Tiết Định từ thành lũy bên kia đi theo cô, bước thẳng tới cửa xe.
Cô dừng một chút, hạ cửa kính xe xuống, "Còn có việc gì sao?"
Người đàn ông đội mưa đứng ở bên ngoài, cầm tấm thẻ giơ lên.
Cô sững sờ.
Sao lại là CMND của cô?
Tiết Định thu tầm mắt lại, "Cô chờ một chút."
Anh mở cốp mô tô ra, cầm một gói đồ vật trắng bóng, tiến dần đến trước xe.
Một chiếc áo T-shirt cuốn thành một hình tròn màu trắng.
Đặt ở trong cốp mô tô để phòng bị.
"Mặc vào đi." Anh trầm giọng nói.
Dường như có chút buồn cười, Chúc Thanh Thần tựa người vào ghế, cũng không có ý che cảnh xuân trước ngực, như cười như không hỏi: "Không phải anh nói ở Israel chỉ cần là cup D trở lên thì có thể lộ ngực đi ra ngoài sao? Thế nào? Nhìn tôi không giống cup D sao?"
Ánh mắt của Tiết Định dừng lại ở phía dưới cổ cô một giây, lại nhanh chóng rời đi. Dường như cũng không muốn tranh luận với cô, anh buông tay, cái áo T-shirt rơi trên xuống cô.
"Ở đây trị an không tốt, cô mặc nội y đi trên phố sẽ khiến không ít người nổi ham muốn. Nếu tôi là cô, tôi cũng không muốn người khác sàm sỡ mình đâu."
Nói xong, anh xoay người lên xe, không nói thêm câu nào nữa.
Tiếng nổ vang vọng trong màn mưa, xe và người lao nhanh như tên bắn.
Chúc Thanh Thần trầm mặc một lát, để áo T-shirt trên tay lái, lấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm ở ghế sau, cứ như vậy mặc lên. Nặng nề đạp ga đuổi theo bóng lưng kia.
Mô tô màu đen, áo Jacket màu đen, đầu tóc ngắn cũng là màu đen.
Cơ thể người đàn ông trên chiếc mô tô nghiêng về phía trước, nhìn rất đẹp.
Anh đi xe rất vững vàng, giống như mũi tên phóng về phía chân trời, mạnh mẽ mà lạnh lùng, nhưng chẳng hiểu tại sao lại tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Mô tô đi qua sạp hàng của Dương Bồng Hạ, nhưng không dừng lại mà tiếp tục đi tới hướng Jerusalem. Cô theo sau anh không xa không gần, trong đầu rỗng tuếch.
Hết mưa rồi.
Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Từ cao nguyên Golan đến thành cổ Jerusalem, cô một mực đi theo phía sau anh, cho đến lúc anh dừng ở cột đèn xanh đèn đỏ, cô cũng vô thức dừng lại.
Người đàn ông cách cô vài mét ở bên ngoài.
Có vẻ như không kiên nhẫn khi cái áo Jacket ướt sũng kia dính sát trên người, nên dứt khoát kéo khóa, cởi ra rồi vắt trên lưng.
Vì thế trên người anh chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ.
Màu da của anh gần giống màu lúa mì, so với người bình thường thì đậm hơn một chút.
Dù cơ thể bị vải vóc che khuất nhưng vẫn còn một phần da thịt lộ ra, mỗi một phần da thịt ấy đều vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù không phải diễn viên Hollywood nhưng cơ bắp anh cuồn cuộn, săn chắc lại không có thịt thừa, thêm một phần thì thừa, bớt một phần thành thiếu.
Chúc Thanh Thần không phải muốn chăm chú nhìn trộm anh, ai bảo anh cởi áo trên phố? Người bình thường đi đầy đường, anh muốn lộ da thịt, dù là vô thức cũng phải nhìn.
Sau đó, anh quay đầu lại mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Đúng lúc cô bị bắt gặp.
Dường như trong nháy mắt, Chúc Thanh Thần rời mắt đi, một lát sau, phát hiện ra có gì đó không đúng, cô quay đầu lại như khiêu khích.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Làm gì vậy?
Người đàn ông dường như cũng không có ý định làm gì, chỉ như cười như không mấp máy khoé môi, nói bốn chữ.
Tiếng xe ồn ào, ầm ĩ trên đường khiến cô không nghe rõ lời nói của anh.
Anh nói lại chậm rãi và rõ ràng hơn.
Cô chỉ cần dùng mắt cũng có thể hiểu.
Chúc Thanh Thần không phân biệt chính xác được.
Anh nói: "Nhìn trộm vui không?"
Vui?
Nhìn trộm?
