Nàng dùng thần thức tra xét bên trong vài lần, tâm tình vốn đang nhảy nhót không yên lập tức tan thành mây khói, người này mà cũng gọi là tu sĩ hả? Chỉ sợ hai món bảo khí kia chính là gia sản đáng giá nhất của lão ta rồi.
Trong túi trữ vật đại khái có hơn hai mươi khối hạ phẩm linh thạch, bảy khối trung phẩm linh thạch còn mấy thứ như công pháp, pháp thuật, linh thảo đan dược, pháp bảo gì đó hoàn toàn không có.
Đi qua nỗi thất vọng, Tiêu Dao ngẫm lại cũng thấy có lý, một kẻ chỉ trông chờ vào việc đánh cướp tu sĩ cấp thấp lạc đội như vậy sao có thể có được dị bảo gì đó? Bên trong, thứ duy nhất có thể lên được mặt bàn là hai ngọc giản pháp thuật, một cái là [Địa Uẩn Liễm tức thuật], một thuật liễm khí theo dõi, hiệu quả không tệ, nếu không gặp phải kẻ có thần thức trác tuyệt hơn người thì cho dù là tu sĩ tu vi cao hơn một hai tiểu cảnh giới cũng chưa chắc đã phát hiện ra. Một cái khác là thuật độn thổ ban nãy lão ta sử dụng, là pháp thuật chuyên dùng khi chạy trối chết [Hoàng Long bí quyết], có thể chạy xa mười dặm trong một hơi thở.
Đáng tiếc, hai thứ này đối với Tiêu Dao hoàn toàn vô dụng, trong Nhân Gian năng lực dùng thần thức tra xét hiếm ai bì kịp nàng, còn về độn thuật, thật ra nàng cũng muốn học, nhưng chỉ tiếc đây là pháp thuật hệ Thổ, nếu kiên quyết học thì cũng có thể, nhưng khi sử dụng chỉ có thể phát huy một nửa uy lực, hiệu quả không khác mấy so với [Lôi độn thuật] của nàng. Tác dụng duy nhất của hai thứ này là chờ sau khi ra khỏi đây,mang ra thị phường bán lấy chút linh thạch.
Báo Nanh Kiếm đứng bên nhìn nàng buồn bực nhưng lại vô cùng cẩn thận thu lại túi trữ vật, nhịn không được châm chọc:
“Ngươi đúng là có tiền đồ! Chỉ là một cái túi chữ vật nát mà cũng cất cẩn thận như vậy, chẳng trách cái mặt lúc nào cũng mang vẻ nghèo kiết hủ lậu.”
Đối với lời cười nhạo của nó, Tiêu Dao vào tai trái ra tai phải, sau khi xác nhận bốn phía không có dị trạng gì, nàng mới nói:
“Không quản gia thì không biết củi gạo quý thế nào, chúng ta vốn là bần tu, cái gọi là tích tiểu thành đại chính là cho dù nửa khối hạ phẩm linh thạch cũng không được bỏ qua. Đi thôi, phá cấm chế rồi xuống xem thế nào!”
Có ngọc giản giúp đỡ, Tiêu Dao dễ dàng dùng Lôi linh lực phá vỡ cấm chế, sau đó tiếp tục đi trên một con đường dài và hẹp, cho đến khi tới trước một địa động.
Trong động ngoại trừ vẽ một truyền tống trận cự ly ngắn thì không còn gì cả, bên cạnh truyền tống trận có một hàng chữ cổ:
“Để tiện ra vào cốc đặc biệt lập trận này, một lần tiêu hao bốn khối trung phẩm linh thạch.”
“Cái gì?” Tiêu Dao cảm giác thịt đau kêu lên “Truyền tống trận cự ly ngắn như vậy mà đòi tới bốn khối trung phẩm linh thạch, thế này thì lỗ quá còn gì!”
Báo Nanh Kiếm thấy nàng lại lộ ra vẻ nghèo kiết hủ lậu thì cười nhạt “Từ trước tới nay truyền tống trận vốn là thứ tiêu hao nhiều linh thạch, phải biết là ở Tiên Giới, một truyền tống trận tốn đến một khối cực phẩm Tiên tinh cơ đấy! Lại nói, lúc trước Ngô sư thúc của cô lừa cô nhiều linh thạch như vậy, sao không thấy tỏ vẻ gì?”
