Tân Yến kiểm tra lại một lần cuối cùng bản báo cáo nghiệm thi, xác nhận không có sai sót mới chuyển qua cho Cảnh Nguyệt ký tên.
Mặt trời hừng đông soi chiếu ánh sáng lên chậu cúc non đặt ở bệ cửa sổ, Cảnh Nguyệt ngáp một hơi, rồi tiếp tục sắp xếp lại trình tự báo cáo nghiệm thi của những nạn nhân tử vong. Thấy Tân Yến vẫn chưa rời đi, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Các bạn bận bịu suốt đêm rồi, mọi người về ngủ bù một buổi, phần báo cáo này tôi sẽ đưa qua cho đội trưởng Sở.”
Đoàn tham dự hội thảo nghiên cứu của Cảnh Nguyệt gồm năm người, ngoài Hà Uyển Tình còn có hai nghiên cứu sinh của cô. Chuyên môn nghiệp vụ của hai nghiên cứu sinh này không sánh được với Hà Uyển Tình nhưng ham học hỏi và không nhiều lời. Vừa đến phòng pháp y đã vùi đầu làm việc cả đêm cùng pháp y Lương.
“Giáo sư cứ đi nghỉ đi ạ, để bọn em…” Tân Yến từ chối, làm gì có chuyện sinh viên được ngủ còn giáo sư làm việc.
“Pháp y Lương cần phải nghỉ ngơi, chiều các em quay lại đến lượt tôi nghỉ.”
Pháp y Lương đã lớn tuổi, sức khỏe có hạn, bên trong cảnh cục cần một người có kinh nghiệm ngồi trực ban, kịp thời phối hợp với đội hình sự, Cảnh Nguyệt tự cân nhắc được công việc của mình.
Nghe giáo sư nói như vậy Tân Yến không còn cách nào từ chối, lập tức gọi hai nghiên sinh cùng về lại khách sạn.
Gần tám giờ Cảnh Nguyệt cầm báo cáo đến phòng làm việc của Sở Từ.
Cảnh Nguyệt gõ cửa ba cái, không người đáp, cửa phòng không đóng nên cô đưa tay đẩy cửa vào trong.
Ánh mặt trời xán lạn, mùi café nồng đậm.
Cảnh Nguyệt cau mày.
Trước tiên cô ra mở cửa sổ cho thoáng, quay người lại mới trông thấy Sở Từ ngủ thiếp đi trên bàn làm việc.
Mặt bàn ngổn ngang, nào là ảnh chụp ở hiện trường bệnh viện, rồi tư liệu liên quan đến vụ án, bên trái là mấy quyển sách tâm lý tội phạm, góc bên phải là tách café đã nguội còn quá nửa, cạnh ly nước là chiếc gạt tàn trống không bằng pha lê, góc gạt tàn đè lên một túi thuốc chứa hai viên thuốc con nhộng, trên mặt túi có hàng chữ tiếng Anh.
Tầm mắt Cảnh Nguyệt tiếp tục di chuyển.
Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau lưng Sở Từ hắt lên gương mặt anh tuấn của anh, quang ảnh loang lổ chỗ sáng chỗ tối, hàng lông mày phần nào bớt đi sự lãnh đạm, ngược lại càng tô đậm dáng vẻ mà người ta thường hay bàn luận về vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này.
Cảnh Nguyệt ngẫm nghĩ: lời miêu tả ấy như thế nào nhỉ?
Ánh mặt trời, đầy nhiệt huyết!
Ừ… Đúng! Là một con báo đen đang nằm rình mồi dưới ánh mặt trời trong khu rừng rậm.
Cảnh Nguyệt bất chợt xuất thần.
Giọng nói trầm thấp của Sở Từ vang lên, ngữ điệu khá bông đùa: “Thấy đẹp trai không?”
Cảnh Nguyệt lập tức tỉnh trí lại, cô đặt báo cáo lên bàn làm việc, khuôn mặt ửng đỏ, lần đầu tiên có cảm giác ngượng ngùng.
Cô lùi về sau một bước, sắc mặt khôi phục lại bình thường, giọng lạnh lùng vang lên: “Đội trưởng Sở, đây là báo cáo nghiệm thi của 23 nạn nhân tử vong, nếu không còn việc gì tôi xin phép về phòng pháp y trước.”
Sở Từ cầm báo cáo đọc lướt qua. 9 giờ sáng nay người thân của các nạn nhân sẽ đến cảnh cục cho lời khai, anh buộc phải tham gia.