Trăm phần trăm là anh đang khiêu khích cô.
Dường như từ sâu trong tâm hồn cô bùng lên một ngọn lửa, cô phải dập tắt cái khí thế hung dữ của người đàn ông kia.
Nhưng cô chưa kịp đáp trả, người đàn ông kia đã quay đầu lại, khởi động xe, biến mất ở góc đường nhanh như gió bay điện chớp.
Chúc Thanh Thần đành phải ôm một bụng tức giận mà không làm gì được.
*
Chỉ trong một tuần, Chúc Thanh Thần đã đi được rất nhiều nơi, chụp được không ít ảnh.
Đường đi rất thuận lợi, nhưng lúc về đêm con người rất yên tĩnh, cô ở trong khách sạn lăn qua lăn lại, gần như là mất ngủ.
Tô Chính Khâm nhắn tin và gọi điện không ngừng, cô không nghe cũng không nhìn.
Chỉ cần mở weibo thì đâu đâu cũng thấy "Tác phẩm" của anh ta, còn liên tục mắng nhiếc cô.
Như vậy thì còn có cái gì để nói đây?
Một tuần sau, Chúc Thanh Thần lái xe đến thành phố Tel Aviv (1), khi trở về đã gần lúc hoàng hôn.
(1) Tel Aviv: Là thành phố đông dân thứ hai của Israel và là thành phố chính của vùng đô thị đông dân nhất ở Israel. Tel Aviv được công nhận là một ứng cử viên mạnh cho danh hiệu thành phố toàn cầu, và đã được mệnh danh là thành phố có cuộc sống đắt đỏ nhất ở vùng Trung Đông. Nó cũng được xem là thủ đô văn hóa của Israel do tính cách thành phố quốc tế, hiện đại và sôi nổi của nó.Thành phố Trắng của Tel Aviv theo kiến trúc Bauhaus đã được UNESCO công nhận là di sản thế giới năm 2003 ( Theo Wikipedia)
Xe đang đi bên ngoài thành phố cổ Jerusalem, cô thở dài một hơi, sau mười cuộc gọi hoàn toàn không nghe, cuối cùng vẫn phải nghe điện thoại của mẹ.
Âm thanh của Khương Du rõ ràng mang theo sự tức giận.
Chúc Thanh Thần thở dài, "Con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bên này rất an toàn, căn bản không giống như mẹ tưởng tượng..."
"Ý con tin tức nói đều là giả đúng không?"
"Đó là sự kiện cực đoan. Có quốc gia nào mà không có một vài chuyện không hay?"
"Tại sao ở nước chúng ta lại không có những vụ việc như vậy?"
"Đó là do tin tức không nói cho mẹ biết..."
Điện thoại nói được một nửa rồi đưa ra kết luận.
Khương Du bực bội, "Con phải về ngay, không về mẹ không để yên cho con đâu đấy."
Chúc Thanh Thần đáp: "Về cũng được, vậy trước đó mẹ và bố hãy ly hôn đi đã."
Hai người giằng co không chịu thỏa hiệp, đúng lúc này chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ngoài thành có một mảnh đất trống lớn, mười mấy người tản bộ ở đằng đó.
Xa xa vành đai cách ly có một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới, mới đầu cũng không có người để ý, mãi cho đến khi nó bay đến phía trên mảnh đất trống kia thì đột nhiên rơi xuống
Rất nhiều những con chim sắt rơi xuống, mang theo bóng ma tử vong.
Trong đám người chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi, mọi người hét chói tai, chạy tán loạn ra bốn phía.
Chúc Thanh Thần nhìn về phía bãi đất trống, bất thình lình ngẩng đầu thấy máy bay trực thăng rơi xuống, đầu ngón tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống chân.
Gần như không chút nghĩ ngợi, cô dồn sức đánh tay lái, mạnh mẽ đâm vào bụi cây bên cạnh.
Xe cô tắt máy, kẹt lại trong bụi cỏ không thể nhúc nhích.
Điện thoại bên kia vang lên... vài âm thanh, không có ai trả lời.
Bụi cây tự nhiên xuất hiện một hố đen.
Xe ở sâu bên trong đó.
Xuyên qua cái động đó, toàn thân Chúc Thanh Thần phát run, giẫm chân ga vài cái, xe rung lên, không thể đi ra được. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc, cứng nhắc giơ máy ảnh lên.
Hoàng hôn buông xuống, chiều tà màu vỏ quýt đã nhuộm nửa bầu trời.
Trên đất trống, người và chim chóc tản ra bốn phía.
