Quán khá vắng khách, chỉ có vài ba người. Một cô ca sĩ mặc váy ngắn, trang điểm đậm, tóc đánh rối ngồi trên sân khấu hát một ca khúc nào đó.
Hứa Mặc Bạch gọi một ly rượu mạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Vốn tính mượn rượu giải sầu nhưng vài ly vào người lại càng thêm tỉnh táo.
Quán bar đông khách dần lên nhưng Hứa Mặc Bạch không muốn ở lại. Đang tính thanh toán thì trông thấy một sinh viên của Cảnh Nguyệt tên Hà Uyển Tinh cầm ly rượu đi về phía anh ta.
“Luật sư Hứa… Thật trùng hợp. Anh đi một mình sao, giáo sư Cảnh đâu?” Hà Uyển Tình mặc chiếc đầm hở vai ngắn đến đầu gối, lộ ra xương quai xanh và bả vai trắng nõn mịn màng. Cô ta ngồi sát bên cạnh Hứa Mặc Bạch, tay chống lên quầy bar, ngón tay thỉnh thoảng vén nhẹ mái tóc, nghiêng người nhìn Hứa Mặc Bạch.
Hứa Mặc Bạch nhếch môi khinh thường, đảo mắt qua Hà Uyển Tình, trong lòng coi cô ta như một hạt cát rẻ tiền nhưng cũng không có từ chối cô ta.
“Thêm một ly.” Hứa Mặc Bạch gọi thêm một ly.
…
Hứa Mặc Bạch cũng không ở lâu trong quán bar, tầm 9 giờ 30 anh ta lái xe đến dưới tòa nhà của Cảnh Nguyệt.
Anh ta quen Cảnh Nguyệt ba năm nhưng thực chất chỉ mới lên nhà cô đúng một lần. Chỉ duy nhất một lần nhưng khiến anh ta nhớ mãi.
Tủ kệ khắp phòng xếp đầy những bình thủy tinh, bên trong là các tiêu bản bộ phận cơ thể người được ngâm trong dung dịch formalin. Lần đó thiếu chút nữa Hứa Mặc Bạch bị dọa chết, cho nên sau này Cảnh Nguyệt có mời anh ta mấy lần, anh ta cũng không dám quay lại.
Hứa Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn căn hộ vẫn còn tối đèn của Cảnh Nguyệt, tìm bao thuốc lá ở trong xe, vừa hút vừa chờ cô.
Anh ta biết Cảnh Nguyệt rất thích công việc hiện tại. Thế nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh sau khi kết hôn tay vừa cầm tử thi của Cảnh Nguyệt xoa xoa bàn tay anh ta, anh ta cảm thấy buồn nôn và sợ hãi.
Anh ta có tiền, có địa vị. Anh ta cũng mong Cảnh Nguyệt có thể yên phận ở nhà trồng cây nuôi thú cưng, nếu tẻ nhạt có thể nhận dạy học ở trường đại học cũng được.
Nhưng anh ta không hề thích Cảnh Nguyệt làm pháp y, tiền lương thì ít, công việc lại mệt, còn cả ngày tiếp cận với thi thể và giao du với đám cảnh sát thô tục.
Hứa Mặc Bạch cực kỳ khó chịu.
10 giờ 30, Sở Từ đưa Cảnh Nguyệt về đến dưới lầu. Trông thấy Hứa Mặc Bạch, anh gật đầu chào rồi lái xe rời đi.
Chờ đến khi Sở Từ khuất dạng, Hứa Mặc Bạch mới tắt điếu thuốc, lảo đảo đi đến trước mặt Cảnh Nguyệt. Có men rượu, cùng với việc chứng kiến Sở Từ đưa Cảnh Nguyệt về, lòng anh ta bừng bừng lửa giận. Anh ta kéo mạnh Cảnh Nguyệt vào lòng, nâng cằm cô lên và cưỡng hôn.
Cảnh Nguyệt lúng túng vài giây nhưng thân thể hành động nhanh hơn bộ não, cô xoay mạnh cánh tay của Hứa Mặc Bạch, vật anh ta ngã xuống đất.
Cảnh Nguyệt chế trụ cánh tay Hứa Mặc Bạch, ánh mắt lạnh tanh như đang xử lý thi thể, không một chút cảm xúc.
Hứa Mặc Bạch giãy dụa kịch liệt, không biết có phải do chất cồn tác động hay không, anh ta lớn tiếng tra hỏi Cảnh Nguyệt, phá tan lớp vỏ hoàn mỹ anh ta tạo dựng suốt gần ba năm trời.
Cảnh Nguyệt nghe những lời chất vấn của Hứa Mặc Bạch, cô không mảy may phản bác lại một chữ. Chờ đến khi mọi oán hận anh ta tích tụ mấy năm trời nói ra hết, Cảnh Nguyệt mới buông tay anh ta ra.
