• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đích đến lần này của bọn họ là trấn Nham, một trấn nhỏ phía cực Đông của đại lục Thái Cổ, cách Đại hoang khoảng hơn hai trăm dặm, do thành Đông Lâm chịu trách nhiệm quản lý. Theo tư liệu, nơi này nằm trên một tảng nham thạch rộng lớn, cây xanh vô cùng thưa thớt, hằng năm đều thiếu nước, là một thị trấn nhỏ cằn cỗi lạc hậu. Tuy rằng nó rất gần Đại hoang nhưng  mấy trăm năm nay cũng coi như thái bình, bởi vì các đại phái sẽ thay phiên cử tu sĩ đến giám sát dị động của yêu tu Đại hoang, cho nên nhiều năm qua chuyện yêu tu hoặc yêu thú tới tiểu trấn vồ người  không tính là quá nhiều.

Nhưng một hai tháng trở lại đây lại có gì đó không đúng, đầu tiên là tu sĩ đóng ở Nham huyện bị mất tích, sau đó liên tiếp xảy ra sự kiện dân chúng biến mất, nếu là yêu tu yêu thú vồ người như trước thì ít nhất còn để lại hài cốt, nhưng lần này đừng nói là hài cốt mà ngay cả một vệt máu cũng không thấy, giống như đột nhiên bốc hơi vậy.

Hiện nay người trong huyện Nham đã mất tích hơn nửa, cũng có không ít dân chúng mang theo gia quyến chuyển khỏi trấn này, đi đến một vài trấn nhỏ khác quanh thành Đông Lâm.

Cho nên khi đám người Tiêu Dao tới trấn Nham chỉ nhìn thấy một bức tranh tiêu điều, phòng ốc hai bên đường sập đổ, phần lớn đã không còn người ở, rất nhiều cửa hàng trên phố đã ngừng kinh doanh, chỉ còn một vài nhà vẫn cố gắng cầm cự, trên đường người đi lại ít tới đáng thương, mà đa số đều là khất cái hoặc người cao tuổi.

Sự xuất hiện của mấy người bọn họ dấy lên một trận xôn xao trong trấn nhỏ. Vừa thấy bốn người Cơ Hạo, Chu Chân Chân, Liễu Mị Nương và Tả Cảnh quần áo ngăn nắp xuất hiện trong thành, đám khất cái đều ùa lên, vây chặt bốn người họ, miệng hô: “Các vị công tử tiểu thư, xin hãy thương xót thưởng cho chúng tiểu nhân chút gì ăn đi~”

Không ngờ vừa đến đã gây ra một trận náo loạn như vậy, bốn người đều ngây ra, đặc biệt Chu Chân Chân còn vô cùng ghét bỏ vội vàng dùng linh khí hộ thể, đem đám khất cái này cách ly ra một khoảng. 

Mặt khác ba người Tiêu Dao, Lữ Phượng, Triệu Hiển chỉ mặc đạo bào bình thường, so với bốn người kia thì bình yên vô sự, không bị bao vây.

Thấy cảnh này, Triệu Hiển cười lạnh một tiếng, dùng thần thức truyền âm mà chỉ bọn họ mới nghe được nói: “ Cơ đạo hữu, theo ta thấy cả đội cùng nhau tra xét thì không khôn ngoan, chúng ta vẫn nên chia ra làm việc đi, cái trấn rách này cũng chẳng lớn, chỉ cần dùng thần thức bao trùm một chút là đều rõ như lòng bàn tay, nếu có tình huống nào đặc biệt thì dùng phù truyền âm liên lạc là được, giờ tại hạ đi trước một bước.” 

Hắn nhanh chóng sải bước rời khỏi chỗ thị phi này, Lữ Phượng cũng vui sướng khi người gặp họa liếc bốn người kia một cái, lập tức cười với Tiêu Dao:“Triệu đạo hữu đi về phía Nam, vậy ta đi phía Tây, không biết Tiêu đạo hữu chọn hướng nào?”

“Vậy tại hạ chọn phía Đông” Tiêu Dao nhìn mấy người đang bị bao quanh kia, nói.

Trong nhiệm vụ lần này có quy định không được làm hại phàm nhân, xem ra nếu bọn họ muốn thoát thân cũng cần chút thời gian, bản thân nàng cũng không định đồng hành cùng nhiều người như vậy, tách ra càng tốt.

