Bấm gọi cho Khương Du, quả nhiên nghe được giọng nói lo lắng của bà.
"Con đi đâu vậy? Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc, con có biết mẹ lo thế nào không hả?"
Âm thanh truyền đến tai bà chủ, bà muốn cười lại không dám cười, cô hơi xấu hổ liền lùi ra xa hơn một chút.
"Bạn học của con ở nước ngoài về, đêm nay mọi người cùng tụ họp một hôm, bây giờ không về được."
Khương Du dừng lại, "Bạn học? Chính là người đàn ông đứng ngoài sân kia sao?"
"...Vâng ạ."
"Thế mọi người là ai?"
"Rất nhiều bạn học cũ, có nói mẹ cũng không biết."
Nhiều năm như vậy, cô chạy tới chạy lui, một mối quan hệ chặt chẽ cũng không có, ở huyện Thương này lấy đâu ra bạn cũ?
Việc này cả cô và Khương Du đều biết.
Khương Du trầm mặc hai giây, dùng giọng điệu không phân biệt được cảm xúc hỏi cô: "Chúc Thanh Thần, con phải biết, hai người cũng không tính là số nhiều?"
"... Không phải con đã nói còn có những người bạn khác nữa rồi sao?"
"Có phải không?" Khương Du rõ ràng không tin, lại im lặng, giống như cố kìm nén, cuối cùng bình tĩnh dặn một câu, "Con cũng tuổi này rồi, có nhiều việc mẹ cũng không nói được, duy chỉ có một việc, nhắc nhở con một chút, làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả, không muốn xảy ra việc bản thân mình không gánh chịu được thì phải nên có biện pháp an toàn..."
"Mẹ!"
Chúc Thanh Thần ngắt lời bà.
Cùng mẹ thảo luận việc này, thật sự là việc khó nhất trên đời, không có việc thứ hai.
Cô nâng trán, gió thổi từ cửa sổ vào đại sảnh, cả người rét run, cô lạnh đến tái cả mặt.
"Không nói với mẹ nữa, tóm lại là không phải như chuyện mẹ nghĩ đến đâu."
Khương Du thở dài, giọng nói nhẹ nhàng đi mấy phần, "Trước kia quan tâm con không đủ, là mẹ sai. Bây giờ quan tâm, lại không thể hạ giọng, con cũng không nghe nữa..."
"..."
"Thanh Thần, con cũng đã trưởng thành, mẹ cũng không phải loại người bảo thủ cứng nhắc, mặc dù không hiểu rõ suy nghĩ của giới trẻ các con bây giờ, nhưng con hãy bảo vệ mình cho thật tốt, còn lại, mẹ cũng không quá can thiệp."
Chúc Thanh Thần nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Khương Du truyền qua bên tai, trái tim thắt chặt.
Lòng rất xót xa, quan hệ giữa mẹ con ở mức độ này...
Quan tâm lẫn nhau, bà nói đến khó khăn, cô im lặng.
"...Con biết rồi." Cô trả lời, đưa di động cho bà chủ.
Vẫn không nhịn được buông một tiếng thở dài, lê thân thể mệt mỏi đi lên tầng.
Ở trên kia đang có một tình trạng khó giải quyết hơn chờ cô.
Khách sạn mang phong cách kiến trúc cổ, cầu thang bằng gỗ, cửa khắc bằng gỗ. Hai bên hành lang là những cây đèn bằng sắt, ánh sáng yếu ớt.
Chúc Thanh Thần chần chừ đứng ngoài không đẩy cửa đi vào.
Cô đứng ngoài cửa nhìn Tiết Định, xuyên qua khe cửa, trong phòng ào ào tiếng nước chảy có thể nghe thấy rõ ràng... Anh đang tắm.
Khó khăn lắm mới đẩy cửa đi vào, lại vừa lúc gặp anh đi từ phòng tắm ra.
Tiết Định ở trần, chiếc khăn tắm quấn quanh hông, tóc ướt sũng dính hai bên gò má.
Anh bình tĩnh tự nhiên, "Gọi điện xong rồi à?"
"Xong rồi."
"Ừ, tranh thủ vào tắm nước nóng nhanh đi, tránh để bị bệnh." Anh đưa tay lấy ấm nước trên bàn, rót đầy vào hai cốc nước nóng hổi, "Vừa đun, trước tiên rót cho cô một ly, chờ cô tắm xong có thể uống luôn."
Thái độ của anh rất bình thường, giống như lúc hai người ở Israel, cùng chung một mái nhà, anh là anh, tôi là tôi, sinh hoạt chung nhưng không ai can thiệp vào chuyện của ai.
