CHƯƠNG 36
You"re a man without a backbone
I see you"re looking for a window
You really think you"re something special
And think you"re hot but acting so cold
That rock"n rock don"t really move my soul
You"re a budget Elvis Costello
Baby you deserve a medal
For being number one asshole
Stop wasting my time
Even on the cover of GQ
I am never going home with you
...
Ca khúc GQ của - Lola Coca [1]
*Nghe và bản dịch lời bài hát tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=JwcsKMcaCdE
Trời mưa tí tách suốt mấy ngày liền, con đường nhựa loang lổ những vũng nước to nhỏ, bắn lên tung tóe.
Cảnh Nguyệt đi ngang qua một tiệm bánh, trông thấy chủ quán đang bày những chiếc bánh gatô mới ra, chợt nhớ đến chuyện nhờ sư huynh giúp vụ Lê Hựu, cô liền vào trong mua một ổ bánh rồi đi đến bệnh viện Tam Giang.
Đến bệnh viện Tam Giang, thấy đường phố chật ních các fans tụ tập, Cảnh Nguyệt mới nhớ ra hôm nay là thất đầu của Lê Hựu. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi ra cửa hàng mua một bó hồng trắng, học theo những người khác đặt ở quảng trường phía bên ngoài bệnh viện.
Khi Cảnh Nguyệt đến Tống Lan Chu vừa kết thúc một ca phẫu thuật, thấy cô đến anh ấy vô cùng vui mừng. Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ sát sàn, vừa ngắm đường phố vừa trao đổi các vấn đề học thuật. Tống Lan Chu khẽ cau mày khi quảng trường ở bệnh viện chật ních người.
“Hôm nay hỏa táng Lê Hựu, những người này đến đây để đưa tiễn, chỉ e trong một khoảng thời gian ngắn không thể giải tán được đám đông.” Tống Lan Chu mi thanh mục tú, nước da trắng hồng, mặc áo blouse trắng, toàn thân lộ ra một nét tao nhã.
“Ngày hôm nay mới thiêu?” Cảnh Nguyệt khẽ kinh ngạc.
“Mấy người trong giới đó đều mê tín. Người quản lý đến bệnh viện yêu cầu đúng hôm nay là ngày hỏa táng.”
Cảnh Nguyệt gật đầu.
“À… Sư huynh có thời gian thì an ủi Tống Ngọc Tri một chút, liên tiếp mấy người bạn đều gặp nạn, có lẽ cô ấy cũng chịu sự đả kích khá lớn.” Cảnh Nguyệt vô tình nhắc đến.
“Anh đâu nghe cô ta có bạn bè nào qua đời!” Tống Lan Chu hỏi lại.
Cảnh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát mới nói tiếp: “Mấy ngày trước em điều tra vụ án tự sát liên hoàn nên có điều tra Tống Ngọc Tri theo lệ. Cô ta cũng cung cấp chút manh mối cho cảnh sát, chỉ là không ngờ đến những người bạn có quan hệ thân thiết với cô ta đều gặp nạn.”
“Hahaha, đúng là thời gian đầu mới lập hội cô ta thường hay đi, nhưng về sau giao lại cho người khác, cô ta không hề xuất hiện nữa… Khẳng định là người biết được manh mối không tiện nói mới để cô ta lên tiếng thay.” Tống Lan Chu cười cười.
“Thật sao?” Cảnh Nguyệt thì thầm.
Các manh mối do Tống Ngọc Tri cung cấp, một là nạn nhân trong vụ tự sát liên hoàn, một là mô phỏng theo vụ án tự sát liên hoàn, một là hung thủ của án tự sát liên hoàn… Trùng hợp đến thế sao?
Vì Tống Lan Chu chiều nay còn có một cuộc phẫu thuật nên Cảnh Nguyệt không dám quấy rầy, cô ôm một bụng nghi ngờ đi về.
Mấy ngày nay Sở Từ không ở cảnh đội, Cảnh Nguyệt cũng không biết hỏi ai.
Cô lấy di động tính gửi tin nhắn hỏi thăm Sở Từ nhưng ngẫm lại Sở Từ đang nghỉ phép, sợ mình làm phiền anh nên lại cho điện thoại vào túi.
Bên ngoài bệnh viện không thể thông xe, Cảnh Nguyệt đành đi bộ thêm một đoạn, rồi bắt taxi về căn biệt thự của ba mẹ cô đang ở.