“Hai chuyện này sao có thể nói làm một. Hiếu kính sư thúc là chuyện đương nhiên, linh thạch không phải là không thể tiêu, nhưng mà phải tiêu cho đúng giá trị, truyền tống trận này nếu là ở bên ngoài thì cũng chỉ tốn đến một khối trung phẩm linh thạch là cùng. Thế mà vào đây lại thêm ba khối nữa, nhất định là người lập trận này không đủ năng lực, chẳng phải là người có thể làm ra trận pháp vừa hiệu quả vừa tiết kiệm.”
Báo Nanh Kiếm cạn lời, thật ra các phương diện khác của Tiêu Dao đều tốt, chỉ là mỗi khi đụng vấn đề liên quan tới linh thạch cô nàng đều giật đùng đùng.
“Thế giờ cô tính sao? Truyền tống trận này dùng hay là không?”
Tiêu Dao suy nghĩ rồi nói.
“Chờ đi! Ta nghĩ chắc Trương Phàm cũng sắp đến rồi.”
“Chờ Trương Phàm?”
Báo Nanh Kiếm lập tức nhảy ra phản đối, nói “ Chẳng lẽ cô quên kẻ này có thể có mục đích giống chúng ta? Chỉ vì rẻ đi hai khối linh thạch mà cô lãng phí tiên cơ đi trước hắn một bước?”
Tiêu Dao không đếm xỉa tới cơn giận của nó.
“Ta không cho rằng vào sớm hơn hắn chốc lát thì có thể chiếm được tiên cơ gì. Ngộ nhỡ sau khi tiến vào nội cốc lại gặp phải hắn, thì trong lòng hắn ta chính là kẻ tiểu nhân trục lợi, lúc đoạt bảo nhất định sẽ không nói đến chuyện tình cảm, ngược lại không bằng chờ hắn ở đây, bán một chút nhân tình đồng môn. Ngày khác nếu hắn có xuống tay, ma chướng sẽ nhiều hơn một chút. Hơn nữa ta cảm thấy kẻ này kỳ ngộ vô số, vận mệnh không tệ, tạm thời theo hắn hẳn là lựa chọn không sai!”
“Ngụy biện!” Báo Nanh Kiếm cả giận nói “ Tranh võ mồm lão tử không bằng ngươi nhưng có tiên cơ mà không chiếm lão tử không nhìn được. Ngươi không đi thì lão tử đi! Đưa linh thạch đây!”
“Không đưa.”
Tiêu Dao cũng không thèm nhìn nó.
Báo Nanh Kiếm tức muốn hộc máu, đang tính tiến lên cướp thì đường mòn bên trái truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.
Hai người lập tức ngừng nội đấu, cẩn thận đề phòng.
Chốc lát sau, Trương Phàm chậm rãi đi ra, ngoại trừ quần áo có chút tổn hại, các mặt khác đều không vấn đề.
Sau khi nhìn thấy một mình Tiêu Dao đứng đó, hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nói:
“Sư tỷ tới trước một bước hẳn là đã tra xét một vòng, không biết nơi này có truyền tống trận thông đến nội cốc thật không?”
Về phần vì sao Trầm Đại Thành không cùng đến, hắn không hỏi một chữ, giống như từ đầu tới cuối vốn chỉ có hắn và Tiêu Dao đồng hành.
Quả nhiên là một kẻ tàn nhẫn! Tuy rằng nàng chưa bao giờ lo rằng hắn sẽ bị Trịnh Ưng giết, nhưng Tiêu Dao vẫn cảm thán trong lòng, trên mặt cũng cười nói:
“Ta chỉ đến sớm hơn đệ chút thôi. Nơi này quả thật có một truyền tống trận tới nội cốc, một lần ước chừng truyền được hai người, tốn bốn khối trung phẩm linh thạch.”
Trương Phàm mặt không biến sắc gật gật đầu, lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra bốn khối trung phẩm linh thạch nói:
“Được, để ta đặt linh thạch vào!”
Nhất thời Báo Nanh Kiếm trong trong cơ thể Tiêu Dao vô cùng đau đớn, sỉ nhục, đúng là sỉ nhục mà! Lúc trước sao mình lại chọn đoạt xá một kẻ không cốt khí như vậy chứ!
Mà Tiêu vẫn thản nhiên, nói lời cảm ơn.
“Cảm tạ sư đệ.”