Nói xong, hai người chia ra hai hướng nhanh chóng rời đi, Cơ Hạo đang bị đám khất cái vây ở bên trong trầm mắt, truyền âm với Tả Cảnh: “Đuổi theo Tiêu Dao.”

Tả cảnh đã từng luyện võ công thế tục, hơn nữa so với ba người còn lại hắn không bị nhiều người vây quanh cho lắm, nên rất nhanh sau đó hắn đã vận khinh công đuổi theo Tiêu Dao.

Tiêu Dao vừa xuyên qua hai căn ngõ nhỏ, đang định tìm một hộ nào đó hỏi thăm tình hình thì nghe phía sau có người truyền âm gọi nàng.

“Tiêu đạo hữu, xin chờ chút.”

Tiêu Dao hơi nhíu mày không thể nhận ra, lúc xoay người đã thay bằng nụ cười không đổi, nói:“Tả Cảnh đạo hữu, có chuyện gì vậy? Không phải đã nói có việc thì dùng phù truyền âm sao?”

“Nơi này rất nhỏ nên thiếu chủ nói tốt nhất là chia ra hai người một tổ cùng nhau hành động, những người khác đã đi hỗ trợ Lữ đạo hữu và Triệu đạo hữu, còn phía Đông này sẽ do tại hạ và Tiêu đạo hữu cùng nhau phụ trách.”

Trong lòng Tả Cảnh suy nghĩ chọn từ cười đáp, hắn biết thần thức của Tiêu Dao mạnh hơn mình, nên nếu âm thầm theo dõi sẽ không phải thượng sách, chẳng bằng tìm cớ quang minh chính đại đi theo.

Bản thân Tiêu Dao vốn đa nghi, lại thêm quan hệ tế nhị giữa nàng và Cơ Hạo đương nhiên sẽ không tin hắn đi theo mình chỉ vì lý do đơn giản như vậy. Nhưng nói thế nào thì Cơ Hạo cũng là đội trưởng dẫn đầu năm người bọn họ, nàng tạm thời không tìm được cớ từ chối, hơn nữa tiên khí đã hủy, Phượng Hỏa trong cơ thể nàng cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài, không sợ bọn họ phát hiện điều gì, nàng liền cười nói: “Cơ đạo hữu quả nhiên suy tính chu toàn, cũng đúng, hai người cùng nhau hành động ngộ xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Thấy đối phương mày cũng không nhăn một cái đã đồng ý, Tả Cảnh hơi kinh ngạc, Tiêu Dao vốn bản tính đa nghi, cho nên hắn không tin nàng ta sẽ tin mấy lời đơn thuần này, hay là vì nàng ta tự thấy trong lòng không có gì khuất tất nên không sợ giám thị?

Tả Cảnh thấy Tiêu Dao thật sự là một người kỳ quái, rõ ràng là nữ tử mà mở miệng nói chuyện lại luôn xưng “tại hạ” như nam tử, đối đãi với người khác mặc dù ôn hòa, tươi cười đầy mặt nhưng lại như chẳng bao giờ đặt chuyện gì vào trong lòng. Nhìn mặt này quả thật có chút giống với thiếu chủ, nhưng không có sự thô bạo ngầm, kiêu ngạo bễ nghễ chúng sinh như thiếu chủ, nàng ta là rồng hay giun vẫn còn khó nói.

“Không biết kế tiếp Tiêu đạo hữu có kế hoạch gì không?”

Nếu đối phương đã đồng ý kết nhóm, hắn đương nhiên phải biểu lộ sự quan tâm tới nhiệm vụ.

“Giờ chúng ta rất thiếu tin tình báo, hay là trước thu thập chút tin tức trong thị trấn đã, ý Tả Cảnh đạo hữu thế nào?”

Tả Cảnh gật đầu nói:“Tiêu đạo hữu và tại hạ không mưu mà hợp, quả thật môn phái hoặc gia tộc chỉ biết rất nhiều dân chúng mất tích là có liên quan tới yêu tu, nhưng lại không biết là mất tích khi nào, ở đâu và vì sao, những điều này nhất định phải tìm hiểu một phen.”

“Nếu Tả Cảnh đạo hữu cũng nghĩ như vậy thì nhờ đạo hữu đổi một bộ quần áo khác, nếu không...”

Tiêu Dao dùng ánh mắt hàm xúc đảo qua một thân cẩm bào của hắn, nửa câu sau không nói.

Tả Cảnh sửng sốt, lập tức có chút lúng túng nói:“Là do tại hạ sơ sót.”