Một cô bé chừng năm sáu tuổi, đang chạy theo dòng người, bất ngờ bị trượt chân ngã. Bóng mờ trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, cô bé ngẩng đầu lên khóc lớn, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Toàn thân Chúc Thanh Thần đều đổ mồ hôi lạnh.
Không thể động đậy.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chiếc máy bay trực thăng kia càng ngày càng gần mặt đất, chỉ còn hơn mười mét nữa, có lẽ chỉ lát nữa thôi sẽ có người phải bỏ mạng. Bỗng nhiên, không biết từ chỗ nào có một bóng đen xông tới, mạnh mẽ đỡ cô bé lên, liều lĩnh lao về phía một đống cỏ khô.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy cái bóng, không nhìn rõ động tác.
Ngay khi anh lao tới đống cỏ khô phía trước thì máy bay rơi xuống đất, đúng lúc cô bé kia ngã.
Tiếng nổ cực lớn vang bên tai, mặt đất dường như đều chấn động.
Đầu ngón tay Chúc Thanh Thần khẽ động, cô hạ cửa kính xuống.
Lúc ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một vùng lửa.
Sau khi máy bay rơi hay tai nạn xe cộ, đều không thể tránh được một vụ nổ mạnh. Cũng vì vậy, những người kia cố gắng chạy càng xa càng tốt, sợ vụ nổ sau đó sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.
Cô khởi động xe, thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng có thể lái xe ra khỏi bụi cây.
Nhìn vào kính chiếu hậu, bóng đen kia lao vào đống cỏ khô không nhúc nhích.
Đống cỏ khô cách chỗ máy bay rơi quá gần, ngọn lửa đã lan đến rất nhanh, lan cả đến phía người kia, Chúc Thanh Thần chần chừ một lát, chỉ một lát.
Bỗng nhiên, cô đột nhiên thay đổi phương hướng, cắn chặt răng, chạy về phía đống cỏ khô.
Người đàn ông ngã trên đó không nhúc nhích, vết máu trên lưng loang lổ. Vụ nổ tác động đến anh, máu thịt lẫn lộn, có thể thấy cả những mảnh vụn trên lưng anh.
Ở dưới người anh, cô bé bình yên vô sự, vẫn khóc rất lớn.
Chúc Thanh Thần xuống xe, mọi dây thần kinh đều căng cứng, liều mạng kéo lấy cánh tay của anh từ trên đống cỏ xuống. Người đàn ông im lìm rơi xuống đất, ngửa mặt lên trời, gương mặt bẩn thỉu lộ ra.
Tóc đen.
Da vàng.
...
Cô kinh ngạc đến mức gần như đứng nguyên tại chỗ.
Sao lại là anh?
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, ngọn lửa lan đến quá nhanh, ngọn lửa chỗ xác máy bay cao ngút trời, khí nóng từ bốn phương tám hướng lan tới như muốn đốt cháy con người.
Cô sợ sẽ phát nổ lần nữa.
Chúc Thanh Thần liều lĩnh kéo người đàn ông lên xe, đồng thời lạnh lùng ra lệnh cô bé: "Lên xe!"
Đứa bé nghe không hiểu, khóc đến mức thở không ra hơi.
Cô kéo thắt lưng của người đàn ông kia mãi mới đưa anh vào ngồi ở ghế sau, dường như chỉ đủ kiên nhẫn nói một lần: "Get in the car!" (Vào trong xe)
Nắm chặt cánh tay cô bé, xách nó lên xe, sau đó mình cũng ngồi vào xe, giậm mạnh chân ga. Trong lúc hỗn loạn, cô không chú ý vì động tác có biên độ quá lớn nên ví tiền đặt trong túi quần jean đã rơi hết xuống mặt đất.
Xe gầm thét chạy đi như một mũi tên.
Vừa lái đi được hơn mười mét, phía sau truyền đến một tiếng nổ cực lớn, rung chuyển trời đất, so với lần trước còn lớn hơn.
Một trận xung lực ập tới, gần như lật tung cái xe nhỏ nát của cô.
Bên tai ong ong, màng nhĩ đau đến mức gần như không chịu nổi. Nhưng toàn thân cô vẫn cứng nhắc, cố nắm chặt tay lái để tìm đường sống.
Từ vành đai cách ly tới chiếc máy bay kia, đám người rơi xuống kia, là tập kích khủng bố, hay chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Cô không rảnh để bận tâm.
Cô chỉ biết nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, người đàn ông ngồi phía sau máu me be bét, thoi thóp thở, thứ chảy trong cơ thể không phải máu tươi nữa mà dường như là sinh mệnh của anh.
Chúc Thanh Thần dùng Tiếng Anh hỏi cô bé một bên: "Bệnh viện gần nhất ở đâu?"
