Anh nâng mắt nhìn cô, "Hả?"
"Thật sự không có ý định nói chuyện yêu đương à?"
Anh hơi dừng lại, "Không có ý định."
"Là vì không tìm được người phù hợp, hay là vì..."
Anh trầm mặc một lát, khẽ nói: "Không. Là vì những việc tôi làm và cần phải làm không hợp để nói đến chuyện yêu đương."
Cô chần chừ một lát, đột nhiên mở miệng hỏi anh, "Nếu như, nếu như anh gặp được người thích hợp thì sao?"
"Cũng không nói chuyện."
"Kể cả khi cô ấy thích anh, chấp nhận nghề nghiệp của anh, cũng ủng hộ vô điều kiện tất cả những gì anh làm ư?"
Anh nhìn cô vài giây, chợt nở nụ cười, "Đúng vậy, cho dù cô ấy có thể chấp nhận nghề nghiệp của tôi, hay ủng hộ vô điều kiện tất cả những gì tôi làm."
Anh nói một cách kiên định như vậy, cho dù qua loa, cho dù ngữ khí bình thường.
Nhưng có vẻ cô đã cảm nhận được quyết tâm của anh, nói bóng nói gió là không ai can thiệp vào quyết định đó được.
"Vì sao?" Cô hỏi.
"Bởi vì tình cảm mà phải chờ đợi như vậy thì không đúng. Bất kể là cô ấy ở lại trong nước chờ tôi lần lượt hoàn thành nhiệm vụ mà trở về hay tôi bất đắc dĩ từ bỏ chiến trường, về nước xây dựng gia đình đều sẽ tiếc nuối. Không phải là cô ấy lo lắng sợ hãi thì cũng là tôi thỏa hiệp mà từ bỏ."
Chúc Thanh Thần không biết vì sao bản thân lại cảm thấy nôn nóng.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, muốn phản bác, muốn thuyết phục. Nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nổi một chữ. Anh đã hoàn toàn chặt đứt mọi đường lui, cô lấy tư cách gì để xây cầu dẫn anh đi?
Trái tim chậm rãi chìm xuống.
Đắn đo mất một lúc, chỉ có thể nhíu mày hỏi anh: "Cho nên anh quyết định cả đời làm người cô độc rồi hả? Phóng viên chiến trường muốn hiến dâng tính mạng cho nước nhà sao?"
Anh bị bộ dạng mệt mỏi của cô chọc cười, "Vì nước nhà?"
Hơi thò tay qua vuốt nhẹ lên mi tâm của cô, thấy cô khẽ giật mình, trong vô thức lông mày đang nhíu chặt buông lỏng thì mới rút tay về.
"Việc đó và quốc gia không liên quan đến nhau, mà là lựa chọn của tôi. Tôi tham gia vào chiến tranh cũng không liên quan đến tổ quốc, làm nhân chứng của dân chạy nạn và người chết cũng không phải đồng bào." Dừng một chút, ánh mắt của anh sáng lên, chăm chú nhìn cô, "Đây là nguyện vọng cá nhân của tôi."
Bởi vì chiến tranh trước mắt, không thể từ bỏ quốc gia được.
"Chúc Thanh Thần, có lẽ sẽ có người, nguyện vọng cả đời này là kết hôn sinh con, ngậm kẹo đùa cháu, nhưng người đó không phải là tôi."
"Tôi không có lòng trung thành, không có gia đình, bởi vì bố mẹ tôi quanh năm đều ở bên ngoài, nhà tôi lúc nào cũng trống không. Vốn là còn có ông và bà, nhưng sau này ông mất rồi, bà đành phải vào viện dưỡng lão, nói chung tôi không có gia đình."
"Cho nên tôi thường nghĩ, nếu như đời này muốn nhớ tới quê hương mình, vậy hãy để tôi chết trong khói thuốc súng, chết trên chiến trường. Đó mới là chốn về của tôi."
Anh kể cho cô về câu chuyện của Ernest Hemingway. (1)
(1) Ernest Hemingway là một tiểu thuyết gia người Mỹ, một nhà văn viết truyện ngắn, và là một nhà báo.
