Cũng may đất trong hố rất xốp nên ngã xuống đó cũng không bị đau.
Còn chưa hết kinh hoàng, nên Bắc Vũ vội vàng kéo bàn tay che miệng mình ra. Nhưng người đứng sau lưng cô lại nói thầm:
– Đừng lên tiếng.
Giọng nói trầm trầm từ tính rất quen thuộc. Đúng là Thẩm Lạc.
Cô thở phào một hơi. Rồi lại mắng thầm trong lòng. Không phải mắng Thẩm Lạc, mà là cái hố đất chết tiệt này.
Một cái hố đất đã hủy diệt cả cấp III của cô rồi. Không ngờ mười mấy năm sau, cô lại có thể gặp lại tình huống này.
Năm đó là Thiệu Vân Khê rơi xuống hố, nay đổi thành cô, còn kéo thêm cả Thẩm Lạc nữa.
Cái hố này cao hơn người cô, nên Bắc Vũ rất lo lắng. Trong lúc cô đang nghĩ cách trèo lên trên, thì lại nghe thấy tiếng động.
Là tiếng bước chân, rất nhỏ, rất cẩn thận.
Một lát sau, có một giọng nam nói nhỏ:
– Không có ai, chắc là mèo hoang, thỏ hoang gì đó thôi.
– Làm em sợ chết đi được. Chúng ta đổi chỗ khác cách xa đường ra. Nếu không có người đi qua nghe thấy thì chúng ta chết chắc.
– Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Em yêu à, anh sắp đến rồi, chúng ta làm nốt rồi lại tìm chỗ khác nhé.
– Đáng ghét! Ai là em yêu của anh chứ? Em yêu của anh ở chỗ cắm trại kìa.
– Em yêu nhanh lên! Anh không nhịn được nữa rồi!
Bắc Vũ đã biết hai người này là ai, và cô cũng biết vì sao Thẩm Lạc lại che miệng cô rồi. Bởi vì hai người này chính là một đôi nam nữ chó má đang yêu đương vụng trộm.
Nữ chính là mặt v line, nam là một tên sắp làm chú rể, dẫn vị hôn thê đi cắm trại. Bây giờ vị hôn thê của anh ta vẫn còn ở khu cắm trại đó.
Anh ta cũng được coi là thành viên lâu đời trong câu lạc bộ. Năm ngoái anh ta mới dẫn vị hôn thê của mình tới câu lạc bộ. Hai người họ lúc nào cũng thắm thiết, hai tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, còn mời mọi người trong câu lạc bộ đến tham dự nữa.
Bắc Vũ đi chơi mấy năm nay, nên cũng biết mọi người đều rất cởi mở. Nhưng loại chuyện làm người thứ ba phá hủy hôn nhân người khác, thì lại là lần đầu tiên cô gặp.
Quả nhiên đàn ông không có một ai tốt đẹp! Cô tức tối nghĩ thầm.
Tiếng kêu làm người khác đỏ mặt lại vang lên. Còn ở gần hố đất nữa chứ. Dưới bóng đêm yên tĩnh, âm thanh đó như văng vẳng bên tai, vô cùng rõ ràng.
Cho dù Bắc Vũ có thể trèo lên được, thì cũng phải đợi hai người này xong việc đã.
Nghe tiếng kêu của đôi nam nữ kia, trong đầu cô có một vạn từ chửi bậy chạy qua.
Mà cô cũng không thể không để ý tới, trong hố đất này còn có một người nữa cũng đang phải nghe AV tại trận với cô.
Là một người đàn ông.
Một người đàn ông đứng sát vào người cô.
Cho dù da mặt Bắc Vũ có dày, thì cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Có lẽ do Thẩm Lạc thấy cô đã bình tĩnh lại, nên anh bỏ bàn tay đang che miệng cô ra.
Nhưng vì hố đất rất nhỏ, nên hai người vẫn phải đứng sát vào nhau.
Nơi này cao hơn mực nước biển, nên nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất rõ ràng. Huống chi đêm nay còn có gió nhẹ nữa, nên rất là mát mẻ.
Nhưng hai người phải chen chúc ở trong cái hố đất nhỏ, lại thêm mấy âm thanh gần đó, nên không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng.