Cảnh Nguyệt đi đến cửa chợt dừng bước chân, nhớ đến phòng làm việc nồng nặc mùi café, cô có lòng tốt nhắc nhở: “Dạ dày đội trưởng Sở không tốt, nên uống ít café lại.”
Tay Sở Từ đang cầm báo cáo chợt khựng lại, lên tiếng phủ nhận: “Dạ dày tôi chẳng có chỗ nào là không khỏe.”
“Ờ!”
Cảnh Nguyệt ừ một tiếng, không nói tiếp, đóng cửa rời đi.
Mắt Sở Từ quét đến túi thuốc có hai viên con nhộng Omeprazole (1) anh bỏ quên ở trên bàn, anh bật cười… Khả năng quan sát tốt đấy!!!
(1) Omeprazole là thuốc ức chế tiết axit dạ dày, được dùng để điều trị các rối loạn về dạ dày và thực quản (như trào ngược axit, viêm loét dạ dày)
Cốc! Cốc! Cốc!
Một lúc sau truyền đến tiếng gọi của nữ cảnh viên tên Trần Thần.
“Lão đại!”
“Vào đi.”
Sở Từ vội cất thuốc vào ngăn tủ.
Một tay Trần Thần cầm ly sữa đậu nành, tay kia cầm một túi bánh bao mỉm cười bước vào: “Giáo sư Cảnh mời mọi người ăn sáng.”
Sữa đậu nành mới nấu, còn bốc hơi nóng, Sở Từ nhận lấy nhấp một ngụm, giữa răng và môi đượm hương đậu nành thơm ngát, đầy ngọt ngào.
Trần Thần là tiểu chim cút nói nhiều nhất đội, được ăn uống no say là liên miệng không thôi, từ chuyện giáo sư Cảnh là một người tốt tính đến mức nào, lại nhảy sang than phiền tên tội phạm mất nhân tính ra sao, khiến cho người thân của những nạn nhân tử vong đến cảnh cục đều khóc lóc vật vã.
Sở Từ ăn xong một chiếc bánh bao cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, anh rút tờ giấy lau miệng, rồi quay sang nhìn Trần Thần: “Nói xong chưa?”
“Dạ nói xong!” Trần Thần lập tức đưa tay lên kéo khóa miệng.
“Mau sắp xếp thứ tự lấy lời khai người thân của những người bị hại.”
Sở Từ đọc báo cáo nghiệm thi, cây bút gõ nhẹ trên báo cáo của nạn nhân tên Vương Văn Hạo: “Bắt đầu từ người nhà nạn nhân Vương Văn Hạo.”
“Dạ vâng, lão đại!”
Cảnh Nguyệt đã sắp xếp báo cáo dựa theo thời gian tử vong của các nạn nhân, nạn nhân Vương Văn Hạo là người chết đầu tiên, cũng là người ở gần phạm vi nổ bom cyanua nhất.
*
Hai người cho khẩu cung là một nam một nữ.
Người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi, rất chú trọng cách ăn mặc, gương mặt tiều tụy. Cô ta là Hàn Dĩnh, vợ của Vương Văn Hạo. Cô ta vừa nói vừa dựa vào cậu thanh niên bên cạnh khóc nức nở.
Cậu thanh niên tên Vương Phàm, là con trai của Vương Văn Hạo, tầm 20 tuổi, mặc theo xu hướng thời nay, tóc dài được bện lại, đeo khuyên tai, anh ta ôm lấy mẹ mình an ủi.
Tiểu Tề ghi lời khai, câu hỏi cơ bản theo trình tự, ví dụ như nghề nghiệp của nạn nhân, quan hệ xã hội của ông ta khi còn sống, gần đây có kết oán với ai hay không…
Sở Từ ở phòng sát vách quan sát, Tần Hàm đứng bên cạnh anh đang nghịch điện thoại, ngón tay lướt nhanh như khiêu vũ.
Thông tin liên quan đến nạn nhân Vương Văn Hạo khiến Tần Hàm líu lưỡi: “Lão đại, em muốn đổi nghề thành bác sĩ. Anh xem đi, nạn nhân là Vương Văn Hạo, chỉ là phó chủ nhiệm khoa của một bệnh viện cấp quận nhưng có thể cho con trai du học ở học viện âm nhạc Manhattan bốn năm trời, chi phí tự túc.”
“Học phí đắt lắm à?” Trần Thần ngây ngô hỏi lại.
