Lúc mọi người chơi đùa buổi tối, cô ấy còn cố tình hát tặng Thẩm Lạc một bài, để bày tỏ sự cảm ơn. Bài hát cô ấy hát là nhạc Tiếng Anh, Bắc Vũ không hiểu nội dung lắm, nhưng nghe giai điệu thì cô đoán là một bài tình ca.
Dưới ánh lửa trại, cô ấy vừa hát vừa nhìn về phía Thẩm Lạc. Cô ấy hát rất hay, làm ai nấy đều cảm thấy xúc động.
Trịnh Hiểu Phi ngồi cạnh Bắc Vũ nói thầm với cô:
– Thấy chưa? Em đã bảo là chân dài có triển vọng rồi mà. Em nói cho chị nghe, em gái chân dài này là thạc sĩ đào tạo ở nước ngoài đó. Hiện giờ làm phó chủ biên của một tạp chí địa lý. Nhìn là biết bạch phú mĩ (trắng, giàu và đẹp) rồi. Ừm, tuy là không trắng lắm. Người ta còn cố tình đến đây để gặp Pluto nữa chứ. Nếu anh ta vẫn còn không rung động thì đúng là Đường Tăng chuyển thế rồi.
Bắc Vũ liếc anh ta:
– Cậu biết nhiều thứ nhỉ!
Trịnh Hiểu Phi:
– Thường thôi. Mới có thứ ba cả nước.
Lý Đồng hát xong, đội trưởng lại quay sang phía Bắc Vũ:
– Bắc Vũ, em cũng biểu diễn gì đó đi!
Bắc Vũ đứng dậy ngáp một cái, rồi cười:
– Ngũ âm của em không đủ, nên em không dám bêu xấu đâu. Mọi người cứ chơi tiếp đi, em đi ngủ trước đây.
Nói xong liền đi về lều ngủ.
Cô thật sự cảm thấy mệt, nên nằm trong lều một lát thì đã ngủ mất.
Mọi người vẫn đang chơi đùa vui vẻ. Trong lúc ngủ mơ màng, Bắc Vũ nghe thấy có người thổi kèn acmonica, là bài hát "Cây táo gai" (*) mà Bắc Vũ thích.
(*) Bài hát "Cây táo gai / Cây sơn tra". Mình tìm được hai bài. Chả biết bài tác giả nói là bài nào nữa.
Bài đầu tiên là bài hát trong buổi tuyên truyền phim "Chuyện tình cây táo gai": Cây táo gai
Bài thứ hai thì không biết ở đâu: Cây táo gai 2
Cô cũng không ra ngó xem là ai thổi kèn, mà chỉ chìm vào giấc ngủ trong tiếng kèn êm ái này thôi.
Hôm sau là ngày quay về.
Bắc Vũ không biết vì sao đột nhiên cô lại cảm thấy không vui nữa.
Có lẽ là vì cô được chứng kiến một cuộc tình bị bao bọc bởi sự dối trá. Làm người vốn đã có thái độ tiêu cực với tình yêu như cô, lại càng tiêu cực hơn.
Có lẽ là vì...
Được rồi, hình như không còn nguyên nhân khác nữa.
Lúc ngồi trên xe bus, Phi Thuyền Nhỏ vẫn ngồi ở cạnh cô. Thẩm Lạc và Lý Đồng vẫn ngồi ở sau lưng cô nói chuyện với nhau. Phần lớn là Lý Đồng nói, còn Thẩm Lạc thì chỉ trả lời ngắn gọn mấy câu thôi.
Bắc Vũ đeo che mắt lên, ngủ một giấc hết cả năm tiếng đi đường. Ngay cả lần nghỉ ngơi giữa đường cô cũng không xuống xe.
Khi về đến cửa câu lạc bộ, mọi người chào hỏi nhau, Bắc Vũ vẫn còn đang mơ màng.
Cuối cùng là Phi Thuyền Nhỏ gọi cô dậy:
– Chị ơi. Cô ấy mời bố đi ăn cơm. Em còn chưa thấy đói. Em có thể đi về nhà chị chơi chờ bố đến đón không?
Cậu nhóc xong thì nháy mắt với cô.
Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc, cười rất khoa trương:
– Anh đi ăn cơm với em ấy đi. Em dẫn Phi Thuyền Nhỏ về nhà chơi. Nhà em ở gần đây thôi, khi nào anh ăn xong đến đón Phi Thuyền Nhỏ là được.
Thẩm Lạc nhíu mày:
– Ừ.
Bắc Vũ nói:
– Em đọc số điện thoại với địa chỉ cho anh nhé.