Đợi hắn đổi quần áo xong, hai người liền hỏi thăm một vài người trên dường, sau đó chắp vá lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Đại khái là khoảng hai ba tháng trước đã bắt đầu lục tục có người mất tích, trước hết là nhóm thợ mỏ khai thác quặng bạc cho Hoàng thượng trong trấn đột nhiên mất tích cả đám, có đến mấy ngàn người chứ chẳng ít, bao gồm cả đốc công, nói biến mất liền biến mất, ngay cả một chút báo động cũng không có, sau đó đám đàn ông ra ngoài làm việc bắt đầu không về nhà, rồi ngay cả phụ nữ trẻ con cùng người già chỉ ở trong nhà thôi cũng không thấy, cuối cùng chính là mỗi ngày người dân trong trấn thức dậy đi tìm khắp hang cùng ngõ hẻm mới phát hiện ra trong trấn có rất nhiều người mất tích.

Nay không khí trong trấn vô cùng khủng hoàng, người rời đi thì rời đi, người mất tích thì vẫn mất tích, còn lại chỉ là những người già yếu bệnh tật hoặc những người nghèo tới mức không thể đi đâu khác, gần như tất cả bọn họ đều có chung một nét mặt: ngây dại, chờ chết hoặc là mất tích.

Lượn thêm vài vòng hai người cũng chỉ thu được những tin tức tương tự, không thám thính được thêm gì khác, không ai từng nhìn thấy kẻ bắt cóc, cho dù là đối tượng tình nghi cũng không có, một tháng trước cũng không có người lạ vào thành hoặc rời thành.

Tiếp tục hỏi cũng chưa chắc đã hỏi ra điều gì, Tả Cảnh thấy Tiêu Dao đang nhíu mày suy nghĩ liền mở miệng hỏi: “Tiêu đạo hữu, nhìn cô có vẻ đăm chiêu, đang nghĩ gì vậy?”

Tiêu Dao lắc đầu.

“Tạm thời chưa rõ lắm, nhưng có thể thấy rằng chuyện này không phải phàm nhân gây lên, khiến rất nhiều phàm nhân biến mất không tiếng động điều này chỉ có người tu đạo mới làm được, nhân tu bên này có tứ phái tam gia trông giữ, cũng không có quá nhiều khả năng, cho nên chỉ có thể là yêu tu. Tin tức này môn phái cùng các gia tộc đã biết từ trước, nhưng mục đích của bọn chúng là gì thì vẫn chưa rõ, nơi này quá mức hẻo lánh, tu sĩ lại ít, muốn hỏi ra điều gì hữu ích là rất khó, trước mắt chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.”

“Ý Tiêu đạo hữu là chờ chúng nó ra tay lần nữa rồi bắt tại trận tra hỏi một phen?”

Tả cảnh nghi vấn, thoáng có chút không đồng ý.

“Chúng ta cũng không biết bọn chúng có tiếp tục ra tay hay không, ngộ nhỡ kế hoạch của bọn chúng đã hoàn thành, đang chuẩn bị bước tiếp theo nên không tới bắt phàm nhân nữa thì làm sao bây giờ? Hay là chúng ta thử tiến vào Đại hoang xem sao?”

“Nếu như tiến vào Đại hoang, chỉ với hai tu sĩ Kim Đan kỳ như ta và đạo hữu thì không khác gì tự tìm đường chết, ít nhất cũng phải năm người cùng nhau đồng hành mới đủ an toàn.”

Không ngờ Tả Cảnh suy nghĩ một chút rồi giành trước mở miệng nói:“Hay là như vậy, hai người chúng ta tạm thời ở lại nơi này quan sát vài ngày, mấy ngày sau sẽ cùng trao đổi tình báo với vài người khác, xem các vị đạo hữu khác có tiến triển gì không. Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ lẻn vào Đại hoang, được không?”

Không thể giành nói trước chính là mất đi tiên cơ, tuy rằng Tiêu Dao thầm bực nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ:  Ý kiến này của hắn cũng rất chuẩn, quả thực không tệ, tóm lại nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, tạm thời mình cứ để hắn đi theo là được, hơn nữa nàng tin tưởng yêu tu này tuyệt đối sẽ không đơn giản mà dừng tay, hơn nữa phân nửa là sẽ đợi đêm xuống hành động.

“Được rồi, cứ làm như đạo hữu nói đi, trước chúng ta cứ thủ ở đây vài ngày xem tình huống thế nào.”