“Đúng là tép con không va chạm xã hội, để anh đây phổ cập cho em gái một chút.” Tần Hàm đắc ý lắc lắc di động trong tay, “Học phí trường này một năm hơn 45 ngàn đô. Bốn năm đại học khoảng tầm hơn 1 triệu nhân dân tệ. Hơn nữa trong vòng ba năm ông ta còn mua được hai bất động sản ở trung tâm thành phố dưới danh nghĩa của mình, một căn hộ nội bộ của bệnh viện. Em gái xem đi… làm bác sĩ có phải rất giàu không?!”
“Có khi nào là tiền của vợ ông ta không?” Trần Thần suy đoán.
“No no no! Hàn Dĩnh chỉ là một cô giáo dạy tiếng Anh nhỏ bé của thành phố Dương.” Tần Hàm lắc đầu.
Theo mức lương cơ bản tại thành phố Dương mà nói, thu nhập và tài sản của vợ chồng của Vương Văn Hạo không cân xứng.
Vương Văn Hạo là phó chủ nhiệm khoa dược của bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, nắm quyền trong việc chọn lựa nguồn dược phẩm đã là điểm hoài nghi lớn nhất rồi.
Ánh mắt Sở Từ nhìn lướt qua quần áo trên người Hàn Dĩnh và Vương Phàm, anh chợt nhớ ra trong 23 nạn nhân tử vong có 4 người thuộc khoa dược. Anh cong môi chặc lưỡi: thật thú vị!
Sở Từ quay sang Tần Hàm ra lệnh: “Điều tra tình trạng kinh tế của Mưu Kiến Nghiệp, Hoắc Nhu và Đinh Hoành.”
Mưu Kiến Nghiệp là quản lý khoa dược, Hoắc Nhu và Đinh Hoành quản lý nhà thuốc bệnh viện. Ba người này đều là cấp dưới của Vương Văn Hạo, phó chủ nhiệm khoa Dược bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam.
Tần Hàm là một cao thủ IT, chủ yếu phụ trách cung cấp thông tin cho cảnh đội và các vấn đề liên quan đến an ninh mạng, kiêm luôn các công việc lặt vặt, khi nào cần là anh ấy có mặt.
“Yes, my lord!” Tần Hàm khom lưng, đưa tay chéo lên vai theo đúng bộ dáng của thân sĩ quý tộc.
“Cút ngay!” Sở Từ giơ chân đá mông Tần Hàm, rồi quay sang Trần Thần: “Trần Thần, tôi và cô sẽ lấy khẩu cung người nhà của Hoắc Nhu.”
Tần Hàm nhanh chóng tra ra được tình trạng kinh tế của ba nạn nhân rồi gửi cho Sở Từ.
Hoắc Nhu quản lý nhà thuốc tây bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, 28 tuổi, tốt nghiệp đại học Y thành phố Lô. Cha mẹ cô ta ở xa đang trên đường đến. Người thân duy nhất của cô ta ở thành phố Dương chính là vị hôn phu, Hàn Chí Viễn. Anh ta là quản lí bán hàng của công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh, chịu trách nhiệm phân phối dược phẩm cho nội thành thành phố Dương và hai huyện lân cận.
Trùng hợp ở chỗ công ty Trường Sinh mới đây được chọn là đối tác cung cấp dược phẩm cho bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam.
Sở Từ cũng không đi ngay vào phòng hỏi cung mà để Hàn Chí Viễn ngồi chờ trong đó một mình.
Hàn Chí Viễn mặc âu phục đen, vóc dáng trung bình, hơi mập, bộ dáng đoan chính, ngồi yên trên ghế, cơ thể hơi ngả về phía trước, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, hai bàn tay ôm lấy ly nước lọc. Cặp mắt hắn đỏ au, nét mặt hoang mang, tròng mắt thỉnh thoảng đảo lên chiếc đồng hồ treo tường, dường như có chuyện gì đó cần phải giải quyết ngay.
Nửa tiếng sau Hàn Chí Viễn rốt cục không nhịn được đứng phắt dậy tính ra mở cửa mới trông thấy Sở Từ và Trần Thần đẩy cửa đi vào.
“Cảnh sát mấy người làm ăn kiểu gì vậy, bắt tôi ngồi chờ ở đây lâu như thế này! Không biết tôi còn biết bao nhiêu việc để xử lý à?! “ Hàn Chí Viễn tức giận mắng chửi, khi ánh mắt hắn chạm phải tầm mắt của Sở Từ theo bản năng lập tức co rụt lại, thanh âm yếu dần, rồi ngồi xuống ghế, “Chiều nay tôi còn phải đón cha mẹ của Tiểu Nhu, rồi còn phải sớm lo hậu sự cho cô ấy. Cảnh sát các người nhất định phải bắt được tên hung thủ khốn kiếp trả thù cho tiểu Nhu nhà tôi.”
