Ánh nắng buổi sáng chiếu vào làm đánh thức con mèo nhỏ đang nằm co ro trên giường. Nhược Hy vươn tay dụi dụi mắt, theo thói quen đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Lôi Lạc Dương vẫn còn ngủ, Nhược Hy nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn gương mặt đang ngủ của anh, cô bất giác cảm thán, phải công nhận khuôn mặt khi ngủ của anh rất cuống hút. Nhược Hy đưa tay lên sờ khuôn mặt Lôi Lạc Dương, nhìn vào đôi môi mỏng của anh Nhược Hy nuốt nước bọt, cô bây giờ thật muốn hôn anh a. Ý nghĩ thoáng qua, Nhược Hy từ từ đặt lên môi anh nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Lúc định rời khỏi thì bị một cánh tay giữ chặt gáy cô. Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, tay Lôi Lạc Dương cũng không an phận mà luồng tay vào ái ngủ của Nhược Hy, xoa nắn nơi đẫy đà của cô.
- Ưm...Nhược Hy rên khẽ một tiếng, đôi mắt đen láy ngập sương mù.
Lôi Lạc Dương rời khỏi môi Nhược Hy, hôn xuống cổ rồi xuống xương quai xanh. Đôi mắt anh lúc này bị dục vọng chiếm hữu,...thật ra lúc Nhược Hy thức, Lôi Lạc Dương đã dậy nhưng cảm giác được cô vợ nhỏ đang nhìn mình nên anh mới giả vờ ngủ, muốn xem Nhược Hy làm gì. Nhưng không ngờ cô chỉ hôn nhẹ anh, đã làm cho thú tính của Lôi Lạc Dương nổi lên. Cái này thì không trách anh được, từ khi Nhược Hy mang thai Lôi Lạc Dương đã ăn chay hơn ba tháng trời, bây giờ nổi thú tính cũng phải.
Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ cưng chiều nói
- Bà xã, anh muốn em.
Nói xong, hàng loạt nụ hôn rơi trên khuôn mặt của Nhược Hy. Khi tay Lôi Lạc Dương bắt đầu mở từng cúc áo ngủ của cô, Nhược Hy nhanh chóng nắm lấy tay anh nói
- Không được, như thế sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo...
Lôi Lạc Dương vẫn không ngừng động tác trên tay, đặt nụ hôn lên trán Nhược Hy.
- Anh sẽ nhẹ nhàng.
Không cho cô phản, Lôi Lạc Dương bắt đầu hôn lên cô, phút chốc quần áo trên người đã không còn...
Kịch tính qua đi, Lôi Lạc Dương bế Nhược Hy vào phòng tắm. Đặt cô vào bồn tắm, tay vặn vòi nước nóng, làn da Nhược Hy vì nước ấm trong bồn mà ửng hồng. Yết hầu Lôi Lạc Dương lên xuống liên tục, nhưng anh chỉ biết cười khổ. Cố đè nén lửa đang cháy trong người mà tắm cho cả hai.
Đặt Nhược Hy đang mệt mỏi xuống giường, rồi Lôi Lạc Dương ra ngoài hơn năm phút anh bước vào với mâm cơm trên tay. Đặt mâm cạnh chiếc bàn ngay đầu giường, Lôi Lạc Dương dịu dàng gọi Nhược Hy
- Bảo bối, dậy ăn sáng
- Em mệt, muốn ngủ...
- Vợ à, không phải em nói đến Lam gia sao? Dậy ăn sáng rồi anh đi với em tới đó.
Nhắc tới Lam gia, Nhược Hy đang vùi người trong chăn liền bật dậy, quay sang nhìn Lôi Lạc Dương cười hì hì
- Ông xã, đút a...
Nhược Hy làm nũng há miệng chờ Lôi Lạc Dương đút cơm. Anh sủng nịnh nhéo má phúng phính như em bé của Nhược Hy, môi mỉm cười tay thì đút cơm cho Nhược Hy.
