Trong lúc hỗn loạn, cô trông thấy một anh chàng đứng gần đó, liền luống cuống ôm chặt lấy anh bằng cả tay và chân.
– Trong nước có cái gì ý!
Hai tay cô ôm cổ Thẩm Lạc. Cả người đều treo trên người anh. Bắc Vũ vẫn chưa hết sợ hãi:
– Vừa nãy nó kéo chân em.
Thẩm Lạc đứng im cho cô ôm, không có phản ứng gì.
Bắc Vũ nói xong, thì cũng im lặng. Bầu không khí trở nên kỳ dị.
Mà trong bầu không khí đó, Bắc Vũ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người bị mình ôm lấy. Đập vào mắt là một đôi mắt đen láy vô cùng bình tĩnh.
Hiện tại hai chân cô đang quấn quanh eo anh, hai tay thì ôm cổ anh. Mà ở trong nước thì càng dễ cảm nhận sự đụng chạm cơ thể hơn.
Nước sông nhẹ nhàng lướt qua làn da. Loại cảm giác mềm mại, mịn màng, ấm áp này khó có thể diễn tả nổi.
Tim Bắc Vũ đập mạnh hơn. Cô vội vàng nhảy xuống, rồi lùi lại hai bước.
Lý trí đã trở về, cô cảm thấy thứ vừa túm lấy chân mình là một bàn tay. Vì vậy liền hỏi Thẩm Lạc:
– Anh kéo em hả?
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Không phải.
Anh nghĩ em ngốc lắm hả? Bắc Vũ híp mắt nhìn anh.
Nhưng mà cô không thể nhận ra chút dấu vết đang nói dối hoặc nói giỡn nào trên gương mặt anh. Vì thế cô lại bắt đầu nghi ngờ mình bị ảo giác.
Bắc Vũ cúi đầu xuống nhìn mặt nước trong suốt. Chẳng có tý rong rêu nào.
Cô không hiểu hành vi của Thẩm Lạc, lại càng không đoán được ý của anh là gì.
Chẳng lẽ anh đang bày tỏ sự bất mãn vì cô ngủ với anh trong lúc anh say rượu?
Dù sao Phi Thuyền Nhỏ cũng nói là đừng đi quấy rầy anh rồi. Mà cô không chỉ đi quấy rầy, còn ngủ với anh trong ngày đặc biệt đó nữa. Nghĩ như vậy, Bắc Vũ lại cảm thấy mình thật quá đáng.
Cô quyết định tránh đi trước:
– Vậy coi như em hiểu lầm đi. Em đi đây. Anh ở đây một mình phải cẩn thận nhé. Biết đâu trong nước có thứ gì đấy.
Sau đó liền chạy vội lên bờ.
Cô ngồi xổm bên bờ sông, cầm khăn tắm lau người, rồi lại nói tiếp:
– Chuyện lần trước anh đừng để trong lòng. Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được. Anh không cần nghĩ nhiều đâu.
Thẩm Lạc vẫn đứng im trong nước nhìn cô. Khi nghe thấy cô nói vậy, thì anh hơi nhíu mày. Khuôn mặt vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.
Bắc Vũ đi được hai bước, thì lại nhớ ra cái gì đó, liền quay đầu lại cười:
– À, em cảm thấy Lý... gì nhỉ, cái cô chân dài ý, có vẻ khá được đấy.
Thấy anh càng nhíu mày sâu hơn, thì vội vàng lè lưỡi rồi chạy đi mất.
Ánh mắt Thẩm Lạc đuổi theo bóng dáng của cô. Sau đó nó chậm rãi dừng lại trên đôi chân dài khỏe mạnh kia.
Cho đến khi không nhìn thấy cô nữa, anh mới thu ánh mắt lại, cả người chìm vào trong nước.
Khi về đến chỗ cắm trại, mọi người đã về khá đông đủ rồi. Đội trưởng đang chỉ huy mọi người nấu bữa tối.
Khói bếp lượn lờ, rất náo nhiệt.
– Chị bơi xong rồi hả?
Trịnh Hiểu Phi cười hì hì với cô.
Bắc Vũ lườm anh ta, tỏ vẻ khiển trách hành vi của anh ta. Trịnh Hiểu Phi sờ mũi, nịnh nọt:
– Tại em thấy Pluto hơi đáng sợ thôi mà. Dù sao bọn chị cũng quen biết nhau mà. Nên em mới dám để chị lại rồi đi trước chứ. Chị thích ăn gì? Để em nướng cho, chị đi thay quần áo đi.
Bắc Vũ cũng đang đói bụng:
– Cảm ơn.
Khi cô thay quần áo xong đi ra, thì Thẩm Lạc đã về đến nơi rồi. Anh đang ngồi nướng đồ ăn, bên cạnh là ba cô gái xinh đẹp.
Bắc Vũ nhìn một cái liền nhíu mày.
Mười mấy người có bốn cái bếp nướng đơn giản. Thẩm Lạc và mấy cô gái dùng cái bên phải. Còn Bắc Vũ và Trịnh Hiểu Phi vì chột dạ nên chọn cái cách bọn họ xa nhất.