Cả đời phiêu bạt, con người kiên cường tham gia vô số chiến tranh, cuối cùng lại chết trên chính cây súng của mình. Ernest Hemingway là người cực kỳ tự phụ, dù là chết cũng nhất định phải oanh oanh liệt liệt, không chịu thỏa hiệp cái chết đơn giản do già yếu hay do số mệnh. Bởi vì đã quen nhìn những thứ chấn động đến tận đáy lòng con người, cho nên không muốn sống cuộc sống bình thường nhạt nhẽo.
Một Tiết Định như vậy khiến cho Chúc Thanh Thần không biết nói gì.
Sự mong chờ của cô còn chưa kịp nảy sinh thì đã bị anh chặn lại. Cho dù chính bản thân cô cũng không biết, cô đang mong chờ điều gì.
Lần đầu gặp mặt, anh đứng cuối ngõ hẻm bên cạnh cây mai hút thuốc, bình thản chịu đựng gian khổ. Trên cao nguyên Golan, anh lái xe moto đến, mặc kệ trời mưa to mà cởi áo đưa cho cô. Trong bãi đất trống, ở trước mặt cô, anh liều mạng cứu một cô gái nhỏ, sau đó ngã vào đống cỏ khô, lúc tỉnh lại ở ghế sau vừa cười vừa mắng cô là người phụ nữ hung dữ.
...
Trong bóng đêm cô nhìn anh, nghe anh nói về cái chết, suy nghĩ trong đầu bỗng chốc như bị người ta rút sạch.
Cô nhớ tới những lần sống chết cận kề mà anh trải qua, nếu như vận khí của anh không tốt thì có lẽ đã ngã đúng vào chỗ máy bay rơi xuống hay nổ tung tại chỗ khi vật lộn với phần tử khủng bố rồi.
Trái tim đột nhiên thắt lại.
Một lát sau, cô mới đảo mắt, thấp giọng nói, "... Nhưng tôi không muốn anh chết."
Tiết Định khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn cô.
Đây là cô gái từ trước tới nay đều không hiểu thỏa hiệp là gì, lại im lặng nằm bên cạnh anh, cô cụp mắt nên không nhìn thấy được cảm xúc nhưng trong giọng nói lại khó giấu được sự... thương cảm.
Lồng ngực anh hơi chuyển động, giống như có người ném một hòn đá lớn vào đó.
Một lúc lâu sau mới cười cười, "Không phải đã nói rồi sao, tai họa lưu lại ngàn năm, không chết được."
Đây là an ủi, cũng giống như nói đùa.
Nhưng dù sao trong đêm nay, đây cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ.
*
Chúc Thanh Thần không biết mình mất bao lâu để ngủ.
Trong ấn tượng, cô nghe thấy hô hấp của người bên cạnh, trong đầu lại nghĩ về những khung cảnh khi cô và anh gặp nhau nên chậm chạp mãi không chìm vào giấc ngủ.
Từ ngày cô gặp anh, đời người bỗng chốc biến thành một bộ phim điện ảnh chấn động lòng người, vốn cô tưởng rằng mình sẽ chỉ nhìn thấy những cảnh kiểu này trên phim, lại không ngờ nó lại xảy ra một cách chân thật trước mắt như vậy.
Mà Tiết Định chính là nhân vật chính.
Cô nhìn qua tấm màn trên đỉnh đầu, nghe hô hấp trầm ổn của anh, trong đầu nhớ lại tác phẩm "Ông già và biển cả" dưới ngòi bút của Ernest Hemingway, nhất thời cảm thấy hình ảnh ông già chống lại phong ba bão táp và vận mệnh bỗng lại trở thành bộ dạng của Tiết Định.
Có một vài tình cảm còn chưa kịp đơm hoa kết trái mà trong một đêm đã bị bóp nát.
Cô không biết tại sao bản thân lại thất vọng, tâm trạng lại tụt dốc như vậy.
Lúc cô mê man thiếp đi đã là sau nửa đêm.