Thẩm Lạc:
– Không cần, tôi biết địa chỉ của nhà máy.
Phi Thuyền Nhỏ cười hì hì lấy cái điện thoại nho nhỏ trong ba lô sau lưng ra:
– Em gọi cho bố là được mà.
Bắc Vũ nhún vai, nói với Thẩm Lạc và Lý Đồng:
– Vậy bọn em đi đây, hai người cứ ăn uống bình tĩnh thôi, không cần phải gấp đâu.
Nói xong thì dắt Phi Thuyền Nhỏ ra đón taxi rồi đi mất.
Thấy ánh mắt Thẩm Lạc vẫn đuổi theo chiếc xe taxi kia, thì Lý Đồng cười:
– Hình như Phi Thuyền Nhỏ rất thích chị Bắc Vũ. Anh và chị ấy rất quen hả?
Thẩm Lạc thản nhiên "Ừ" một cái.
Lý Đồng lại cười:
– Vậy mà chị ấy nói hai người không quen, chỉ gặp qua mấy lần. Hóa ra là chị ấy lừa em.
Thẩm Lạc nhìn cô ấy một cái:
– Cô ấy nói vậy à?
Lý Đồng cười ngượng ngùng, rồi giơ hai tay.
Bố Bắc, mẹ Bắc đang nấu cơm. Nghe thấy tiếng con gái về thì hai ông bà đều đi ra đón.
Phi Thuyền Nhỏ cười tủm tỉm đi vào:
– Cháu chào ông bà!
Mẹ Bắc đã hơn năm mươi tuổi, đang ở trong trạng thái chuẩn bị về hưu. Đi làm chỉ cần uống trà đọc báo, tan làm thì đi đánh bài, múa quảng trường, nói chuyện con cái với các chị em trong khu. Mà mấy năm nay, các chị em của bà đều lên chức bà nội, bà ngoại hết rồi. Mẹ Bắc rất hâm mộ bọn họ. Cứ trông thấy trẻ con nhà khác là hai mắt đều sáng bừng lên.
Mà hôm nay trông thấy một cậu nhóc xinh xắn, đáng yêu ở trong nhà mình, còn ngọt ngào gọi mình là bà nữa, thì tim bà cũng tan ra.
Bà xoa má Phi Thuyền Nhỏ rồi cười hỏi:
– Cháu là con nhà ai thế?
– Cháu là con bố Thẩm Lạc.
Mẹ Bắc "Ơ" một cái rồi ngẩng đầu nhìn con gái:
– Thẩm Lạc là ai?
– Một... một anh học cùng trường hồi cấp III. Anh ấy có chút việc nên nhờ con trông hộ. Tối nay sẽ đến đón.
– Con xem đi. Bạn cùng trường đã có con lớn thế này rồi. Mà con còn không có nổi một đối tượng nữa.
Lại nữa rồi. Từ khi mấy người bằng tuổi cô ở trong khu chung cư lấy vợ lấy chồng, rồi lên chức bố chức mẹ, thì Bắc Vũ đã rơi vào tình trạng bị mẹ Bắc giục cưới. Hai năm trước còn đỡ, vì tuổi cô cũng không phải quá lớn, mà cô lại còn đang gây dựng sự nghiệp, nên mẹ cô chưa kịp lo cho việc chung thân đại sự của cô. Nhưng hiện giờ, sự nghiệp của cô cũng gọi là kha khá rồi, tuổi lại lớn. Tuy cô thấy mình vẫn còn rất trẻ, nhưng trong mắt bố mẹ cô, thì cô đã thuộc vào hàng lứa phải suy nghĩ đến việc cưới xin rồi.
Cô cảm thấy hối hận vì mang Phi Thuyền Nhỏ về nhà rồi.
Mẹ Bắc chẳng cần biết cô có hối hận hay không. Dù sao bà cũng chưa có cháu ngoại, nên cứ chơi với cháu nhà người ta trước cho đỡ thèm. Vậy nên bà cũng không thèm quan tâm đến việc bếp núc nữa, đổ tất cho bố Bắc. Còn mình thì ngồi trên sofa chơi với Phi Thuyền Nhỏ. Nhìn cậu bé uống sữa mà khuôn mặt bà tươi như hoa hướng dương
Đến khi Bắc Vũ tắm rửa thay đồ xong, thì một già một trẻ đã rất quen thuộc rồi. Mà mẹ Bắc thì cũng đã biết thân thế của Phi Thuyền Nhỏ. Còn biết cậu nhóc xuất hiện ở đây là vì bố bận đi hẹn hò.