Trong lòng cô đã thả lỏng hơn đôi chút, cô gật đầu, cởi đôi giày ướt sũng, thay đôi dép lê đi trong phòng vào rồi đi đến phòng tắm.
Nhưng vẫn không được tự nhiên.
Phòng tắm thủy tinh, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng có thể lờ mờ thấy được hình dáng.
Cách tấm thủy tinh, cô thấy Tiết Định ngồi trước bàn, cầm cốc nước thổi hơi.
Hơi dừng lại, quay người đi, cố giả vờ bình tĩnh cởi quần áo.
Cô biết, anh có thể thấy cô.
Thấy được tư thế cô gội đầu, thấy được dáng vẻ cô xoa sữa tắm lên người, thấy được... đường cong trên thân thể cô.
Đại khái là trong lòng có chút lo lắng nên tắm rất nhanh, cô dùng khăn tắm quấn quanh mình rất chặt, hít sâu một hơi, đi ra khỏi phải tắm.
Không khí đã ấm lên, không còn lạnh như lúc cô bước vào phòng tắm nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc máy điều hòa không khí, một trong những phát minh vĩ đại nhất của thế kỉ 20, thật không thể không nêu công lao.
Trong phòng vẫn là phong cách cổ, sàn nhà bằng gỗ, đèn bằng gỗ.
Ở chính giữa là chiếc giường lớn được làm bằng gỗ, chiếc màn buông thõng ở bốn phía, mùa hè là màn, mùa đông thì... tình ái.
Cô nắm chặt khăn tắm, sợ bị lỏng, chần chừ đứng một chỗ không nhúc nhích.
Tiết Định ngồi trên chiếc giường lớn cách khá xa cô, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ cách một lớp màn hời hợt hỏi: "Xấu hổ sao?"
"..." Cô không nói gì, cũng không có dũng khí xốc chiếc màn kia ngồi vào.
Quá mập mờ.
Quá yên tĩnh.
Quá bối rối.
Làm cho người khác hoang mang, trong lòng không có chỗ dựa.
Tiết Định cụp mắt cười khẽ hai tiếng, lại hỏi: "Sợ tôi có ý đồ làm loạn với cô sao?"
Cô thở dài một tiếng, cuối cùng đưa tay kéo màn lên, "Tôi sợ bản thân không giữ được."
Dứt lời, không nhìn anh, chỉ nắm chặt khăn tắm nằm vào trong chăn, quấn mình thật kín kẽ.
Trong khách sạn có mùi máy lạnh hơi khó ngửi, còn chăn và gối thì đều rất sạch sẽ, còn có mùi quýt nhàn nhạt. Trên đầu là chiếc màn lờ mờ, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim của cô đập.
Ngược lại cô lại không nghe thấy tiếng của anh.
Cô nằm ngửa, bên cạnh chính là Tiết Định không mặc áo.
Mặc dù nửa người dưới buộc khăn tắm nhưng cô biết anh cũng giống như cô đều không mặc gì cả.
Thật ra Chúc Thanh Thần cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết, lúc còn chưa quen anh cô đã dám cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo ngực đi nhanh trong mưa. Lúc đó xế chiều vì tắm nước lạnh mà cóng đến mức cả người cứng đờ, anh ôm cô lên giường, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô, cô cũng chỉ nhất thời xấu hổ, rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Chẳng qua là tình thế bắt buộc thôi.
Thân xác và cơ thể này cho tới bây giờ đều không phải là điều trói buộc cô.
Thế nhưng loài người rất kì lạ, lúc không quen biết thì rất thoải mái, nhưng càng quen biết lại càng dè dặt, lễ nghi phiền phức.
Nếu đổi lại là bây giờ, có khi cô cũng không dám mặc mỗi áo lót đi trước mặt anh một lần nữa. Đừng nói đến áo ngực, dù bắt cô để lộ một chút thịt, tóm lại cũng không dám.
Cô nghe thấy anh hơi động một chút, tắt đèn đầu giường.
Trong phòng rơi vào bóng tối.
Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào phòng, chiếu sáng mọi vật trong phòng một cách mờ ảo.
Chăn chỉ có mình cô đắp, anh ở ngoài cũng không chui vào.
Trong phòng dù mở điều hòa, nhiệt độ cũng không cao đến mức có thể không mặc áo, không đắp chăn mà vẫn ngủ được.
Chúc Thanh Thần nằm ngửa, mở mắt nhìn chiếc màn trên đầu, "... Tiết Định, anh không đắp chăn sao?"