Cô tỉnh lại thì trời đã sáng.
Chỗ nằm bên cạnh trống không, không biết Tiết Định đã đi đâu.
Cô ôm chăn ngồi dậy, vừa ngồi được một lát đã nghe thấy tiếng cửa mở. Ngẩng đầu thì thấy Tiết Định ôm hai chiếc túi to đi tới, đứng đối diện với bộ dạng tóc tai bù xù của cô.
"Tôi mới mua quần ở bên ngoài." Anh đặt túi lên cái tủ đầu giường, "Size M, cô có thể mặc vừa."
Chúc Thanh Thần ngừng một lát mới nói, "Chẳng lẽ tôi không giống người mặc size S sao?"
Tầm mắt của anh từ trên mặt cô dời xuống, dừng ở ngực sau đó nhanh chóng chuyển mắt, "Dù sao cũng phải xem xét tổng thể."
"..." Cô nhìn anh một lát, lớn giọng lên tiếng, "Xem xét chu đáo đấy."
Anh bật cười.
Tiết Định đã đặt trước vé máy bay ngày mai, từ thành phố Du đến Bắc Kinh.
Thời gian có thể ở lại huyện Thương chỉ còn một ngày.
Trong lòng Chúc Thanh Thần băn khoăn, anh đến trả máy ảnh cho cô, cô lại khiến anh dẫn cô đi làm chuyện xấu, giữa mùa đông thì lật thuyền cùng rơi xuống nước, có vẻ cô vẫn chưa tận tâm với người bạn từ phương xa này đến lắm.
Cô thích thú mời anh đến nhà ăn cơm, "Ăn bánh chưng thịt heo Gia Hưng như lần trước nhé."
Tiết Định khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Hai người bước đi dưới ánh nắng mặt trời, ra khỏi ngõ, đi thẳng về số 29, đường Tam Lộng, phố Tô Châu.
Cô mặc quần áo anh mới mua. Người này ý hả, cực kỳ lười, chủ yếu là dựa theo kiểu dáng tối hôm qua cô mặc mà mua một đống y hệt thế.
Áo khoác của anh đã được hong khô bằng điều hòa trong phòng, sau đó lại mặc vào người, bên trong là áo sơ mi và đồ mới mua.
Cứ như vậy hai người đi vào trong hẻm, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh xắn trắng trẻo, trên đường đi cũng có không ít người ngoái lại nhìn.
Đi đến chỗ cửa ra vào trong sân nhỏ, Chúc Thanh Thần bước lên trước, gọi một tiếng: "Mẹ!"
Khương Du đang ở trong phòng bếp vo gạo, nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu, "Sao giờ mới về? Dì Hai, dượng Hai của con, còn có Bành Bành..."
Còn chưa dứt lời, bà đã trông thấy Chúc Thanh Thần không chỉ về một mình, sau lưng còn có một người đàn ông trẻ tuổi thì lập tức sững sờ.
Đúng lúc đó, dì Hai và chị họ Triệu Bành Bành từ trong phòng đi ra.
Khương Du lau tay vào tạp dề, tiếp tục nói nốt câu vừa nãy chưa nói xong, "...Hôm nay chị họ con cũng về rồi, dì Hai và dượng Hai đưa con bé đến ăn cơm với chúng ta, còn mang theo một thùng quả lê thơm ở Tân Cương và hộp trứng muối đến."
Chúc Thanh Thần đứng ở sân, tiến không được, lùi cũng không xong.
Cô không biết cả nhà dì Hai sẽ đến, còn cố ý mời Tiết Định đến nhà ăn bánh chưng, hôm nay cũng được dịp, ai ngờ...
Ánh mắt của Khương Du rơi vào người Tiết Định, mang theo ý tứ tìm tòi, bà bước lên hai bước, thấp giọng hỏi Chúc Thanh Thần, "Vị này là...?"
Đương nhiên bà biết đây là người cùng rời khỏi sân với con gái mình vào tối hôm qua. Ánh mắt bà âm thầm liếc sang quần áo trên người con gái thì rạng rỡ hẳn lên, có hơi dừng lại.