Sau đó không chút ngại ngùng cùng Trương Phàm tiến vào truyền tống trận.
Bạch quang chợt lóe, không gian nho nhỏ vặn vẹo khiến hai người choáng váng nhưng chỉ trong chớp mắt cả hai đã hiện thân trên một núi đá khô cằn.
Vừa ra tới, Trương Phàm liền cảm giác được linh khí bạo ngược tràn ngập trong không trung. Không chỉ có linh khí bạo ngược mà còn một hơi thở hỏa diễm bạo ngược khác luân chuyển trong không khí, bài xích lẫn nhau.
“Nơi này hẳn là nội cốc.”
Tiêu Dao tái mặt, linh khí nơi này bạo ngược còn nghiêm trọng hơn dự đoán, kế tiếp đi đâu phải chờ hỏi Báo Nanh Kiếm.
Bỗng nhiên Trương Phàm chỉ vào một chỗ xa xa, nói:
“Sư tỷ, ngươi xem bên kia!”
Nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi chân trời có một sắc đỏ bao phủ lấy toàn bộ đại địa, hình thành lên một bán cầu dày đặc khói, bên trong thỉnh thoảng xuất hiện lam quang xen lẫn những cột khói hồng. Nàng vừa thả thần thức tiến vào trong hồng quang thì đã bị một cỗ hơi thở bắn ngược trở lại.
Tình cảnh này khiến ánh mắt Tiêu Dao khẽ biến: Là tiên khí!
Trương Phàm bên cạnh cũng mặt không đổi sắc nhìn chân trời, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau hắn thu hồi ánh mắt nói với nàng:
“Sư tỷ, nơi này vô cùng quỷ dị, đặc biệt là bán cầu màu đỏ kia. Nơi đó linh khí bạo ngược cực mạnh, chúng ta vẫn nên đi đường vòng thôi!”
Lần này Tiêu Dao không lập tức đồng ý, chỉ hỏi một câu:
“Không biết sư đệ muốn đi chỗ nào của nội cốc?”
Tuy rằng vẻ mặt Trương Phàm không đổi, nhưng nguyên khí quanh thân hắn thoáng ngưng lại, trong mắt ẩn chứa cảnh giác. Đây là đề tài cấm kỵ giữa hai người, trước đó cả hai đều hiểu trong lòng nên cố tránh đề cập tới. Dù sao chưa tới thời khắc cuối cùng, ai cũng sẽ không tùy tiện trở thành kẻ địch của ai.
Nhưng đột nhiên Tiêu Dao lên tiếng, khiến hắn không thể không cẩn thận suy xét một phen. Trong lòng trăm chuyển ngàn hồi nhưng bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt, hắn cũng không giấu diếm nói:
“Không dối gạt sư tỷ, lần này sư đệ tới đã sớm có mục tiêu. Ta muốn đi về phía sau Khê Giản Cốc, ngay sau cột hồng quang kia.”
Nói xong, hắn lên hết tinh thần đề phòng đợi câu trả lời của Tiêu Dao. Bởi thái độ tiếp đó của Tiêu Dao sẽ quyết định sự biến hóa trong mối quan hệ bọn họ.
Tiêu Dao mỉm cười
“Vậy sư đệ muốn đi vòng qua cột hồng quang?”
Đôi con ngươi tàng đao, hắn trầm giọng nói:
“Phải.”
Nàng thở dài
“Ôi, thế thì đáng tiếc. Xem ra giờ ta và sư đệ chỉ có thể mỗi người một ngả, sư tỷ quyết định tiến vào cột hồng quang tìm tòi một phen.”
Nghe xong, lệ khí toàn thân Trương Phàm thoáng chốc tán đi, lại khôi phục gương mặt vô cảm như cũ, hơi thở bằng phẳng.
“Nếu sư tỷ và ta đã có mục tiêu khác nhau thì nhân sinh không có buổi tiệc nào không tàn, quả thật đã đến lúc tách ra. Hy vọng lần sau còn cơ hội hợp tác cùng sư tỷ! Sư tỷ bảo trọng, sư đệ đi trước một bước.”
Hắn hướng về phía Tiêu làm một cái lễ tạm biệt, sau đó xoay người đi về một hướng khác.
“Sư đệ cũng bảo trọng.”
Tiêu Dao hơi hơi vuốt cằm, híp mắt đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi.