Đêm đầu tiên, huyện Nham vẫn chưa xuất hiện điều gì dị thường, rồi sau đó là đêm thứ hai, thứ ba... Đồng thời, thị trấn bình yên nhiều ngày như vậy quả thực khiến người ta không ngờ tới.

Ngay khi Tả Cảnh không còn kiên nhẫn, định giục Tiêu Dao từ bỏ thì đêm đó trong trấn xuất hiện dị động.

Một mùi thơm lạ lùng cùng với mây mù trắng xóa không biết từ nơi nào bay tới, cả huyện đều được bao phủ bởi lớp sương mù cùng mùi hương.

Tả Cảnh thoáng cau mũi nói:“ Mùi này giống như do động vật tản ra, có tác dụng mê hồn phàm nhân, nhưng không có tác đụng đối với tu sĩ, chỉ sợ bị đạo hữu đoán trúng rồi, bọn chúng đã bắt đầu hành động.”

Tiêu Dao chỉ “Ừ” một tiếng mà không đáp lời, nàng đứng trên không tập trung dùng thần thức bao trùm toàn trấn, chặt chẽ chú ý tình huống trong màn sương.

Một lát sau, thân hình nàng chợt động, dùng thần thức truyền âm với Tả Cảnh, nói: “Trăm mét phía trước có động tĩnh của yêu tu.”

Thấy thân ảnh Tiêu Dao bay đi như tên, Tả Cảnh kinh hãi, dùng thần thức điều tra phương hướng nàng vừa chỉ nhưng ngay cả một chút dị trạng cũng không cảm giác được.

Sắc mặt hắn trầm xuống, thiếu chủ nói không sai, nàng này quả nhiên không đơn giản!

Trong bóng đêm, một tiểu yêu lục giai* đang đứng trước một nhà dân, dùng sức thổi khói hương vào trong phòng, bên miệng rầm rì: “Cuối cùng cũng chỉ còn hai mươi người nữa, xong lần này là ta có thể về nhà ôm mỹ nương tử tiêu dao rồi! Đúng là không hiểu nổi đại vương dùng xong đám phàm nhân này thì định xử lý thi thể thế nào, phải mười vạn cơ đấy, có ăn cũng không ăn hết!”

*lục giai: cấp sáu

Khi nó còn đang lảm nhảm, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, hai thanh phi đao chém thẳng về phía nó. Vì bản tính động vật vốn tương đối cảnh giác nên tuy rằng nó lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn nhanh chóng lắc mình tránh khỏi một thanh phi đao, nhưng thanh thứ hai thì nó né không kịp, đao sắc hung hăng trảm lên đuôi nó khiến nó đau đến há mồm, nó vội cắn về phía bóng đen nhưng lại bị bóng đen tránh thoát.

Một người một thú nhanh chóng tách ra đánh giá đối phương.

Tiêu Dao nhìn tiểu yêu trước mặt, nó là một con yêu thú thằn lằn màu xanh lục giai, vừa rồi miệng còn lầm rầm gì đó, hình như đã mở linh trí có thể nói tiếng người.

Lúc này, một thanh phi đao của nàng đang cắm trên đuôi nó, sâu chưa tới một tấc, có thể thấy rằng da nó dày cơ nào.

Tiểu yêu thần sắc bất định không ngừng nhìn Tiêu Dao từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm giật mình, trên người nó được bao trùm bởi thần niệm của Nhĩ Thử đại vương, nếu tu vi không đến trước kì biến hóa hoặc Nguyên Anh kỳ thì căn bản không ai có thể tìm được chỗ nó đứng trong đêm đen tràn ngập sương trắng này, càng đừng nói là kẻ này ngay cả tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn cũng chưa tới, mà mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ.

Nó cắn chặt răng, nghĩ dù sao tu vi người này cũng không chênh nó là bao, luận sức mạnh, yêu tu so với nhân tu mạnh hơn một chút, tuy rằng chuyện nàng có thể đánh xuyên người nó có chút quỷ dị, nhưng tu vi Kim Đan sơ kỳ vẫn đặt ở đó, chắn hẳn nàng ta cũng chẳng làm gì được nó.

Khi nó đang định nghênh chiến, đột nhiên lại thêm một gã nhân tu xuất hiện. Tổng cộng có hai tu sĩ Kim Đan kỳ, hiện giờ chỉ sợ nó đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK