- Vậy để em ra với anh?
- Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi.
Lời vừa dứt cửa phòng đã bị Nguyệt Hạo xô cửa, xồng xộc bước vào
- Lôi Lạc Dương, cậu hay lắm. Dám để tụi này ở lại bên ngoài còn cậu vào đây tình chàng ý thiếp hả?!
Nhược Hy ngượng đỏ mặt, cái gì gọi là "tình chàng ý thiếp" chứ? Lôi Lạc Dương xoa xoa huyệt thái dương, liếc mắt khinh bỉ với Nguyệt Hạo
- Tôi ra ngoài, cậu có đi không thì bảo?
Nguyệt Hạo nghe trong lời nói của Lôi Lạc Dương có sát khí, khuôn mặt tức giận đã thay vào bằng khuôn mặt cún con
- Dĩ nhiên a, đi, chúng ta ra ngoài tiếp khách.
Ra đến cửa còn không quên quay đầu lại nhìn Nhược Hy nói
- Chị dâu, nghỉ ngơi ha.
Sau khi khách về hết đã là mười một giờ, nên Lăng Ngọc được Nguyệt Hạo đưa về, Mộc Kha thì đưa Nguyệt San San về. Lôi Lạc Dương thì đi đến phòng tân hôn, là phòng tổng thống được Nguyệt Hạo chuẩn bị cho anh khi có việc, nhưng đêm nay Lôi Lạc Dương lấy đó làm phòng tân hôn. Lên tầng cao nhất của khách sạn, Lôi Lạc Dương mở cửa phòng 5021 ra và bước vào. Đúng lúc Nhược Hy vừa tắm xong bước ra ngoài, nhìn thấy anh cô mỉm cười ngọt ngào
- Anh đi tắm đi.
- Được.
Nhìn cánh cửa nhà tắm đóng lại, Nhược Hy với thở nhẹ nhàng. Cô đang rất căng thẳng, tuy ở chung với nhau nhưng anh chưa đụng tới cô, cùng lắm là nắm tay, hôn nha ngủ chung một dường. Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, nên Nhược Hy có chút lo lắng cùng hồi hộp. Nhược Hy đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, lấy máy xoáy tóc làm khô tóc rồi lấy lượt chải đầu.
Lôi Lạc Dương từ phòng tắm bước ra, trên người anh không mặc gì cả chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng ngang hong. Để lộ cơ thể sáu múi, khuôn ngực cứng rắn, Nhược Hy nhìn mà không để ý, ánh mắt ai kia hiện lên ý cười. Lôi Lạc Dương đi đến ôm đằng sau lưng Nhược Hy, cô mới hoàn hồn. Lúc này, mặt đỏ đã lan ra tới mang tai.
- Ông xã...
Thấy Lôi Lạc Dương ôm mình, Nhược Hy khẽ gọi anh nhưng gọi "ông xã" vào lúc này cô có chút không được tự nhiên. Lôi Lạc Dương không nói gì, chỉ vùi mặt vào hõm cổ hít lấy mùi hương quen thuộc. Đôi môi bạc của anh hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, Nhược Hy không tự chủ được mà run rẩy. Lôi Lạc Dương há miệng ngậm lấy vành tai cô, chiếc lưỡi không ngần ngại mà liếm lấy vành tai của Nhược Hy.
- Ưm...ông xã ~
Lôi Lạc Dương thuận tay xoay mặt Nhược Hy đối với mặt mình rồi hôn xuống đôi môi ngọt ngào kia, anh tham lam hút lấy vị ngọt trong miệng cô, Nhược Hy cũng rất phối hợp, hai tay cô quàng qua cổ của anh. Lôi Lạc Dương tự động bế xốc cô lên, Nhược Hy hốt hoảng không thôi giọng có chút khàn nói
- Ông xã...em chưa chuẩn bị...ưm...
Lời còn chưa nói hết đã bị Lôi Lạc Dương cho nuốt ngược trở lại, anh cúi đầu xuống gặm nhấm đôi môi anh đào kia, giọng đục ngầu
- Không cần chuẩn bị... cái này là theo bản năng.
Nói xong, bàn tay của Lôi Lạc Dương không yên phận mà sờ loạng xọa, bởi vì mới tắm xong nên da của Nhược Hy rất mát và ửng hồng. Cô chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mà bởi vì anh sờ loạng mà cảnh xuân thoắc ẩn thoắc hiện. Lôi Lạc Dương buông môi của Nhược Hy ra, anh hôn xuống chiếc cổ trắng nõn rồi xuống xương quai xanh. Nhược Hy không thể nói gì ngoài tiếng ngâm nga yêu kiều, khiến người khác phải mặt đỏ tim đập. Từng nơi anh hôn làm cho Nhược Hy cảm thấy nóng, giống như có ngọn lửa đang đốt cháy ở trong người vậy.
- Khó...chịu....ưm...ông xã...khó...chịu...quá.
Nhược Hy nặng nhọc nói, Lôi Lạc Dương áp môi mình xuống môi cô, bỗng một cảm giác đau đớn khiến cô không ngừng giãy giụa. Đau giống như xé nát cơ thể Nhược Hy, nước mắt rơi xuống giọng khàn khàn nói
- Đau...đau quá...hức...
Lôi Lạc Dương đau xót hôn lên những giọt nước mắt của Nhược Hy, an ủi nói
- Không sao, sẽ hết đau nhanh thôi.
Nói xong, Lôi Lạc Dương bắt đầu luận động, nước mắt Nhược Hy vẫn rơi... cho đến khi cơn đau qua đi, một khoái cảm dâng lên trong người cô.....
=•=•=•=•=•= ta là kẻ phá đám
Kích tình qua đi, Nhược Hy mệt mỏi dựa người vào lòng ngực của Lôi Lạc Dương. Anh yêu thương vén những sợi tóc dính trên má cô ra sau, hôn lên trán Nhược Hy rồi bế cô vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ Lôi Lạc Dương bế Nhược Hy cẩn thận bước ra ngoài, vì anh biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau. Anh cẩn thận đấp chăn cho Nhược Hy, rồi nằm xuống, ôm cô vào lòng. Nhược Hy co rút đầu vào ngực anh cọ cọ để tìm vị trí thoải mái rồi ngủ tiếp. Lôi Lạc Dương cười vì hành động đáng yêu của cô rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ, trên môi còn vương lên một nụ cười hạnh phúc.
Sáng hôm sau, những ánh nắng ấm áp của một ngày mới, trên chiếc dường rộng lớn có hai thân thể đang ôm nhau ngủ say sưa. Nhược Hy khẽ động, lông mi run run cô mở đôi mắt đen ra. Đập vào mắt Nhược Hy là khuôn mặt phóng đại đang ngủ của Lôi Lạc Dương. Nhược Hy cử động thân thể nhưng một cảm giác đau đớn từ hạ thân chuyền đến, làm cô nhớ đến chuyện tối hôm qua. Bất giác, mặt Nhược Hy đỏ như trái ớt chín nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Nhược Hy ôm chặt lấy Lôi Lạc Dương, cọ cọ đầu vào ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp bởi vì bây giờ cô đang rất mệt.
Khi tỉnh lại lần thứ hai đã là hai tiếng sau, lúc mở mắt ra Nhược Hy phát hiện Lôi Lạc Dương đang nhìn cô.
- Chào buổi sáng, ông xã....Nhược Hy lí nhí nói, nhưng Lôi Lạc Dương nghe rất rõ anh cười híp mắt
- Bà xã, chào buổi sáng
Nhược Hy cười vui vẻ, muốn rời dường nhưng lại phát hiện trên người mình không mặc quần áo. Cô luống cuống tay chân kéo chăn che thân thể mình lại, Lôi Lạc Dương thấy vậy liền phì cười
- Thân thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua chứ?!
- Anh....đồ sắc lang
Lôi Lạc Dương cười vui vẻ nhìn cô, sau đó xuống dường bế cô đi vào nhà tắm.
- Anh...anh bỏ em xuống... em có thể tự đi.
- Em chắc chứ?
Nhược Hy gật đầu khẳng định, Lôi Lạc Dương liền bỏ cô xuống nhưng đi chưa được ba bước đã ngã cũng may Lôi Lạc Dương đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy Nhược Hy. Không thì cô đã hôn nền rồi, Lôi Lạc Dương cười cười bế cô đi vào, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cả hai xuống dưới lầu ăn sáng.
- Anh không đi làm sao? Nhược Hy cắt miếng bò bít tết bỏ vào miệng hỏi
- Lát nữa đưa em về, anh sẽ đến công ty một chuyến.
Ngừng một tí rồi anh hỏi
- Em muốn đi đâu chơi.
- Paris, nhưng công việc anh nhiều như vậy đi được sao?
Nhược Hy nghi hoặc hỏi Lôi Lạc Dương
- Dĩ nhiên, ăn xong anh chở em về thu dọn đồ ngày mai chúng ta sẽ đi.
- Dạ.
Lôi Lạc Dương xoa đầu Nhược Hy, rồi ăn phần ăn của mình. Ăn uống xong, Lôi Lạc Dương lấy xe chở Nhược Hy về biệt thự còn anh đến công ty phân phó một số việc, rồi mới có thể đi chơi vui vẻ với bà xã đại nhân được. Nghĩ đến đây, Lôi Lạc Dương không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.