Nóng!
Bắc Vũ cảm thấy rất nóng.
Mà Thẩm Lạc ở sau lưng cô lại càng nóng hơn. Cả người anh đều nóng bừng, gần như có thể bốc khói luôn.
Cô nhớ là lúc trước anh chơi bóng rổ cũng không chảy mồ hôi, mà sao hôm nay lại nóng như vậy?
Lạch cạch.
Một giọt mồ hôi rơi xuống cổ Bắc Vũ.
Loại ám muội im lặng này làm Bắc Vũ càng mất tự nhiên. Cô cố gắng dán sát người vào vách đất. Một là để đỡ nóng, hai là để tách khỏi người phía sau.
Nhưng mà mới hơi động, đã bị người phía sau túm lấy cánh tay.
– Đứng im!
Thẩm Lạc nói nhỏ.
Quả nhiên Bắc Vũ không dám động nữa. Bởi vì cô cảm thấy ở eo cô có thứ gì đó. Sau đó cả người cô đều cứng đờ lại.
Cô không quên là dù Thẩm Lạc có cao ngạo, lạnh lùng thế nào, thì anh cũng vẫn là một người đàn ông bình thường.
Mà người bình thường thì nhìn thấy AV trực tiếp, rồi có phản ứng sinh lý cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà những chuyện này là sao chứ?
Bắc Vũ bực bội nhìn trời. Lúc này hy vọng suy nhất của cô là đôi nam nữ chó má kia nhanh nhanh lên.
Nhưng mà hai người này lại càng đánh càng hăng, còn không kìm được tiếng kêu nữa.
Không biết bao nhiêu lâu sau, bọn họ mới kết thúc, nhưng đối với Bắc Vũ, thì quãng thời gian đó dài như một thế kỷ vậy.
Hai người kia thở hổn hển một lát.
– Em yêu, còn sức không? Chúng ta tìm chỗ khác đi! Mấy người trên núi cũng sắp xuống rồi.
– Qua sông liền đoạn kiều à? Không phải là sợ vợ anh biết sao?
– Nói gì thế!
Anh ta hôn cô ta một cái, sau đó bọn họ mới bỏ đi.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Bắc Vũ mới thở phào một hơi.
Cô giơ tay bám vào vách hố định trèo lên, nhưng vì bên trong quá chật, nên không thể trèo lên được.
– Ừm... hay là anh lên trước nhé?
Thẩm Lạc không nói gì. Anh hơi nghiêng người, ỷ vào chiều cao vượt trội mà nhẹ nhàng trèo ra khỏi hố đất. Sau đó anh ngồi xổm ở trên đó nhìn cô.
Dưới bóng đêm mờ mịt, lại không có đèn pin, nên Bắc Vũ không biết vẻ mặt anh thế nào, nhưng có vẻ anh không định giúp cô đâu.
Cô cũng không để ý, dù sao không gian xung quanh cũng rộng hơn, chắc là sẽ ra được thôi. Nào ngờ, cô thử mấy lần, mà vẫn không lên được. Đành phải mở miệng xin giúp đỡ:
– Anh kéo em với.
Lúc này Thẩm Lạc mới cầm lấy tay cô.
Tay anh rất nóng, còn hơi ướt do có mồ hôi. Nhưng vẫn rất mạnh mẽ, nên việc kéo cô lên cũng rất nhẹ nhàng.
– Ôi!
Khi hai chân Bắc Vũ quỳ trên mặt đất, cô mới cảm thấy đau. Chắc là bị trầy da lúc trượt xuống hố.
Cô đứng dậy, xoa chân một cái. Nghĩ tới hai người kia, thì lại bực bội:
– Cặn bã!
Thẩm Lạc đang ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu lên. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng Bắc Vũ biết anh đang nhìn cô.
Anh nghiêm túc nói với cô:
– Đàn ông bị kích thích thì bị như vậy là phản ứng sinh lý bình thường.
Bắc Vũ ngơ ngác một lát mới biết là anh hiểu lầm cô mắng anh là cặn bã. Dù sao vừa rồi anh có phản ứng sinh lý do dựa vào cô thì có vẻ hơi lưu manh.