Nhìn Hứa Mặc Bạch đang từ từ bò dậy, kéo thẳng bộ âu phục trên người xong cô mới nhìn thẳng vào mắt Hứa Mặc Bạch, nói ra quyết định của mình rõ ràng từng chữ: “Hứa Mặc Bạch, chúng ta chia tay!”
Hứa Mặc Bạch xoay lại, cả tim và cơ thể anh ta đều đau.
“Anh không nghe thấy gì hết!” Anh quay lưng lại nói với Cảnh Nguyệt những lời này, sau đó cũng không chờ Cảnh Nguyệt đáp lại anh ta nhanh chóng lái xe rồi đi.
*
Chu Huyền không báo cáo lại chuyện của Trần Khải Nhất cho Sở Từ. Anh ấy vốn không tin vào những suy luận của Sở Từ; hơn nữa, anh ấy cũng tin Trần Khải Nhất thật sự chỉ muốn về nhà bằng đường tắt.
Chu Huyền đã cảnh cáo Trần Khải Nhất, cậu ta coi bộ cũng ngoan, khẳng định sẽ không dám đi qua đường ray lần nữa.
Chu Huyền tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường. Liếc mắt trông thấy quyển Kinh Thánh Tân Cựu Ước anh ấy cầm lên mở ra đọc trước khi đi ngủ.
Một ngày mới bắt đầu, ánh hừng đông vừa ló dạng, Chu Huyền bắt đầu bài tập luyện cơ thể như thường ngày: đầu tiên chạy mười cây số, sau đó làm các động tác giãn cơ. Gần tám giờ Chu Huyền mới theo địa chỉ Trần Khải Nhất đã cho mang sách qua trả cho cậu ta.
Trần Khải Nhất đã thay một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, đồ đạc trong ký túc xác cậu ta cũng thu dọn gọn gẽ. Sau khi kiểm tra lại một lượt, cậu ta mới nhét vài cuốn sách vào trong balo, sắc mặt bình tĩnh rời khỏi trường.
Là một ngày ánh mặt trời xán lạn.
Trần Khải Nhất tiếp tục bước từng bước dọc con đường ray ngày hôm qua, trong đầu nhớ tới tin nhắn cuối cùng nhận được: Tôi đưa cậu đến Thiên đường.
Sau đó là tấm ảnh đầu xe tàu lửa có ký hiệu chữ C. Đó là chuyến xe lửa đi về Thiên quốc.
Trần Khải Nhất cứ lững thững tiến tới, thỉnh thoảng đạp vào mấy hòn đã phát sinh những tiếng lách cách.
Một tiếng sau Trần Khải Nhất mới tìm được nơi mình thích, xa xa có hồ nước trong vắt, gợn sóng mênh mông, xung quanh cây cối tươi tốt, trơi xanh trong tựa như cậu ta đang đối mặt với trời biển bao la.
Cậu ta rút mấy quyển sách trong balo, đặt gọn sang một bên, cạnh đường ray. Sau đó, cậu ta nằm trên đường ray, kéo thẳng lại quần áo.
Tiếng xe lửa xình xịch ngày càng gần.
Tim Trần Khải Nhất đập nhanh hơn, sự hưng phấn tỏa đi khắp ngóc ngách trong cơ thể.
Cậu ta nhắm mắt lại cảm nhận được độ nóng của mặt trời chiếu lên cơ thể mình. Cậu ta biết bản thân rốt cục đã có thể giải thoát về Thiên đường.
Xe lửa một lúc gần hơn.
Trần Khải Nhất ngâm vang một bài thơ. Linh hồn của cậu ta đã lìa khỏi xác, tự do bay lượn trên bầu trời bao la:
Từ hôm nay trở đi làm một người hạnh phúc
Nuôi ngựa, chẻ củi, chu du thế giới
Bắt đầu từ ngày mai, chỉ quan tâm đến lương thực và rau dưa
Tôi có một gian nhà, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa đua nở (1a)
…
Xe lửa chạy như bay, thân hình mập mạp của Trần Khải Nhất bị nghiền nát, đầu của cậu ta bị xe lửa cán qua, vỡ nát, máu thịt tung tóe, vướng trên bánh xe tạo nên những vòng tròn máu tươi.
Mùi máu tanh tỏa ra.
Chú chuột cống trốn trong cống âm u ngửi được mùi máu như phát điên, gọi bạn bè lũ lượt kéo tới như cuồng phong vũ bão.
Xe lửa thắng gấp phát ra những tiếng rít chói tai.
…
Người xa lạ, tôi cũng chúc phúc cho anh
Nguyện cho anh có một tiền đồ xán lạn
Nguyện cho anh có cuộc sống hữu tình thành thân thuộc
Nguyện cho anh ở trần thế sẽ được hạnh phúc
Tôi chỉ nguyện mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở (1b)
(Trích trong bài thơ Mặt Hướng Biển Rộng, Xuân Về Hoa Nở của Hải Tử)