Trần Đại Thành đi trước, Tiêu Dao vững bước theo sau. Nơi này là lòng đất, nếu đổi lại là người phàm thì chỉ sợ nửa bước khó đi, nhưng tu sĩ có thể dùng thần thức cho nên có tối như mực cũng không vấn đề. Chỉ là, thông đạo này ẩm thấp im ắng, tuy rằng trước mắt chưa thấy gì nguy hiểm nhưng chung quy vẫn khiến người ta thấy không thoải mái.
“Sao cô lại đề nghị tách ra? Như vậy chẳng phải trúng ý lão đạo này sao?”
Trong bóng đêm, Báo Nanh Kiếm bỗng truyền âm với Tiêu Dao, có chút khó hiểu trước hành vi của nàng.
Tiêu Dao biết tư duy yêu thú như nó không bao giờ thay đổi, chỉ cần khó chịu liền giết, nàng kiên nhẫn giải thích:
“Lúc này hai người bọn họ quen thuộc địa hình hơn chúng ta, bất luận là cùng đi hay tách ra thì chúng vẫn có thể xuống tay với ta dễ dàng. Nếu muốn tiết kiệm thời gian thì phải mạo hiểm, thay vì chờ bọn họ tìm ám chiêu khác đối phó ta, chẳng bằng thuận theo ý họ, sau đó đánh tan từng tên, giải quyết cho sớm. Quan trọng hơn là”
Nàng thoáng dừng một chút, ánh mắt trầm xuống
“So với hai người này, ta càng kiêng kị Trương Phàm hơn. Có thể mục tiêu của hắn cũng là tiên khí, tốt nhất chúng ta không nên bại lộ thực lực của mình trước kẻ địch tương lai quá sớm, tách ra vẫn hơn.”
“Cũng đúng. Kẻ này tâm nhãn so với cô không kém.” Báo Nanh Kiếm cảm khái “Nói cho cùng thì đám nhân tu các cô đúng là vô vị, có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũng tính tới tính lui. Nếu không thích thì trực tiếp đấu pháp không tốt hơn sao? Vừa nhanh gọn lại công bằng.”
Tiêu Dao cười khẽ, “Lúc trước dưới sự che chở của sư phụ ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta vốn tưởng chỉ cần đứng trên đỉnh núi, trong lòng tĩnh lặng, chuyên tâm theo đuổi đạo của mình là được, nhưng mãi đến sau này ta mới nhận ra bản thân ngu ngốc đến cỡ nào. Trừ phi ngươi có thể mãi mãi đứng trên đỉnh núi khiến mọi người e ngại, nếu không ngươi phải nhớ kĩ, trăm ngàn lần đừng rơi xuống, bởi một khi ngươi thất bại, kẻ bỏ đá xuống giếng sẽ không ít đâu!”
“Từ xưa đến nay, hạng người kinh tài tuyệt diễm không thiếu, nhưng có bao nhiêu người đạt thành đại đạo trường sinh? Nhân Gian giới phức tạp, không thể chỉ dựa vào mạnh mẽ mà độc bộ thiên hạ.”
Báo Nanh Kiếm có chút đăm chiêu, giống như đang hồi tưởng, lại giống như đang tự hỏi, nửa ngày sau nó mới buồn bực nói:
“Lão tử vẫn không hiểu. Thôi kệ, chuyện trước mắt quan trọng hơn, giờ cũng không phải lúc phân tâm thảo luận đại đạo gì đó.”
Chỉ trong thời gian mấy câu nói, dường như hai người đã đi đến cuối thông đạo. Lối đi vốn nhỏ hẹp dần dần mở rộng ra, kéo dài đến một địa động không khác động phủ ban nãy cho lắm. Tiêu Dao và Trầm Đại Thành đều dừng lại.
“Tiêu đạo hữu” Trầm Đại Thành gọi nàng, nói “Nơi này là nơi có cấm chế mà ta đã đề cập.”
Tiêu Dao quan sát bốn phía, phát hiện nơi này và động phủ phía trên cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là phía trước địa động này có một lối đi, sử dụng thần thức điều tra thì bị một bức tường vô hình ngăn lại, hẳn là cấm chế mà lão ta đang nói.