Vậy nên cô cười gượng:
– Em hiểu mà. Em không nói anh, em đang nói hai người kia.
Thẩm Lạc nhíu mày, không nói gì nữa. Anh bật đèn pin ra, rồi xắn ống quần của cô lên. Đến khi trông thấy chỗ bị trầy da thì nói:
– Bị thương rồi.
Giọng nói bình thản, không có cảm xúc gì.
Bắc Vũ lại thả ống quần xuống:
– Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Thật ra thì vẫn hơi đau, lát nữa đi tìm đội trưởng xin ít thuốc vậy.
Sau đó cô nhặt chiếc máy ảnh trên mặt đất lên. Đến khi chắc chắn máy ảnh không bị hỏng thì nói:
– Em về khu cắm trại đây.
Nói xong liền khập khiễng đi về, cũng không quan tâm xem Thẩm Lạc định đi đâu nữa.
Ai ngờ mới đi được hai bước, cả người lại bị bế lên.
– Bị thương rồi.
Thẩm Lạc vẫn nói câu nói kia.
Bắc Vũ nhìn anh, không thể hiểu nổi hành vi này của anh nghĩa là sao. Một lát sau, cô mới phản ứng lại:
– À... Chỉ là bị thương ngoài da thôi. Em có thể đi được mà.
Đối với việc Thẩm Lạc thích giúp đỡ người khác, Bắc Vũ không thể thích ứng nổi.
Huống chi với vết thương nho nhỏ này của cô, không cần phải bị người ôm về.
Thẩm Lạc thờ ơ, vẫn ôm lấy cô đi về phía khu cắm trại:
– Đừng lộn xộn, soi đường đi.
Bắc Vũ im lặng một lát, rồi quyết định mặc kệ anh. Sau đó thì bật đèn pin lên soi đường cho anh.
Khi hai người về đến khu cắm trại, mọi người vẫn chưa quay lại. Chỉ có ba bốn người ở đó thôi.
Đội trưởng đang chơi với Phi Thuyền Nhỏ trông thấy hai người, thì vội vàng chạy tới:
– Sao thế?
Bắc Vũ vốn định nói là không sao, nhưng lại trông thấy vẻ mặt bình thản của Thẩm Lạc, thì không nói gì nữa.
Đội trưởng đi theo Thẩm Lạc vào trong lều của Bắc Vũ:
– Ngã hả? Có nghiêm trọng lắm không?
Bắc Vũ thấy Thẩm Lạc đi ra ngoài, thì mới mở miệng:
– Em không sao đâu, chỉ bị trầy da thôi.
Đội trưởng nói:
– Để anh đi lấy hòm thuốc.
Nhưng anh ấy còn chưa kịp đi ra ngoài, thì Thẩm Lạc đã quay lại với bông y tế và cồn I-ốt trên tay.
Đội trưởng thấy mình không có việc gì để làm, cảm thấy mình hơi thừa thãi, nên gãi đầu nhìn hai người, rồi đi ra ngoài.
– Em thật sự không sao mà.
Thẩm Lạc không để ý tới cô, trực tiếp xắn quần cô lên, rồi bôi thuốc cho cô.
Bắc Vũ không biết vì sao cô không từ chối.
Cô chưa bao giờ là người yếu đuối, cũng không thích tỏ ra yếu ớt trước mặt cánh đàn ông. Với vết thương nhỏ thế này mà phải để người khác bôi thuốc giùm thì cô cảm thấy quá giả tạo.
Vậy mà cô lại để anh thích làm gì thì làm.
Trong mắt cô, một anh chàng đi bôi thuốc cho một cô gái bị thương nhẹ, trừ trường hợp nịnh bợ ra, thì là có ý đồ không tốt.
Nhưng chuyện này xảy ra với Thẩm Lạc, thì cô lại không có cảm giác đó.
Giống như nó cũng chỉ là một việc rất bình thường thôi.
Nhưng mà động tác của anh rất cẩn thận, rất dịu dàng, khác hẳn vẻ bề ngoài lạnh nhạt của anh.
Nó làm cho Bắc Vũ cảm thấy mình đang được quan tâm.
Mà lý do cô không từ chối, có lẽ là do cô cảm thấy sự quan tâm không có ý đồ xấu.