Sắc mặt Sở Từ bình tĩnh lấy điện thoại ra xem không nói lời nào.
Trần Thần mở miệng an ủi hắn vài câu, sau đó mở sổ ghi chép bắt đầu hỏi cung.
“Cô Hoắc gần đây có đắc tội với ai không?”
Hàn Chí Viễn lắc đầu: “Tiểu Nhu đối xử với mọi người rất hiền hòa, không có bạn bè nào nói xấu cô ấy thì làm sao có thể đắc tội với người khác.”
Trần Thần hỏi tiếp: “Còn người nhà các bệnh nhân trong bệnh viện thì sao?”
Đáy mắt Hàn Chí Viễn đột nhiên trở nên hung hăng hơn, hai tay cuộn chặt, trả lời rất nhanh: “Không có, Tiểu Nhu làm khoa dược rất ít khi tiếp xúc với người nhà bệnh nhân.”
“Cô Hoắc và anh Hàn mới đính hôn gần đây đúng không?”
“Đúng, tháng năm năm nay. Vốn dĩ tôi muốn cưới luôn nhưng tiểu Nhu muốn làm đám cưới nước ngoài, tôi lại bận công việc nên chưa sắp xếp nghỉ được; do vậy chúng tôi tổ chức đính hôn trước. Hôm đó chúng tôi đãi hai bàn ở Khách sạn Phúc Vinh trong thành phố, cũng mời đồng nghiệp trong khoa của tiểu Nhu.”
“Có xảy ra khả năng bạn trai cũ của cô Hoắc hoặc bạn gái cũ của anh Hàn nghe tin hai người đính hôn nên tức giận…” Lời giả thiết của Trần Thần còn chưa tròn lập tức bị Hàn Chí Viễn cắt ngang.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Không phải, mấy người đừng đoán mò, tôi là mối tình đầu của tiểu Nhu. Tôi và bạn gái cũ cũng vậy, đã chia tay rõ ràng rồi!”
Tíng ting…
Di động của Sở Từ vang lên âm báo tin nhắn.
Bên giám chứng đã có kết quả, tại hiện trường sảnh bệnh viện tìm được vân tay trong mẩu kính bể, vừa khít thích hợp với vân tay của một tài xế taxi đánh nhau bị câu lưu được lưu trong kho dữ liệu vân tay của Bộ công an.
Sở Từ bỏ điện thoại xuống, cặp mắt chăm chú nhìn Hàn Chí Viễn, lên tiếng hỏi: “Cô Hoắc hoặc anh Hàn có quen người tài xế taxi nào tên Trương Đại Vĩ không?”
Cơ thể Hàn Chí Viễn cứng đờ, lảng tránh ánh mắt của Sở Từ, trán lấm tấm mồ hôi, lắc đầu: “Không quen!”
Sau đó hắn đột nhiên đứng bật dậy quay sang Sở Từ và Trần Thần hét toáng lên: “Đám cảnh sát các người có điên không, không lo đi bắt hung thủ lại quay sang thẩm vấn tôi làm gì. Tôi muốn mời luật sư, tôi muốn tố cáo các người, tôi sẽ cho báo giới biết các người bất tài đến mức nào…”
Sở Từ cũng đứng dậy, đút tay vào túi quần, nhìn Hàn Chí Viễn đầy lạnh lùng: “Chỉ là hỏi theo lệ, anh Hàn lo xa rồi. Nếu như anh nhớ ra manh mối nào mong anh báo lại với cảnh sát, bây giờ anh Hàn có thể ra về.”
Hàn Chí Viễn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi bị Sở Từ nhìn chằm chằm, hắn mở mạnh cánh cửa, sau đó hừ một tiếng bỏ đi.
Trần Thần mơ hồ, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại tức giận: “Lão đại, hắn sao vậy?”
Sở Từ liếc nhìn cô ấy một cái, ra khỏi phòng thẩm vấn mới trầm giọng đáp: “Có lẽ do trên mặt tôi viết dòng chữ “Người sống chớ tiến vào, ai cản ta phải chết”, nên dọa hắn sợ.”
Ái chà, nói xấu bị phát hiện rồi, tiểu chim cút Trần Thần run lên, vội lấy di động nhắn tin cho đồng bọn một chuỗi icon “Bồ Tát phù hộ”.