Nàng cũng không nghiên cứu nhiều về cấm chế hay trận pháp gì đó cho lắm, nên chỉ hiểu được chút da lông. Đại khái, nàng chỉ nhìn ra rằng thời gian cấm chế được thiết lập không phải trong vòng trăm năm trở lại đây, có lẽ nó đã được lập cách đây vạn năm, thậm chí là mấy vạn năm, cho nên tác dụng của cấm chế mới trở nên mỏng manh như vậy. Nhưng mỏng manh thì mỏng manh, một tu sĩ Trúc Cơ kì như nàng mà xông vào thì cũng chỉ có một kết cục là tan xương nát thịt.
Lúc này mọi thứ vẫn như thường, trước mắt Trầm Đại Thành còn chưa giở mánh khóe gì nhưng kế tiếp thì khó mà nói. Nàng không tỏ vẻ gì, hỏi
“Kế tiếp phải làm thế nào, thỉnh Trầm đạo hữu chỉ rõ.”
Trầm Đại Thành cười híp mắt nói
“Tiêu đạo hữu khách khí! Thật ra cũng không cần đạo hữu làm gì nhiều, chỉ nhờ đạo hữu hộ pháp cho tại hạ trước đã, lát nữa ta sẽ nói cho đạo hữu biết cần phải làm gì.”
Chỉ thấy lão ta đi đến trước cấm chế, hai ngón trỏ khép lại, trong miệng lẩm bẩm, chớp mắt đã thấy một vòng hào quang sáng lên quanh thân lão, cuối cùng tạo thành một cỗ linh lực hệ Thổ tinh thuần, đánh thẳng về phía cấm chế vô hình kia.
Cỗ linh khí hệ Thổ đụng vào cấm chế, cấm chế lập tức được kích hoạt, từng đạo sóng màu vàng lan ra. Dần dần gợn sóng ngày càng nhiều, cấm chế bắt đầu lay động kịch liệt, cấm chế vốn trong suốt dần dần hiện ra màu tím nhàn nhạt.
Đúng lúc này Trầm Đại Thành hô:
“Tiêu đạo hữu, mau! Nhờ cô nhanh chóng rót linh lực về phía trung tâm cấm chế, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!.”
Tiêu Dao vung tay lên, một cỗ linh lực hệ Thủy bao lấy bàn tay nàng. Công pháp của nàng chỉ có thể hấp thu tiên khí, nhưng nếu sử dụng tiên khí ở Phàm giới sẽ khiến giới vị sụp đổ. May mà mặc dù linh khí không thể tạo ra tiên khí nhưng tiên khí có thể dễ dàng chuyển hóa thành linh khí, đạo lý này cũng giống như nước chảy chỗ trũng, nhưng không thể ngược dòng vậy.
Nàng nhẹ nhàng bắn ra, cỗ Thủy linh lực kia nhanh chóng nhắm về trung tâm cấm chế, ngay khi Thủy linh lực sắp đụng tới cấm chế, Trầm Đại Thành đột nhiên rút tay thu hồi linh lực của mình, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai niệm một khẩu quyết, nhanh chóng độn mất.
Thủy linh lực đụng phải cấm chế, nổ “Phanh” một tiếng.
Trong phút chốc, xung quanh địa động xuất hiện vô số khe rách không gian. Tiêu Dao không kịp đề phòng, vừa vặn bị một cái khe rách không gian gần đó hút vào.
Khe rách không gian này xuất hiện nửa nén nhang rồi mới từ từ biến mất.
Lát sau, Trầm Đại Thành chui ra từ lòng đất, nhìn địa động không một bóng người, đắc ý cười to
“Ha ha ha, không ngờ đúng không? Cấm chế nơi này có thể mở ra khe rách không gian, điều này là do một vị đạo hữu dùng mạng đổi mới phát hiện ra. Nay cuối cùng cũng phát huy công dụng. Trúc Cơ kì Đại viên mãn thì thế nào? Có thể đấu lại khe rách không gian chắc? Tiêu đạo hữu, cô cứ yên nghỉ trong hư không đi nhé!.”
Nói xong, lão xoay người ra ngoài, chuẩn bị đi giúp Trịnh Ưng. Giờ này hẳn là Trịnh Ưng đã tóm được tên tiểu tử kia, không biết có thu hoạch gì không? Dù sao thì lão cũng phải đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ kì Đại Viên Mãn, lão chỉ mong chặt đứt hậu hoạn chứ không dám hy vọng xa vời thu được ưu việt gì đó.