“Vừa rồi hắn động sát ý, ngay tại lúc cô nói hai chữ “đáng tiếc”!”
Báo Nanh Kiếm đi ra, mắt lạnh nhìn tình cảnh trước mặt nói.
Tiêu Dao gật một cái “Ừ, may mà tạm thời ta và hắn không xung đột lợi ích, bằng không..”
Nàng mở lòng bàn tay ra, bên trên hơi ướt mồ hôi, ban nãy lúc hắn động sát ý, không ngờ khiến mình có chút không rét mà run.
Chỉ sợ không lâu nữa, kẻ này tuyệt đối sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm trên con đường tu tiên đại đạo của ta.
Đợi đến khi bóng dáng Trương Phàm biến mất, Tiêu Dao mới hỏi nó:
“Nay đã đến nội cốc, ngươi có phát hiện ra rốt cuộc chuyện gì dẫn tới tiên khí bạo ngược không?”
“Tra được rồi, là hỏa linh!” Báo Nanh Kiếm hiếm khi tỏ vẻ nghiêm trọng, nói “Nơi này có một hỏa linh vừa vặn ở gần tiên khí, trước kia không có chuyện gì là do hỏa linh đang ngủ say, nhưng hiện nay không biết vì nguyên nhân gì mà hỏa linh tỉnh lại. Mà trùng hợp là tiên khí này thuộc tính Thủy, từ trước tới nay thủy hỏa bất dung, linh khí bạo ngược hiện nay là do tiên khí đối chọi gay gắt với hỏa linh gây ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ hai bên thực sự bắt đầu tranh đấu, toàn bộ Khê Giản Cốc sẽ bị dập nát dưới uy lực của tiên khí bạo ngược cùng hỏa diễm. Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!.”
Tiêu Dao nghe xong, sắc mặt không khỏi xấu đi.
“Trước khi hai bên đánh nhau, chúng ta phải lấy được tiên khí vào tay. Hiện nay hơi thở hỗn loạn đã bạo ngược cực điểm, chỉ sợ không lâu nữa sẽ bùng nổ, ta phải nhanh lên!”
Dục vọng đoạt bảo của Tiêu Dao bị dấy lên, nhanh chóng khống chế phi kiếm định bay về phía hồng quang. Lúc này Báo Nanh Kiếm ở bên nhắc nhở:
“Bây giờ phi hành thì không sao, nhưng lát nữa vào trong hồng quang tốt nhất đừng. Cô biết đây là loại hỏa linh nào rồi chứ?”
Nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết. Trong thiên địa có vô số loại hỏa, đồng thời cũng phân chia cao thấp. Hỏa diễm sinh ra từ đá đánh lửa chỉ có thể gọi là hỏa bình thường, là một phần của quy tắc thiên địa, nhưng có loại hỏa được nuôi dưỡng trường kì trong linh khí sẽ bắt đầu có linh tính, trở thành hỏa có sinh mệnh, loại hỏa này được gọi là hỏa linh. Bọn chúng có thể là do thiên địa sinh ra, cũng có thể hình thành dưới tình huống đặc biệt nào đó. Nếu là hỏa linh thượng đẳng, thậm chí còn có thể có suy nghĩ của riêng mình.
“Là Phượng Hỏa! Là hỏa linh do thần thú Phượng Hoàng sinh ra. Phượng Hoàng vốn đã thưa thớt, mà xắc suất Phượng Hoàng trong tộc Phượng Hoàng có thể sinh ra hỏa linh cũng chỉ chưa tới một phần ngàn, mà trong đó hỏa linh thượng phẩm lại càng hiếm có hơn. Cho nên ở Tiên giới, hỏa linh này chính là chí bảo, vừa là tài liệu luyện chế pháp bảo tốt nhất, vừa là cực phẩm đan dược để các yêu tu hệ Hỏa tu luyện.”
“Điều này thì liên quan gì tới chuyện ngự không phi hành?” Tiêu Dao nghi hoặc
Báo Nanh Kiếm đảo cặp mắt trắng dã, dùng móng vuốt chỉ “Thanh Phong” dưới chân nàng.
“Lão tử muốn nói là, cái chuôi bảo khí trung phẩm này thật sự không chịu nổi hỏa diễm của hỏa linh thượng đẳng. Đừng để đến lúc hủy đi rồi, cô lại bày ra vẻ đau lòng nghèo kiết hụ lậu trước mặt lão tử.”