Giọng nói của anh ngay bên tai, "Tôi không đắp chăn mà cô đã cứng ngắc cả người như gặp địch, liệu tôi còn dám đắp sao?"
Rõ ràng là giọng nói bình tĩnh như vậy mà nghe ra lại giống như đang cười nhạo cô.
Chúc Thanh Thần cười hai tiếng, cuối cùng hơi thả lỏng người, kéo chăn sang một bên, "Anh đắp đi."
Vừa nói xong, cô lại đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Anh nói không đắp.
Cô lại đưa cho anh đắp.
...
Loại vấn đề này có làm người ta suy nghĩ lung tung hay không đây.
Rất hiển nhiên, Tiết Định cũng không phải là người tốt gì, tốc độ tư duy chạy nhanh giống như cô. Anh nhận lấy một góc chăn, giữ một khoảng cách, tùy ý đắp lên người.
"... Đây là lần đầu tiên có phụ nữ chủ động để cho tôi lại gần." Giọng điệu như cười như không.
Chúc Thanh Thần tò mò hỏi: "Vậy trước kia đều do là anh chủ động chuyện này?"
Anh hơi dừng lại, cẩn thận tỉ mỉ trả lời vấn đề này: "Ở bên ngoài lâu, không để ý tới chuyện yêu đương, cũng không có cơ hội để chủ động chuyện này."
Câu tiếp theo, "... Trong tình huống bình thường, đều là dùng tay."
Chúc Thanh Thần trầm mặc hai giây.
"Ý của anh là tự sướng (1)?"
(1) Là thủ dâm đấy. Đừng ai nghĩ nhầm sang chụp ảnh tự sướng nhé =)))
Cô dùng danh từ chuyên nghiệp làm anh buồn cười, phát ra mấy tiếng cười vui vẻ, đổi tư thế sang nằm nghiêng, cách một khoảng cách ngắn, đối diện với cô.
"Cô không cần phải nói thẳng ra như vậy chứ?"
"Vậy anh muốn uyển chuyển hàm súc thế nào đây?" Cô nghiêng đầu nhìn anh đầy xem thường, "Việc vận động của nam giới với tay phải của mình là không thể không nói, dùng một tay hay cả hai tay?"
Tiết Định suy nghĩ hai giây, "Cô có thể nói là người Nhật Bản."
Chúc Thanh Thần cười đến rung cả giường, "... Rất uyển chuyển."
Ở trên cùng một chiếc giường, cô động đậy, làm người anh cũng hơi rung nhẹ.
Chiếc giường gỗ khắc hoa khẽ rung một cái, chiếc màn trong suốt theo đó cũng phiêu diêu nhẹ nhàng theo.
Cảm giác này thật sự rất kì quái. Hai người không có gì ràng buộc nhưng động tác nhỏ của cô lại như một sợi dây nhỏ tác động đến anh.
Trong phòng khá ấm, cô đắp chăn quá kín, tóc ướt sũng ép vào người, rất khó chịu.
Không còn gò bó nữa, cô liền kéo chăn ra, đưa tay ra ngoài, cẩn thận hất tóc để không đè lên nữa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào, Tiết Định nhìn thấy cánh tay nhỏ bé của cô, mềm mại giống như cây rong, khẽ cong, gạt mái tóc dài tung ra gối màu xanh, phảng phất những quầng đen.
Chiếc chăn mỏng đắp trên người cô, hai cánh tay đè xuống hai bên, ngực chập chùng rõ ràng.
Anh biết, cách một lớp chăn mỏng còn có một chiếc khăn tắm quấn rất chặt ở dưới. Có thể nói rất kì quái, có đôi khi nhìn thấy phụ nữ lõa thể ngược lại chẳng có phản ứng gì, nhưng kiểu người bên ngoài không lộ cái gì, lại khiến người ta liên tưởng để rồi lòng người dao động.
Anh quay đầu đi, đổi sang tư thế nằm ngửa.
Chúc Thanh Thần không ngủ được, cùng nói chuyện với anh.
"Anh không có bạn gái sao?"
"Không có."
"Lúc đi học cũng không có?"
"Không có."
Cô không tin lắm, "Tôi có nghe Kiều Khải nói qua, anh tốt nghiệp khoa truyền thông à? Với bộ dạng này, bản lĩnh này, còn suốt ngày phải chạy tới chỗ này chỗ kia, không có thì rất không đúng với anh?"
Tiết Định cười ra tiếng.
Cách khích lệ của cô gái này dù thế nào cũng có cảm giác vùi dập.
Nhưng đêm rất dài, anh cũng không có ý định đi ngủ nên bình thản trò chuyện.