Triệu Bành Bành đứng một bên hóng hớt, "Đúng rồi, Thanh Thần, mau mau giới thiệu một chút đi."
Dì Hai nhìn Tiết Định. Chỉ cười không nói.
Vốn dượng Hai đang ngồi trong phòng xem TV, nghe thấy tiếng cũng tò mò đi ra nhìn hai người.
Chúc Thanh Thần quay đầu lại nhìn Tiết Định, im lặng thở dài, vận khí kiểu này đúng là... Chỉ có kiên trì giới thiệu, "Đây là bạn của con, Tiết Định."
Sau đó giới thiệu từng người thân trong nhà một cho anh nghe.
Tình huống này có vẻ rất giống mang đối tượng đi gặp phụ huynh, kết quả là gặp đủ các loại họ hàng vậy, con mẹ nó thật xấu hổ.
Trong tay Tiết Định còn mang theo một hộp sữa bò mua trên đường, hai túi hoa quả, vốn chỉ nghĩ đến nhà bề trên ăn cơm, không thể vô duyên mà tay không đến được, hiện tại rơi vào tình huống này thì càng giống như con rể đến thăm nhà vợ vậy...
Anh bình tĩnh hơn Chúc Thanh Thần, đưa đồ trong tay ra, trong lúc cô giới thiệu thì khẽ gật đầu với mỗi người, coi như chào hỏi.
Tất cả mọi người đã chấp nhận ý kiến họ là bạn bè, nhưng nhìn vẻ mặt chỉ sợ không ai tin.
Trong bữa ăn cũng không tránh khỏi việc lúng túng.
Chúc Thanh Thần đã suy nghĩ kĩ rồi, cho dù muốn thẳng thắn cũng không thể nên cứ nói là tạm thời có việc rồi kéo Tiết Định đi.
Nhưng vừa quay đầu đã thấy Tiết Định bị dì Hai kéo vào phòng khác, đã lâm trận thì không thể lùi bước được nữa.
Đang muốn đi theo vào phòng khách thì bị Khương Du kéo lại.
Khương Du tiến đến gần hỏi cô, "Tiểu Tiết là người ở đâu?"
"Người Bắc Kinh."
Vẻ mặt Khương Du thoáng kinh ngạc, "Bắc Kinh á?"
"Vâng."
"Quen nhau ở đâu đấy?"
"Ở Israel."
Khương Du cũng không hỏi tại sao lại quen nhau, cứ như vậy coi Tiết Định cũng là người đi du lịch Israel giống Chúc Thanh Thần, bà nhìn về phía người trẻ tuổi trong phòng khách, khẽ cười, "Lớn lên khá là đẹp trai, xứng đôi với con lắm."
"....."
Chúc Thanh Thần nhìn bà, "Mẹ đừng nói linh tinh, bọn con chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè?" Khương Du cười cười, "Đi ra ngoài chơi một đêm với bạn bè mà tại sao lại phải mua quần áo mới?"
"..." Cô định giải thích, lại không dám nói đêm qua rơi xuống nước, nếu không Khương Du chắc chắn sẽ đứng trong sân trách mắng cô nửa tiếng.
"Tóm lại không phải kiểu quan hệ như mẹ nghĩ."
Khương Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không giống như nói dối, niềm vui bỗng chốc nhạt bớt, "Đừng nói với mẹ các con chỉ nhất thời suy nghĩ nông nổi nên chơi đùa thôi nhé? Mẹ nhiều tuổi rồi, không hiểu được suy nghĩ với giới trẻ các con nữa, nhưng mặc kệ thời đại này cởi mở như thế này thì cũng không được có quan hệ nam nữ vớ vẩn..."
"Mẹ!" Chúc Thanh Thần không nhịn được nữa, vội vàng cắt ngang bà, "Thật sự khâm phục sức tưởng tượng của người già mấy người."
Sau đó cô bước về phía phòng khác, đi giải cứu "bảo vật quốc gia" Tiết Định đang bị dì Hai và cả nhà vây xem.