Vì thế khi trông thấy con gái đi ra, bà lại cau có:
– Con nhìn bạn con xem. Nó sắp có mùa xuân thứ hai rồi, mà con còn không có nổi một đối tượng.
Phi Thuyền Nhỏ phụ họa:
– Chị à. Bà nói chị đã hai mươi bảy rồi. Vậy thì đúng là phải đi tìm đối tượng rồi đó.
Bắc Vũ đột nhiên rùng mình, cảm thấy sợ hãi.
May mà có bố Bắc đi ra cứu cô:
– Ăn cơm thôi.
Vì Bắc Vũ đã thông báo trước với hai ông bà là đêm nay sẽ về nhà ăn cơm,, nên đồ ăn cũng rất phong phú.
Bình thường mẹ Bắc luôn kêu cô phải làm việc vất vả, nên thường xuyên giục cô ăn thêm.
Bây giờ có Phi Thuyền Nhỏ rồi, mẹ Bắc trực tiếp bỏ qua con gái ruột, mà chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho Phi Thuyền Nhỏ thôi.
Phi Thuyền Nhỏ cũng rất ngoan, đồ ăn cũng rất bình thường, mà cậu nhóc vẫn luôn miệng khen ngon.
Trong bữa cơm mẹ Bắc cũng có nhắc tới con gái hai lần.
– Mẹ nói cho con biết. Lúc mẹ bằng tuổi con bây giờ, thì con đã lớn bằng Phi Thuyền Nhỏ rồi. Ăn cơm cũng thật là ngoan.
– Nếu sau này con có thể sinh một đứa ngoan như Phi Thuyền Nhỏ, thì mẹ cũng không cầu gì nữa.
Phi Thuyền Nhỏ còn châm ngòi thổi gió thêm vào:
– Chị à, chị mau kết hôn đi. Khi nào chị có em trai, em gái, thì em sẽ bảo vệ các em ấy.
Năm mươi tuổi và năm tuổi.
Thật là đáng sợ!
Sau khi ăn xong, mẹ Bắc liền đi múa trên quảng trường theo thường lệ.
Không ngờ Phi Thuyền Nhỏ lại rất tò mò về múa quảng trường, nên cũng xin đi theo.
Vì thế hai mươi phút sau, Bắc Vũ ngồi cạnh bồn hoa trong quảng trường, nhìn một cậu nhóc năm tuổi đứng trong đội ngũ múa quảng trường.
Nhưng phải công nhận, Phi Thuyền Nhỏ cảm nhạc rất tốt, múa cũng rất đẹp. Làm mấy cô mấy bác thi nhau khen ngợi.
Trong lúc Bắc Vũ đang chán nản, thì điện thoại cô vang lên. Cô cầm lên xem, một dãy số xa lạ.
– Alo! Ai vậy?
– Ở đâu?
Bắc Vũ nhíu mày:
– Anh là ai thế?
– Là tôi.
– Anh là...
Mấy chữ phía sau còn chưa kịp thốt ra, cô liền dừng lại.
– Sao anh lại biết số điện thoại của em?
Thẩm Lạc không trả lời cô, mà chỉ hỏi:
– Em ở chỗ quảng trường nhỏ à?
Chắc là anh ấy nghe thấy tiếng nhạc qua điện thoại.
– Hả? Vâng.
– Ừ.
Nói xong chữ "Ừ" liền cúp điện thoại luôn.
Bắc Vũ bĩu môi nhìn điện thoại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đội ngũ đang múa. Âm nhạc trên quảng trường vừa thay đổi, Phi Thuyền Nhỏ liền nhanh chóng đổi động tác theo.
Trong lúc cô đang thấy buồn cười, thì có người ngồi xuống cạnh cô.
Cô quay lại nhìn thì thấy người đó đúng là Thẩm Lạc.
– Anh đến rồi à!
Thẩm Lạc gật đầu, lông mày hơi nhíu lại. Hiển nhiên là không thích nơi ồn ào thế này. Sau đó ánh mắt anh nhìn về phía cậu con trai đang đứng giữa các bà các cô, thì trên môi lại xuất hiện chút tươi cười.
Bắc Vũ cười:
– Con trai anh sắp thành tinh rồi.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Nó thích chỗ náo nhiệt.
Bắc Vũ nhìn anh:
– Nhìn không ra đó.
Một ông bố đơn thân ít nói lại nuôi dạy được một đứa con trai sáng sủa thích náo nhiệt. Đúng là một chuyện thần kỳ.
Thẩm Lạc cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu sang. Cô lại vội vàng tránh đi.
– À... Anh và tiểu Đồng ăn cơm thế nào? Ăn món gì?