"Lúc đi học đầu óc chậm chạp, cũng không đặt nhiều tâm tư vào việc này, cũng cảm thấy không suy nghĩ gì nhiều. Sau khi học Đại học, những người bên cạnh cũng bắt đầu yêu đương, tôi cũng thử một lần, kết quả là thất bại... Hoặc cũng có thể nói, căn bản là không có bắt đầu. Sau đó nữa, vì nghề nghiệp nên cũng không cân nhắc đến chuyện này nữa."
Chúc Thanh Thần nổi lòng hiếu kì.
"Anh đã từng thử rồi à, sao lại chưa bắt đầu đã thất bại vậy?"
Anh cười, "Lúc đó là năm ba Đại học, có một nữ sinh điều kiện không tệ đến tỏ tình, tôi không trực tiếp trả lời, nghĩ bụng đầu tiên cứ tiếp xúc một chút, nào biết được tôi thảo luận với cô ấy về Peter Arnett (2), cô ấy thảo luận với tôi về Johnny Depp (3). Luận văn học kì, tôi làm về cuộc chiến tranh Afghanistan, cô ấy lại làm mẫu người đàn ông Châu Âu. Bình thường hẹn ra ngoài chơi, cô ấy thích những nơi như KTV, quán bar, tôi nhẫn nại đi mấy lần, cuối cùng phát hiện, vẫn rất buồn tẻ nhàm chán, thư viện và sân bóng thích hợp với tôi hơn."
(2) Peter Arnett: Nhà báo Peter Arnett sinh ngày 13-11-1934 tại Nước New Zealand. Peter Arnett xếp hạng nổi tiếng thứ 52604 trên thế giới và thứ 249 trong danh sách Nhà báo nổi tiếng.
(3) Johnny Depp: John Christopher Depp II là diễn viên người Mỹ từng ba lần được đề cử giải Oscar, nổi tiếng nhất với các vai diễn Jack Sparrow trong năm bộ phim Cướp biển vùng Carribe
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Không có sau đó nữa."
"Anh đề nghị chia tay?"
"Căn bản không có điểm chung, nhã nhặn từ chối mấy lần mời đi chơi, đối phương tự nhiên hiểu rõ."
Chúc Thanh Thần cười ra tiếng.
"Mới như vậy mà đã từ bỏ, nói không chừng chỉ là do người đó không thích hợp? Đổi người khác thử một chút không được sao?"
Tiết Định trầm mặc một lát, ngữ khí hơi nhạt nhẽo, "Mới đầu có nghĩ tới, nhưng sau đó lại cảm thấy cuộc đời tôi có lẽ thích hợp làm người cô đơn, có thể thoải mái chạy nhảy khắp nơi."
Nghe ra trong lời nói của anh có chất chứa nỗi buồn, cô sững sờ, "Vì sao?"
Tiết Định nghiêng đầu nhìn cô, sau khi thích ứng được với bóng tối, có thể thấy rõ được những biểu lộ nhỏ bé nhất của cô.
Lúc này, Chúc Thanh Thần yên lặng nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong đêm tối mang đến ánh sáng lấn áp người khác.
"... Tôi không phải là loại người an phận."
Anh sinh ra ở khu đại viện Bắc Kinh, theo như mọi người hay nói thì bố mẹ đều là phần tử tri thức cao cấp, từ lúc anh còn nhỏ họ đã bôn ba khắp nơi.
Tuổi thơ của anh là lớn lên cùng với ông bà.
Ông nội là chuyên gia về khí tượng học, thích xem tin tức, quan tâm chuyện quốc gia đại sự. Anh thân là cháu trai, mỗi đêm đều được nghe ông nội nhắc đến tình hình chính trị đương thời, nhắm mắt ngủ thiếp đi, sáng sớm mở mắt ra lại nghe radio nói về chuyện chính trị quốc gia.
Bà nội là giáo viên, là người dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực văn học thế giới, người khác đọc sách học chữ đều bắt đầu từ "Gặt lúa ngày giữa trưa", còn anh học vỡ lòng bắt đầu từ "Linh hồn hèn hạ thoát khỏi sự áp bách sau đó lại áp bách người khác" của Dostoyevsky.
Anh kể về tuổi thơ, tiếng phổ thông cũng mang tới mùi vị đặc trưng của Bắc Kinh.
Lúc trước Chúc Thanh Thần không nhận ra, đại khái là bởi vì anh làm về mảng tin tức, đã uốn nắn qua chất giọng Bắc Kinh của mình, bây giờ tùy ý, giọng điệu cũng nhiễm chút Bắc Kinh.