Cô bé mặt mũi đầy nước mắt, khóc đến thở không ra hơi, không đáp lại.
Một tay cô nắm lấy cánh tay của cô bé kia, lạnh lùng hỏi lại: "Bệnh viện ở đâu?"
Cô bé hét ầm lên, vừa kêu khóc vừa đấm đá cô, còn cô thì không hiểu ngôn ngữ Hebrew.
Chúc Thanh Thần ý thức được sự đau đớn, gần như hung dữ ra lệnh cho cô bé: "If you don"t stop crying, I will turn back and throw you right into the fire."
(Nếu như cháu tiếp tục khóc, cô sẽ lập tức lái xe quay lại và ném cháu vào trong lửa)
Cô bé hoảng sợ, không biết có nghe hiểu hay không nhưng bị ánh mắt hung dữ của cô dọa, không khóc nữa, mặt mũi đầy nước mắt nhìn cô.
Chỗ ngồi phía sau chợt truyền đến một tiếng cười khẽ.
Toàn thân Chúc Thanh Thần cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại.
Ở ghế phía sau, người đàn ông không biết đã tỉnh lại lúc nào, chậm rãi di chuyển đến phía cô, mặt đầy vệt máu, cặp mắt lại sáng đến lạ thường.
Thanh âm của anh trầm thấp, dường như đã rã rời đến cực điểm.
"Lại là cô, người phụ nữ hung dữ."
Nói chuyện rất tốn sức, chậm chạp rồi lại im lặng, trong giọng nói như trút được gánh nặng.
Miệng vết thương của anh vẫn liên tục chảy máu, chảy lên trên ghế, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Thấy thế, lòng Chúc Thanh Thần càng hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám chết trên xe tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"
"Xe mượn mà yêu quý như thế..."
Thảm đến mức như vậy mà anh vẫn còn cười được.
Cô gần như gào lên: "Còn có sức lực thì mau nói cho tôi bệnh viện ở đâu, con mẹ nó anh còn phí lời làm gì nữa!"
Tiết Định thở dốc một hơi, nhắm mắt khó nhọc nói địa chỉ.
Chúc Thanh Thần liên tục giẫm lên chân ga chạy về phía trước.
Trên đường đi, một lúc lâu anh vẫn không nói lời nào, cô không ngừng nhìn kính chiếu hậu, sợ nửa đường anh sẽ tắt thở.
Cô bé ngồi núp bên cạnh ghế lái phụ, từng giọt nước mắt lăn xuống.
Cô lo lắng mắt tập trung, sợ anh không kiên trì được cho tới khi đến bệnh viện, thỉnh thoảng gọi anh: "Này!"
Anh nằm nhắm mắt, cuối cùng thấp giọng nói: "Yên tâm, không chết được."
Cô không lên tiếng nữa.
Hồi lâu sau, anh khàn giọng nói: "Tiết Định."
"?"
"Tên của tôi." Anh nằm nhắm mắt giống như cười mà không cười, "Để cô không gọi tôi là "Này" nữa."
"Tiết nào?"
"Tiết trong Tiết Định."
Tim Chúc Thanh Thần như bị kéo căng ra, vô thức hỏi: "Thế còn "Định"?"
"Định trong Tiết Định."
"..."
Giận quá hóa cười, Chúc Thanh Thần đưa tay lau mặt, mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt, không biết là đã bị dọa sợ đến mức độ nào.
Hít nước mũi rồi lại giẫm ga, anh khẽ cười nói ngắn gọn, "Cọp giấy."
Đến lúc cô nhìn anh qua kính chiếu hậu mới phát hiện anh nói xong liền bất tỉnh.
"Tiết Định!"
"Tiết Định!"
"Anh đừng chết!"
...
Tối hôm đó, bệnh viện Jerusalem đón một nữ tài xế tay chân luống cuống.
Dường như cô không biết lái xe, đuôi xe hất lên, bánh xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, cuối cùng thì dừng lại.
Chúc Thanh Thần dường như gào thét, đau lòng kêu y tá giúp đỡ.
Mấy y tá vội vàng chạy từ đại sảnh bệnh viện ra, bước vào trong ô tô, dò xét hơi thở của bệnh nhân, sờ lên ngực anh, đầu đầy mồ hôi quay lại nói: "Miss, please, he just passed out." (Anh ấy chỉ bị ngất xỉu thôi)
Chúc Thanh Thần trợn tròn mắt, miệng mở rộng đứng yên tại chỗ, không nói được câu nào.
Không chết?
Chỉ có cô sợ bóng sợ gió?
Nước mắt nước mũi của cô dính đầy mặt, cô đứng đó còn không biết nên để tay chân ở đâu.