– Ăn món Pháp.
– Ồ, thật là lãng mạn!
Bắc Vũ cười, vẻ mặt thoải mái:
– Nghe nói tiểu Đồng từ nước ngoài về, còn làm trong một tạp chí địa lý. Sở thích của hai người rất giống nhau.
Thẩm Lạc thản nhiên nhìn cô, không nói gì cả.
– Bố!
Phi Thuyền Nhỏ trông thấy Thẩm Lạc thì chạy vội tới ôm lấy anh.
Thẩm Lạc ôm lấy cậu bé, rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng động tác thì rất dịu dàng.
Me Bắc đuổi theo Phi Thuyền Nhỏ. Khi trông thấy Thẩm Lạc cao ráo, đẹp trai thì đôi mắt sáng lên:
– Cháu là bố Phi Thuyền Nhỏ à? Thảo nào Phi Thuyền Nhỏ lại đáng yêu như thế. Đúng là cha nào con nấy.
Môi Bắc Vũ giật giật.
Thẩm Lạc lễ phép nói:
– Cháu là Thẩm Lạc. Cảm ơn cô đã chăm sóc Phi Thuyền Nhỏ.
Mẹ Bắc vội vàng xua tay:
– Không cần cảm ơn. Khi nào rảnh lại dẫn Phi Thuyền Nhỏ đến nhà cô chơi. Thằng bé rất đáng yêu.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Cháu cảm ơn cô.
Hai mẹ con nhìn theo bóng dáng bố con nhà họ Thẩm. Đột nhiên Bắc Vũ cảm thấy có một ánh mắt u oán bắn về phía mình.
Cô bất đắc dĩ quay đầu lại:
– Mẹ! Bây giờ con đang rất bận mà.
Mẹ Bắc lườm cô:
– Con định làm triệu phú đấy à?
– Không dám, không dám.
– Con nhìn người ta đi. Vừa trẻ trung, lại tuấn tú, lịch sự, mà con trai còn lớn như vậy rồi.
Bắc Vũ hắng giọng nhắc nhở bà:
– Anh ấy là ông bố độc thân mà.
– Bố độc thân thì sao? Còn hơn là loại không biết bao giờ mới được làm mẹ như con.
Mẹ Bắc nhìn cô rồi lại hỏi nhỏ:
– Thế mẹ thằng bé đâu? Lúc trước Phi Thuyền Nhỏ nói với mẹ là nó không có mẹ. Sao lại thế?
Bắc Vũ giơ tay:
– Con nào biết. Hoặc là mất rồi, hoặc là anh ấy đi thụ tinh trong ống nghiệm.
Mắt mẹ Bắc sáng lên, đánh giá con gái mình:
– Nếu là như vậy thì cũng được. Dù sao bố thằng bé rất lễ phép. Còn được tặng thêm một đứa con trai nữa chứ.
Bắc Vũ bất lực:
– Mẹ, con mới có hai bảy. Vẫn còn là trẻ con.
– Con đã hai bảy rồi đó!
Mẹ Bắc hừ một cái, cường điệu lại con số này. Rồi lại nói:
– Con hai bảy tuổi, mà dám để một thằng bé năm tuổi gọi mình là chị. Không thấy xấu hổ à?
– Mẹ là mẹ ruột con đó!
Mẹ Bắc nói:
– Không được. Mẹ phải tìm đối tượng cho con thôi.
Bắc Vũ vội vàng đẩy bà vào hàng ngũ múa quảng trường, rồi chạy vội về nhà.
Lúc này Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đang đứng đợi taxi ở ven đường.
– Bố. Sau này bố đi hẹn hò, thì cứ đưa con đến chỗ chị xinh đẹp nhé!
Thẩm Lạc xoa đầu cậu bé:
– Bố không đi hẹn hò nữa. Bố ở cùng con.
Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi:
– Nhưng mà không hẹn hò, thì sao lấy được vợ?
Thẩm Lạc nghĩ một lát, lại hỏi:
– Con có thích chị xinh đẹp không?
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:
– Thích.
– Vì sao?
Phi Thuyền Nhỏ bắt đầu vò đầu bứt tai:
– Con không biết. Dù sao con cũng thích chị ấy.
Sau đó lại nói thầm:
– Nếu chị ấy cũng thích bố thì thật là tốt. Vậy thì bố có thể cưới chị ấy về làm vợ, rồi lại sinh thêm em trai, em gái cho con nữa.
Thẩm Lạc bật cười.
Phi Thuyền Nhỏ lại nói:
– Xem ra chỉ có thể để chị ấy đợi con lớn lên, rồi con cưới chị ấy thôi.