Rất tốt.
Tiết Định nói: "Từ nhỏ tôi đã không thích ở một chỗ với nhiều người, luôn cảm thấy có thể ở chung một thời gian ngắn với người khác, nhưng về sau tôi đều nhìn thấu bản tính của họ."
Anh nhìn một cái, đã nhìn thấu tất cả mọi việc.
Cái việc mà dù thế nào cô cũng không làm được.
Anh nói: "Một khi hiểu rõ tính cách của người khác, đã cảm thấy muốn nói mà thật ra cũng chẳng có gì để nói, tất cả hành động của cô sẽ phản hồi lại con người cô một cách rõ ràng. Trong lòng cô suy nghĩ gì, tư lợi cái gì, việc làm hèn hạ như nào, chỉ cần nhìn vào mắt là sẽ thấy toàn bộ."
"Cùng một nơi, cũng không muốn đợi quá lâu. Cuộc sống yên tĩnh như một vũng nước đọng, luôn cảm thấy khi thói quen đã hình thành thì rất khó thay đổi, con người đều biến thành những con trạch ở chỗ bùn lầy, mới đầu còn lúc lắc cái đuôi, sau đó liền chui vào bùn nhão bên trong, không cố định."
Cho nên sau đó anh trở thành phóng viên, lại từ phóng viên trở thành phóng viên chiến trường.
Không thể bỏ qua công lao của ông nội trong việc giáo dục, kiến thức văn học rộng lớn của bà nội nhọc công truyền cho, anh luôn ghi tạc trong lòng.
Ở một nơi khác của thế giới, khói lửa ngập trời, anh nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng nhân tình, tình yêu vô cùng thê thảm, sau đó không thể trở về được như lúc trước nữa.
"... Nói thẳng ra thì tôi làm nghề này, độ nguy hiểm rất cao, cũng không ổn định, nói chuyện chính là làm lãng phí thời gian của người khác. Huống chi cũng không có ai tình nguyện tìm tôi. Bởi vì bề ngoài, điều kiện bên ngoài có thể nhất thời thu hút, nhưng khi đã hiểu rõ tình trạng nghề nghiệp của tôi chỉ sợ đều sẽ tránh không kịp."
Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng vang lên bên tai cô.
Không giống với một người đàn ông luôn bôn ba tại nơi chiến tranh, cũng không phải loại anh dũng xông lên trước chiến tuyến, Tiết Định là dạng người có thể làm rất nhiều việc.
Mặc tạp dề vào phòng bếp nấu cơm thay cô.
Nằm sấp trên ghế sofa chờ cô mua thuốc về, cuối cùng phối hợp ngủ cùng với cô.
Chúc Thanh Thần nghe anh nói mấy lời như vậy, đột nhiên quên đi hoàn cảnh hiện tại, không còn chút lo lắng nào.
Hai người nằm cùng một chỗ không mặc quần áo.
Dường như việc này cũng không có gì quan trọng.
Trong đêm tối cô nhìn anh, nhìn bờ môi của anh mấp máy, nhìn lông mi của anh khẽ động, nhìn khuôn mặt anh tuấn và cả giọng nói trầm thấp của anh...
Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy kia.
Đáy lòng bỗng nhiên có chút rung động, cả người nóng bừng.
Chậm rãi hỏi một câu, âm cuối có chút dao động.
"Vậy tôi thì sao? Ở cùng một chỗ cũng khá lâu rồi, cũng cảm thấy muốn nói mà thật ra chẳng có gì để nói sao?"
Người đàn ông dừng lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cô.
"Cô?"
Giọng điệu kia, giống như cười như không cao vút lên, câu hỏi khiến cho lòng cô ngứa ngáy, hô hấp như ngừng lại.
"Đúng, tôi." Cô cố giả vờ bình tĩnh.
Sau khoảng mười lăm phút, anh cười, gương mặt mang theo sự hứng thú, "Cô không nhớ sao? Lúc ở Israel tôi đã nói rồi, Chúc Thanh Thần cô có dòng điện chạy trong não khác với người thường, tôi không nhìn thấu."
Anh không nhìn thấu cô.
Vậy có phải có ý nghĩa hơn không, chí ít trong mắt anh cô không phải loại muốn nói nhưng thật ra chẳng có gì mà nói?
Câu nói không vì cái gì cả phút chốc lại khiến cô bật cười.
Anh không khen cô, rõ ràng nói đầu óc cô không bình thường... Nhưng cô lại bật cười, ha ha ha ha, ở ngực có vật gì đó, giống như pháo hoa bỗng chốc nổ tung.