Nhưng mà thức ăn lại để ở bên Thẩm Lạc, nên mỗi lần Trịnh Hiểu Phi đi lấy thức ăn đều phải lén lút. Một cậu thanh niên chính trực lại trở thành một tên lấm lét.
Bắc Vũ vừa hưởng thụ vừa miệt thị anh ta:
– Cậu có thể bình thường một chút không?
Trịnh Hiểu Phi nói nhỏ:
– Em sợ để lại ấn tượng không tốt, thì đêm nay, nhiếp ảnh gia sẽ không dạy em kỹ năng có một không hai nữa.
Anh ta nói xong thì đưa cho cô một chiếc chân gà mới nướng xong:
– Chị ăn nhiều vào, mai không còn mấy thứ này nữa đâu.
Bắc Vũ nhận lấy chân gà. Trông thấy anh ta đang vui vẻ nhòm sang bên Thẩm Lạc, thì cũng quay sang nhìn theo.
Thẩm Lạc vừa nướng vừa cho Phi Thuyền Nhỏ ăn. Ba cô gái kia thì vừa cạnh tranh nhau, vừa nịnh bợ Thẩm Lạc.
Mặt v line:
– Pluto, anh nếm thử chân gà em nướng xem có ngon không?
– Cảm ơn.
Thẩm Lạc nói vậy nhưng cũng không nhận lấy.
Mặt v line tức giận đưa cho Phi Thuyền Nhỏ. Cậu nhóc kia rất ngoan ngoãn cầm lấy:
– Cháu cảm ơn cô!
Ngực bự:
– Thịt nướng này rất ngon, em mới ăn thử rồi, anh có muốn thử không?
Thẩm Lạc:
– Cảm ơn, tôi không thích ăn cái này lắm.
Ngực bự cười gượng, rồi cũng đưa cho người ai cho cũng lấy – Phi Thuyền Nhỏ.
Chân dài:
– Pluto, đi cắm trại dễ bị nóng trong người, nên ăn nhiều rau. Cho anh xiên cà này.
Thẩm Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô ta một cái, rồi nhận lấy xiên cà nướng:
– Cảm ơn.
Trịnh Hiểu Phi chậc lưỡi, nói nhỏ:
– Thấy chưa? Em đã bảo là chân dài thắng mà.
Anh ta vừa nói xong, thì Thẩm Lạc ở bên kia đột nhiên quay sang nhìn bọn họ.
Trịnh Hiểu Phi vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ đang bận rộn nướng đồ ăn, rồi nói nhỏ:
– Mẹ ơi, ông này là Thuận Phong Nhĩ (*) hả? Thật đáng sợ!
(*) Thuận Phong Nhĩ: vị thần có thể nghe được những âm thanh truyền theo gió, hay đi kèm với Thiên Lý Nhãn. Hình như có xuất hiện trong phim về Na Tra.
Môi Bắc Vũ run rẩy. Hình như lần nào nói xấu sau lưng anh cũng bị phát hiện thật.
Thật là thần kỳ!
– Chúng ta ngoan ngoãn ăn đi! Mai chỉ có mì ăn liền và bánh quy thôi.
Cô thở dài, rồi chia cho Trịnh Hiểu Phi một xiên thịt nướng.
Trịnh Hiểu Phi vui sướng:
– Cảm ơn chị!
Thẩm Lạc đưa một nắm rau củ mới nướng xong cho Phi Thuyền Nhỏ, rồi nói thầm với cậu nhóc mấy câu. Phi Thuyền Nhỏ gật đầu rồi ôm một đống đồ nướng chạy sang chỗ Bắc Vũ.
Bắc Vũ thấy cậu nhóc thì hỏi:
– Phi Thuyền Nhỏ, sao em lại sang đây?
Phi Thuyền Nhỏ nói nhỏ:
– Bố bảo em đi chỗ khác ăn, để bố nói chuyện với mấy cô kia. Em biết là bố thấy em ở đó nên không tiện nói chuyện mà.
Sau đó liền cười vui sướng:
– Bố em sắp có vợ rồi.
Trịnh Hiểu Phi bật cười.
Phi Thuyền Nhỏ liền nghiêm túc nói:
– Anh đừng có cười. Nếu anh sắp ba mươi tuổi mà còn chưa có vợ, thì người nhà anh cũng sẽ sốt ruột thôi.
Dù Bắc Vũ đã quen với cách nói chuyện của cậu nhóc, nhưng cô vẫn thấy buồn cười:
– Vậy bọn chị chúc bố em nhanh chóng tìm được vợ nhé!
Phi Thuyền Nhỏ cười tủm tỉm gật đầu. Cậu nhóc nhìn đám xiên nướng trong tay, rồi thở dài:
– Sao bố lại cho em nhiều đồ ăn thế này? Em ăn hết sao được.
Nói xong thì chia cho Bắc Vũ một nửa:
– Chị, bố em nướng ngon lắm. Cho chị này.
Trịnh Hiểu Phi nói đùa:
– Sao em chỉ cho chị ấy mà không cho anh?
Phi Thuyền Nhỏ mím môi, có vẻ rất rối rắm. Sau đó mới rút một xiên rau hẹ nhỏ xíu ra:
– Đây cho anh.