Bôi thuốc xong, Thẩm Lạc thả ống quần cô xuống, rồi nghiêm túc dặn dò:
– Lát nữa đi tắm đừng để vết thương dính nước.
Nếu không phải cô biết rõ thân phận của anh, và biết rõ hoàn cảnh hiện tại, thì Bắc Vũ sẽ nghĩ anh là bác sĩ mất.
Khóe môi cô giật giật:
– Cảm ơn anh.
Đúng lúc này, bên ngoài lều vang xuất hiện một giọng nữ:
– Bắc Vũ, chị thấy đội trưởng bảo là em bị ngã, có nghiêm trọng lắm không?
Bắc Vũ mở to mắt. Đây là Phạm Lâm – vị hôn thê của tên cặn bã lúc nãy.
Cô đang nghĩ xem nên nói với chị ấy chuyện này thế nào, thì Thẩm Lạc đã ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi nói nhỏ:
– Đừng xen vào việc của người khác.
Bắc Vũ không hiểu, nên cũng quay sang nhìn anh.
Thẩm Lạc đứng dậy, lại nhắc lại:
– Đừng xen vào việc của người khác.
Sau đó liền đi ra ngoài.
Phạm Lâm đi vào lều:
– Em không sao chứ?
Bắc Vũ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn cô gái không hay biết gì này. Tuy cô không đồng ý với lời Thẩm Lạc nói, nhưng không biết vì sao, lúc này cô lại không muốn nói cho đối phương nữa.
Phạm Lâm cười:
– Không sao là tốt rồi. À, em có trông thấy bạn trai chị không?
Bắc Vũ chần chờ một chút, rồi lắc đầu:
– Có thể anh ấy đang chụp ảnh ở trên núi.
Phạm Lâm không để ý lắm:
– Vậy em nghỉ đi nhé. Cần chị giúp gì thì cứ nói nhé. Chị ra ngoài đây.
Bắc Vũ gật đầu.
Cứ nghĩ tới cảnh bạn trai của cô gái nhiệt tình, tử tế này, đang vụng trộm với người khác ở gần đây. Cô lại thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Cô phải nói chuyện này ra.
Ít nhất cũng phải để cô ấy có cơ hội lựa chọn.
Nghĩ vậy nên cô cũng đi ra ngoài. Ánh mắt nhìn quanh khu cắm trại một lát, liền trông thấy Phạm Lâm đang mang máy ảnh đi ra phía bờ sông. Hơn nữa lại còn đi một mình. Nên cô vội vàng chạy theo.
Nhưng mới đi được một chút, liền bị Thẩm Lạc kéo lại.
– Anh làm gì đó?
Cô quay lại nhìn, thấy là Thẩm Lạc, liền hỏi.
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Đừng xen vào việc của người khác.
Bắc Vũ quay đầu lại nhìn Phạm Lâm đã đi xa, liền nhíu mày:
– Anh đã thấy bạn trai chị ấy như vậy rồi. Hai tháng nữa họ sẽ kết hôn đó. Sao anh có thể trơ mắt nhìn chị ấy nhảy vào hố lửa chứ?
Thẩm Lạc không nói gì, mà chỉ kéo cô đi theo Phạm Lâm. Đi được một đoạn, liền đặt ngón trỏ lên môi, bảo cô đừng nói gì, rồi nhẹ nhàng đi tiếp.
Bắc Vũ không hiểu anh định làm gì, nhưng cô cũng làm theo ý anh.
Khi đi đến bên bờ sông, cô liền trông thấy hai bóng người đang ôm hôn dưới gốc cây.
Không cần nói cô cũng biết cô gái kia là ai, còn anh chàng kia thì chắc chắn không phải tên cặn bã vừa rồi.
Bắc Vũ ngơ ngác.
Mấy thứ này là sao chứ!
Hóa ra cô vẫn còn rất ngây thơ.
Đột nhiên cô cảm thấy mình có lỗi với cái danh hiệu hồi cấp III.
Hóa ra trên đời này ai cũng là trai thanh gái lịch trong xã hội, chỉ có mình cô vẫn còn ngây thơ như vậy thôi.
Như thế này thì bảo cô tin tưởng vào tình yêu kiểu gì chứ?