Nhà họ Cảnh cũng thuộc giới giàu có ở thành phố Lô. Ba của Cảnh Nguyệt, ông Cảnh Nhuận Thâm thời kỳ đầu là một giáo sư văn học, sau đó ông đi biển kinh doanh, là người lập nên tập đoàn Hoàn Á. Anh trai Cảnh Dương có tầm nhìn xa, phát triển tập đoàn Hoàn Á thành tập đoàn chuyên kinh doanh bất động sản mạnh nhất thành phố Lô; mẹ của cô, bà Mộ Lệ Thu là nghệ sĩ vĩ cầm nổi danh trong và ngoài nước.
Dựa vào nền giáo dục từ nhỏ, đáng lẽ ra Cảnh Nguyệt phải trở thành một nhà văn hoặc một nghệ sĩ âm nhạc; nhưng cô lại đi ngược với cả gia đình dứt khoát theo ngành y, sau đó chuyển sang nghề pháp y.
“Thưa phu nhân, tiểu thư đã về.”
“Nói nhà bếp dọn cơm đi!”
Cảnh Nguyệt thay quần áo rồi mới xuống phòng ăn. Trông thấy Hứa Mặc Bạch cô khẽ nhíu mày, giờ cô đã hiểu lý do vì sao mẹ cô nhất quyết đòi cô về nhà dùng bữa.
“Tiểu Nguyệt, con còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không qua đây dùng cơm. Mặc Bạch đã chờ con suốt một buổi.” Bà Mộ Lệ Thu vẫy tay.
Cảnh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Hứa Mặc Bạch, cũng không lộ ra là không vui.
“Gần đây bận lắm sao, mẹ gọi mà con cũng không thể về nhà ăn cơm?” Ông Cảnh Nhuận Thâm lên tiếng hỏi Cảnh Nguyệt.
“Ở bên Cục cảnh sát có vụ án.”
Ông Cảnh Nhuận Thâm gật đầu, tính ông nghiêm khắc, lúc không cười lại còn uy nghiêm hơn: “Ngày mùng 5 tháng sau con và Hứa Mặc Bạch đính hôn đi; nếu như không có vấn đề thì từ chức bên phía Cục cảnh sát, con gái làm pháp y gì chứ!”
Cảnh Nguyệt buông đũa, vừa tính lên tiếng thì Hứa Mặc Bạch đã mở miệng nói trước.
“Ngày 5 tháng sau có gấp quá không ạ, con còn muốn chuẩn bị cho Tiểu Nguyệt một lễ đính hôn khó quên ạ.” Hứa Mặc Bạch nắm lấy tay Cảnh Nguyệt, giọng dịu dàng.
“Còn nửa tháng… đủ thời gian rồi. Bác đã mời thầy coi ngày, chiều ngày mùng 5 là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới xin.” Bà Mộ Lệ Thu quyết định.
“Không đính hôn!” Cảnh Nguyệt rút tay mình ra khỏi Hứa Mặc Bạch, bình tĩnh: “Bọn con đã chia tay rồi.”
“Tiểu Nguyệt, nếu em vẫn thích làm pháp y, chúng ta có thể thương lượng, đừng giận nữa được không?” Hứa Mặc Bạch mau chóng kéo Cảnh Nguyệt ngồi lại.
Ông Cảnh Nhuận Thâm liếc mắt nhìn Cảnh Nguyệt, nét mặt ông rất nghiêm túc: “Con quyết định?”
Cảnh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt ba mình: “Quyết định!”
Nhìn ra được sự kiên quyết trong ánh mắt con gái, ông không nói thêm lời nào. Ông tuy nghiêm khắc nhưng luôn tôn trọng ý kiến của con cái mình.
“Mặc Bạch! Nếu Cảnh Nguyệt không đồng ý đính hôn thì bác mong con cũng suy nghĩ thêm xem cả hai đứa có thích hợp hay không.” Ông Cảnh Nhuận Thâm nói với Hứa Mặc Bạch.
“Tôi không đồng ý, giận dỗi nhau một chút thì được nhưng nhất định phải đám cưới.” Bà Mộ Lệ Thu khá tức giận. Bà luôn không thích công việc này của con gái, Hứa Mặc Bạch lại là đứa lễ phép bà rất thích, thêm vào đó hai nhà bọn họ môn đăng hộ đối.
Cảnh Nguyệt không muốn cãi vã ầm ĩ với mẹ, cầm túi xách rời đi. Hứa Mặc Bạch thấy thế cũng nhanh chân đuổi theo Cảnh Nguyệt.
Mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, Cảnh Nguyệt không mang theo dù đành đứng ở mái hiên tránh mưa.
“Tiểu Nguyệt, em nói thật?” Hứa Mặc Bạch đuổi theo sau, nước mưa làm ướt đẫm cặp kính của anh ta. Anh ta nheo mắt, tháo kính xuống, lấy khăn tay trong túi lau khô.
“Ừm!” Cảnh Nguyệt đứng cách anh ta mấy bước chân.
“Là vì… Sở Từ?” Hứa Mặc Bạch nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lùng.
“Không phải!” Cảnh Nguyệt tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn Hứa Mặc Bạch.
“Là do anh nhận vụ án của Lâm Hiểu Hi khiến em không vui?”
Cảnh Nguyệt lắc đầu: “Không phải!”
“Là vì anh không cho em làm pháp y?” Hứa Mặc Bạch tiếp tục hỏi dò.
Cảnh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Đó chỉ là một trong những nguyên nhân.”
“Vậy anh đồng ý cho em tiếp tục công việc, chúng ta vẫn chia tay sao?” Hứa Mặc Bạch đeo kính lên, nhìn Cảnh Nguyệt lộ ra tia khẩn cầu.
“Mặc Bạch, chúng ta không thích hợp. Cái anh cần là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, còn em lại là một con chim ưng.” Cảnh Nguyệt cân nhắc cách dùng từ, rồi thật lòng nói với Hứa Mặc Bạch.
“Vì lý do gì mà em nhất định muốn chia tay với anh, em hãy nói cho anh biết xem anh có thể thay đổi được không?”
“Hứa Mặc Bạch!” Cảnh Nguyệt lạnh giọng, “Đừng khép nép như vậy. Hứa Mặc Bạch em biết là một đại luật sư hăng hái, không quản khó khăn, không có gì khiến anh phải cúi đầu. Đây chỉ là một đoạn tình cảm không thích hợp mà thôi. Không có em anh nhất định vẫn gặp được người thích hợp hơn.”
Hứa Mặc Bạch im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Được! Anh đồng ý chia tay… Thế nhưng, Tiểu Nguyệt, bất cứ khi nào em quay đầu đều có anh đứng chờ ở đây.”
“Được!”
Hứa Mặc Bạch xoay người, tiến gần về phía Cảnh Nguyệt, anh ta giang hai tay, lễ độ: “Anh có thể ôm từ biệt không?”
Cảnh Nguyệt nhìn viền mắt đỏ au của Hứa Mặc Bạch, khá cảm động nên cô đưa tay nhẹ ôm lấy Hứa Mặc Bạch: “Tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Hứa Mặc Bạch buông tay Cảnh Nguyệt, lập tức xoay người bỏ đi.
Nói không đau khổ là giả, nhưng Hứa Mặc Bạch biết Cảnh Nguyệt không yêu anh ta; vì vậy, những tình cảm, những ăn năn bù đắp đều trở thành gánh nặng cho cô…
Có lẽ Cảnh Nguyệt nói đúng, điều anh ta cần chính là con chim hoàng yến, còn Cảnh Nguyệt chính là chú chim ưng tự do bay lượn trên bầu trời.
Anh ta không nên tìm cách thuần dưỡng nó.
Nhìn bóng lưng dần khuất dạng của Hứa Mặc Bạch, Cảnh Nguyệt lấy di động, xóa toàn bộ hình ảnh mà Hà Uyển Tình gửi cho cô, sau đó kéo cô ta vào danh sách đen.
*
Cảnh Nguyệt không may, đi từ nhà ra đến đường cũng không có gặp được taxi, cũng may mưa đã tạnh, hiếm khi công việc của cô cũng vừa kết thúc, cô vừa đi vừa nghĩ về nội dung tiếp theo cho tiết mục radio thường kỳ của mình.
Cô mới chỉ viết đến đoạn vụ án liên hoàn đang rơi vào bế tắc, tất cả những thành viên trong đội trinh sát đều không tìm ra được manh mối, nhân vật chính tuấn tú và đầy chính nghĩa đã phát hiện ra manh mối then chốt, phá tan được màn sương dày đặc, chân tướng dần hé lộ.
Nhưng viết đến đây Cảnh Nguyệt bí ý vì Sở Từ đột nhiên rời đi, cô không biết vì sao anh có thể phát hiện được sơ hở, và ý nghĩa ẩn sau của 6 chữ cái kia.
Cảnh Nguyệt mở danh sách liên lạc, tính gọi một cuộc cho Sở Từ.
“Á…”
“Á… đừng đánh, tôi xin ông đừng đánh…”
“Đánh chết con đàn bà như mày. Mày ăn của ông, ở của ông, tiêu tiền của ông còn dám ý kiến với ông. Ông đánh chết m.ẹ mày.”
“Á….”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng la khóc thất thanh. Cảnh Nguyệt nhìn đằng trước, một nhóm người đang vây quanh, nghe giống như một người chồng đang đánh vợ.
Trước cửa quán nhậu, một người đàn ông trung niên tóc húi cua, bụng bia đang đấm đá liên tục người phụ nữ. Cô ta vóc người gầy yếu, nằm co cụm trên đất. Đám người xung quanh lấy điện thoại chụp ảnh, quay phim, có tiếng chê bai người đàn ông nhưng tuyệt nhiên không ai dám tiến lên giúp đỡ.
“Xem ngày hôm nay tao có đánh chết mày hay không. Tao chơi gái thì sao, tao tiêu tiền của mày à?!”
Người phụ nữ nằm trên đất nhỏ tiếng khóc la, hắn vẫn tiếp tục mắng chửi, trông thấy có người chụp ảnh mình, hắn trừng mắt nhổ nước miếng vào đối phương, rồi lại lấy chân đạp người phụ nữ.
“Còn dám quản tao không, tao hỏi mày đó… Sao mày không trả lời?” Hắn túm tóc người phụ nữ, tát lia lịa lên mặt cô ta.
Cảnh Nguyệt báo cảnh sát trước, rồi hòa vào đám người. Cô tung chân đạp vào đầu gối hắn một cái, hắn ngã quỵ trên nền đất.
“Tiên sư nó, thằng náo đá bố!” Người đàn ông trung niên lồm cồm bò dậy, lại tiếp tục nhận được một cú đạp mạnh ở phía sau lưng.
“Cô không sao chứ?” Cảnh Nguyệt khom lưng đỡ người phụ nữ dậy.
Cô ta ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Cảnh Nguyệt, lắc đầu: “Tôi không sao!”
“Này, con mụ xấu xa, mau thả bố tôi ra!” Đúng lúc này một cậu thanh niên chừng 14, 15 tuổi, mặc quần áo hàng hiệu, chạy vụt tới đẩy mạnh Cảnh Nguyệt, trừng mắt nhìn cô.
“Ba, con dìu ba lên!” Người đàn ông khá mập nên cậu ta khó khăn lắm mới đỡ được hắn dậy, sau đó cậu ta quay đầu về phía người phụ nữ, “Không thấy bố không đứng lên được à, mau qua đỡ!”
“À… ừ…” Người phụ nữ bầm tím nhiều chỗ, mặt sưng như màn thầu, nghe tiếng cậu thanh niên nói liền lập tức chạy đến nâng hắn dậy.
Hắn vừa đứng vững lại tiện tay tát mạnh vào người phụ nữ, cô ta ngã nhào xuống đất, lỗ tai, lỗ mũi đều rướm máu.
“Ợ…. Mày… Cmn mày vừa đá bố à?” Hắn ợ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Cảnh Nguyệt.
Dáng người hắn cao bằng Cảnh Nguyệt, nhưng do mập nên trông thấp bé hơn cô một chút. Cô lẳng lặng quét mắt nhìn hắn, đi lên vài bước chân chắn cho người phụ nữ ở phía sau.
“Là tôi!”
“Tao đánh vợ tao… Mày lại muốn xen vào chuyện người khác à?” Hắn quát lên, “Con kia, mày tự nói xem mày có đáng đánh không?”
“Mẹ tôi xài tiền của bố, ở nhà của bố, bị bố tôi đánh có làm sao? Ai bảo bà ta không chịu nghe lời!” Cậu thanh niên chạy ra phía sau Cảnh Nguyệt, lấy chân đá vào người phụ nữ, “Bà nói đi, bố tôi đánh bà đúng hay sai?”
Người phụ nữ cúi gằm đầu, nức nở không dám nói tiếng nào.
“Tôi đang hỏi bà đó, bà câm à?” Cậu thanh niên đang trong giai đoạn dậy thì, bị bể tiếng, thanh âm khàn như vịt cạp cạp, vô cùng khó nghe.
Người đi đường bu lại càng lúc càng đông, nghe đến đây Cảnh Nguyệt phần nào hiểu rõ được ngọn nguồn.
Người đàn ông trung niên tên Trương Siêu, là ông chủ của một gara nhỏ gần đây, thường ngày thích đến quán bar uống rượu, say thì về nhà lại đánh vợ.
Người phụ nữ bị đánh tên Trần Niệm, là vợ của Trương Siêu, chỉ làm nội trợ, tính cách nhu nhược, nhiều lần bị hắn đánh nhập viện nhưng cũng không dám báo cảnh sát.
Cậu thanh niên đến giúp đỡ Trương Siêu là Trương Hạo, con của hai người, được ông bà nội cưng chiều, lấy Trương Siêu làm gương nên thường mắng chửi Trần Niệm, có lúc còn đánh cô ta, chỉ coi cô ta như người giúp việc.
Cảnh Nguyệt hừ lạnh, đúng là một gia đình dị dạng.