“Thì ra là thế, hóa ra Trầm đạo hữu có tâm tư này, chỉ là Tiêu Dao không hiểu lắm, giết Tiêu Dao mà chẳng có lấy nửa điểm ưu việt, đạo hữu không mệt sao?”
Trầm Đại Thành còn chưa đi được mấy bước, phía sau liền vang lên giọng nữ quen thuộc, lão kinh hãi quay đầu, lại thấy một màn khiến lão sợ đến mức cằm suýt rớt xuống:
Không biết từ lúc nào mà trong không trung xuất hiện một khe rách không gian. Tiêu Dao vẻ mặt tươi cười đang chậm rãi đi ra từ đó.
“Tiêu Dao đã nghĩ giùm đạo hữu từ lâu rồi. Giết người mà một chút ưu việt cũng không có thì có ý nghĩa gì, hay là giờ chúng ta đấu pháp, nếu đạo hữu thắng cứ việc lấy túi trữ vật của ta, như vậy chẳng tốt hơn sao?”
Sắc mặt Trầm Đại Thành trắng bệch, không ngờ nàng ta có thể còn sống trở về từ khe rách không gian cắt qua Hư không!!! Đáng chết, nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?!
Nàng ta không những mang cảnh giới Trúc Cơ kì Đại viên mãn cao hơn mình hai tiểu cảnh giới, thực lực chênh lệch vô cùng lớn, mà giờ còn có năng lực quỷ dị mà ngay cả Đại năng cũng tha thiết mơ ước: xé ra Hư không!
Lão ta sợ hãi cực điểm, sớm biết vậy thì mình đã đi đối phó tên nam tu kia rồi. Ai ngờ lại cắn phải khối xương còn cứng hơn!
Lúc này chỉ có trốn nhanh mới là thượng sách! Lão ta lại niệm chú ngữ muốn độn thổ chạy đi.
Nào ngờ một cột nước đánh gãy chú ngữ của lão, trực tiếp bao quanh người lão.
Mắt thấy không thể trốn, lão vội vàng hô to
“Cô nãi nãi* tha mạng! Là ta có mắt như mù, nhất thời bị quỷ ám nên mới đánh chủ ý lên người cô nãi nãi, thỉnh cô nãi nãi giơ cao đánh khẽ thả cho ta một con đường sống!!!”
* Bà cô
Tiêu Dao không để ý tới lời cầu xin của lão, chỉ như bình thường hỏi:
“Phải làm thế nào mới gỡ được cấm chế này?”
Trầm Đại Thành sửng sốt, lập tức trả lời chi tiết
“Bẩm cô nãi nãi, cấm chế này quả thật cần linh lực tương khắc mới có thể cởi bỏ. Lần trước ta còn tìm được một cái ngọc giản, bên trong đều có ghi chú, ta đưa nó cho cô nãi nãi, thỉnh cô nãi nãi thả cho ta một con đường sống.”
“Đưa ta xem trước đã.” Tiêu Dao ra lệnh.
Lão vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, ném cho Tiêu Dao.
Tiêu Dao cẩn thận đón lấy, dùng thần thức dò xét một phen, nhất thời giật mình: Người này nói đúng nhưng lúc trước lời lão nói một nửa là thật một nửa là giả. Quả thật một cấm chế khác cần Hỏa linh lực mới có thể cởi bỏ, nhưng cấm chế nơi này không cần Thổ linh lực như lão nói mà cần linh lực thuộc tính Lôi.
Hẳn là lão ta và Trịnh Ưng chưa bao giờ thật sự muốn cởi bỏ cấm chế nơi này. Thuộc tính Lôi là thuộc tính biến dị, trong khắp thiên hạ vô cùng hiếm có, sao có thể vì chút chuyện rách nát này mà đi khắp giới tu tiên tìm tu sĩ thuộc tính Lôi? Nhưng đối với Tiêu Dao nàng mà nói, cũng là điều may mắn, nàng che dấu nét vui mừng, cất ngọc giản vào.
Thấy nàng nhận ngọc giản, Trầm Đại Thành vui vẻ nói “Ta nói đúng chứ? Giờ cô nãi nãi có thể thả ta chưa?”
Tiêu Dao nheo mắt nở nụ cười, thản nhiên nhìn về phía Trầm Đại Thành.