Môi Trịnh Hiểu Phi run run.
Bắc Vũ cười:
– Phi Thuyền Nhỏ thật ngoan.
Có đồ ăn sẵn thì đương nhiên phải hưởng thụ rồi. Bắc Vũ cắn một miếng thịt dê, đúng là ngon hơn hẳn đồ cô và Trịnh Hiểu Phi nướng. Sau đó cô quay đầu nhìn sang bên kia, vừa vặn chạm vào ánh mắt Thẩm Lạc.
Không phải là không muốn cho mình ăn đấy chứ?
Kệ anh ấy!
Cô quay mặt về, coi như không thấy gì cả.
Ăn tối xong thì cũng không còn sớm nữa.
Tất cả mọi người đều lấy thiết bị ra. Tuy Thẩm Lạc ít nói, nhưng cũng vẫn hướng dẫn mọi người một số bí quyết trong cách quay chụp.
Anh nói rất ít, nhưng vẫn đủ nội dung.
Mọi người ở đây đều yêu thích chụp ảnh. Cho dù là Bắc Vũ mới chơi hai ba năm, thì cũng cảm thấy mấy bức ảnh mình từng chụp khá đẹp.
Nhưng hôm nay nghe anh nói mấy câu, cô lại có cảm giác mấy bức ảnh đó không đáng nhắc tới nữa.
Đúng là nhiếp ảnh gia nổi tiếng có khác.
Nơi này cao hơn mực nước biển, phong cảnh rất đẹp. Nhất là lúc mặt trời lặn, những vì sao xuất hiện. Cả bầu trời đều lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Đúng là một nơi thích hợp để ngắm sao.
Qua sự hướng dẫn của Thẩm Lạc, mọi người đều tập trung quay chụp. Vì tìm góc chụp khác nhau, nên ai nấy đều tự đi tìm chỗ cho riêng mình. Có mấy người còn khiêng máy ảnh đi khỏi chỗ cắm trại để chụp ảnh.
Bắc Vũ và Trịnh Hiểu Phi đi cùng nhau.
Trịnh Hiểu Phi vừa được Thẩm Lạc hướng dẫn nên rất vui sướng. Anh ta chụp mấy bức ảnh mà mình cảm thấy khá hài lòng:
– Chị xem này. Em chụp có đẹp không?
Bắc Vũ đi tới xem, vừa mới khen ngợi mấy câu, liền trông thấy một đôi nam nữ đang khiêng máy ảnh đi ra ngoài.
Cô quay lại nhìn. Đúng là Thẩm Lạc và chân dài, còn Phi Thuyền Nhỏ thì đang chơi với đội trưởng.
Cô mím môi, xách giá ba chân lên:
– Chị đi tìm chỗ khác chụp.
Trịnh Hiểu Phi nói:
– Vậy chị cẩn thận nhé, đừng đi quá xa đấy.
– Ừ.
Chỗ Thẩm Lạc và chân dài đi là một ngọn núi nhỏ ở bên trái khu cắm trại.
Tuy Bắc Vũ chưa đi lên đó, nhưng lúc trước có ngó qua. Đúng là một nơi thích hợp để ngắm sao. Có mấy người cũng đi lên đó rồi.
Cô tự nhủ là mình chỉ đang tìm chỗ để chụp ảnh thôi. Không phải cô định đi theo Thẩm Lạc và chân dài đâu. Càng không khó chịu khi thấy họ đi cùng nhau.
Bởi vì là công viên, nên ngọn núi này không phải là núi hoang. Có cả đường để lên núi, nên dù trời tối cũng vẫn đi được.
Bắc Vũ đi tới con đường nhỏ kia, thì đã không thấy bóng dáng Thẩm Lạc và chân dài đâu cả.
Cảnh tượng này có vẻ rất quen thuộc. Ký ức về mười mấy năm trước ùa lại. Cô nghĩ một lát rồi quyết định không đi nữa.
Đang đi quay lại, thì lại nghe thấy tiếng gì đó ở bên tay phải.
Là một cô gái hai mươi bảy tuổi, cho dù chưa ăn thịt heo, cũng đã trông thấy heo chạy. Huống chi cô còn mới ăn thịt heo không lâu. Cho nên cô biết đây là tiếng gì.
Cô định đi nghe thử xem đó là ai. Nhưng mà rõ ràng bọn họ không cố ý kêu nhỏ, mà cô lại không thể xác nhận được đó có phải Thẩm Lạc và chân dài không.
Vì sự tò mò, nên cô dịch sang bên phải hai bước, không ngờ lại vấp phải một hòn đá, nên đã tạo ra tiếng động.
– Ai đấy?
Là một giọng nam cô không biết.
Bắc Vũ vội vàng lùi lại, nào biết dưới chân lại trống không, cô kêu lên theo bản năng.
Nhưng tiếng kêu này còn chưa kịp phát ra, thì miệng cô đã bị người khác che lại.
Sau đó là tiếng ngã xuống đất. Cô và anh chàng che miệng cô đều rơi vào một cái hố rất cao.
Tôi hận hố đất!