“Nếu đạo hữu thành tâm cầu xin tha thứ thì cũng nên dâng lên túi trữ vật, thể hiện chút thành ý chứ đúng không? Đưa cho ta túi trữ vật đi.”
Trầm Đại Thành biến sắc, biểu cảm lập tức trở lên vặn vẹo, cái này gọi là người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn. Người như lão coi tiền tài còn quan trọng hơn mạng. Nếu thực sự cho nàng ta túi trữ vật thì mình còn cái rắm gì mà tu luyện! Chuyện này so với giết lão còn quá đáng hơn!
“Tiêu Dao! Ngươi đừng có quá đáng! Nếu ngươi đã ép ta như vậy thì hôm nay lão tử liều mạng với ngươi! Lão tử là Thổ, Thổ khắc Thủy, để xem ngươi mạnh đến cỡ nào!.”
Dứt lời, lão vỗ túi trữ vật, một cái đỉnh rất lớn bay ra, lão ngồi vào trong đó, nháy mắt đã phá tan thủy chú của Tiêu Dao, sau đó lại đọc chú ngữ, một thanh chiến kích nổi giữa không trung bay thẳng về phía Tiêu Dao.
Thấy lão vừa bắt đầu đã dùng tới hai kiện pháp bảo, một cái trong đó còn là bảo khí phòng ngự thượng phẩm, Tiêu Dao lắc đầu thở dài, đầu năm nay mình lăn lộn đến thảm, ngay cả một tên tiểu nhân giết người đoạt bảo cũng giàu có hơn nàng! Trong lòng nàng sao có thể không buồn bực?
Trong lòng có oán niệm, Tiêu Dao càng đánh hăng hơn, nàng không tránh đi bảo khí đang nhắm thẳng tới mình mà nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Sét!.”
Khoảng không trên đầu Trầm Đại Thành lập tức chớp động tia sét, từng đạo thiên lôi đánh xuống, chém thẳng vào đại đỉnh phòng ngự của lão. Dưới sự công kích của vô số lôi điện, thân đỉnh dần dần xuất hiện những vết rách nhỏ.
Linh khí ngày càng dày đặc, pháp thuật phát ra uy lực ngày càng lớn. Trong số các pháp thuật hệ Lôi, [Sét thuật] cũng không phải là một pháp thuật quá cao thâm, nhưng vì một điểm nhỏ tiên khí trong cơ thể Tiêu Dao cũng có thể chuyển hóa thành vô số linh khí cho nên uy lực pháp thuật đánh ra cũng tăng gấp bội.
Trầm Đại Thành lại trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn nàng. Lúc trước rõ ràng nàng ta sử dụng pháp thuật hệ Thủy, sao bây giờ lại là hệ Lôi?
Mà chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến cho lão kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa móc luôn con mắt. Thanh chiến kích kia của lão đụng phải Tiêu Dao, phát ra tiếng kim loại va chạm chát chúa, sau đó lập tức gãy thành hai đoạn, mà trên người nàng ta một vết thương nhỏ cũng không có!
Sợ hãi, sợ hãi vô biên lan tràn khắp toàn thân lão, giờ phút này lão đâu còn tâm tình đánh tiếp, vội vàng thúc dục đại đỉnh bay về phía cửa ra!
Đáng tiếc, tuy Tiêu Dao có nguyên tắc của mình, nhưng tuyệt đối không “tốt bụng” mà lưu lại mầm họa, nàng lại mở miệng, thì thầm.
“Thủy trào!”
Lập tức, một cột nước ùn ùn đánh về phía Trầm Đại Thành, bao chặt lấy đại đỉnh, lôi điện phía trên tiếp tục đánh xuống, đại đỉnh rốt cuộc không chịu nổi áp lực ầm ầm vỡ vụn, Trầm Đại Thành nhìn về phía Tiêu Dao, ánh mắt mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng: Không thể nào, không thể nào có chuyện tu sĩ vừa mang thuộc tính Thủy vừa mang thuộc tính Lôi được!
Chỉ tiếc, lão không còn thời gian cẩn thận suy nghĩ vấn đề này nữa, dưới mấy tia sét Trầm Đại Thành nhanh chóng tan biến, ngay cả tro bụi cũng không còn, chỉ lưu lại túi trữ vật trôi nổi giữa không trung.