********
Chiếc siêu xe dừng trước căn biệt thự Lam gia, Nhược Hy khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía cánh cổng đang đóng chặt mà nhếch mép cười lạnh. Lôi Lạc Dương nhìn sắc mặt của cô, rồi mới xuống xe lại cửa ấn chuông. Nhược Hy vẫn lạnh nhạt ngồi trong xe, đợi khi có người ra cô mới từ xe bước xuống.
Người ra mở cửa nhìn thấy Nhược Hy bước xuống từ chiếc siêu xe không khỏi ngạc nhiên, miệng lắp bắp
- Đại...đại tiểu thư?
Nhược Hy nhướng mày
- Không hoang nghênh?
- Dạ, không có mời đại tiểu thư và thiếu gia vào nhà.
Vú nuôi vội vàng nói, hết nhìn Nhược Hy rồi quay sang nhìn Lôi Lạc Dương mà trong lòng toát mồ hôi. Điều làm bà ngạc nhiên hơn nữa là đại tiểu thư đang mang thai. Hai người mặt lạnh như tiền bước vào, vú nuôi đi đằng sau không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Chưa bước vào cửa thì đã nghe tiếng nói chuyện vui vẻ trong phòng khách truyền ra. Nhược Hy nhếch mép cười khẩy, cô cầm lấy tay Lôi Lạc Dương mười ngón tay đan xen nhau ung dung bước vào. Không khí bất giác trùng xuống, Lam Chính Huy kinh ngạc nhìn về phía Nhược Hy
- Tiểu Hy?
- Cô về đây làm gì? giọng căm ghét của Dương Liễu vang lên, nhìn Nhược Hy đến té lửa. Ánh mắt vô tình nhìn qua người bên cạnh không khỏi kinh hãi.
- Không biết, Lôi Tổng đại giá quang lâm là có việc gì?
Đè nén tức giận trong lòng, Dương Liễu nở nụ cười khả ái. Nhưng Lôi Lạc Dương chỉ lạnh lùng đi lướt qua bà ta, anh thản nhiên ngồi xuống thuận tay kéo luôn Nhược Hy ngồi vào lòng mình. Không để ý đến sắc mặt khó coi của ba người kia, Lôi Lạc Dương yêu thương vuốt mái tóc Nhược Hy.
Gia đình ba người Lam Chính Huy đang đứng cũng ngồi xuống, nhìn thấy Nhược Hy liếc nhẹ ánh mắt lạnh lùng về phía Dương Liễu làm bà cảm thấy bất an. Giọng nói thanh thoát, không nhanh không chậm của Nhược Hy vang lên
- Tôi hỏi bà, mười bốn năm trước cái ngày mẹ tôi mất bà đang ở đâu?
Dương Liễu cứng đờ khi nghe câu hỏi của cô, nhưng nhanh chóng nở nụ cười mỉa mai nói
- Dĩ nhiên tôi ở nhà, cô thật rảnh rỗi.
- Thật?
Giọng của Nhược Hy lạnh hơn trước, con ngươi không chút gợn sống nhìn thẳng vào mắt bà ta. Dương Liễu bị cô nhìn thì có chút chột dạ, miệng lắp bắp
- Là...thật...
- Ha...Nhược Hy cười ra tiếng, nhìn bà quát lớn
- BÀ CÒN DÁM CHỐI? MƯỜI BỐN NĂM TRƯỚC LÀ DO BÀ SAI NGƯỜI HẠI CHẾT MẸ TÔI, LÚC ĐÓ BÀ Ở NHÀ?! AI TIN...
Dương Liễu giật mình, mồ hôi bất đầu chảy ra hai tay nắm thành quyền. Cô ta đã biết? Nhưng làm sao có thể, bà đã xử lý rất kĩ có gắng dàn xếp đó là một vụ tai nạn mà? Ánh mắt bất an của bà, lướt qua người đàn ông đang ôm Nhược Hy trong lòng khuyên nhủ cô không nên kích động sẽ ảnh hưởng tới bảo bảo, thì hiểu tất cả... thì ra là cậu ta.
- Cô đừng có ngậm máu phun người, không phải mẹ cô chết do tai nạn sao?
Lam Nhược Khê hét lên, cô (LNH) dám vu oan cho mẹ tôi? Nhược Hy nhếch mép, lấy trong túi ra rồi quăn xuống bàn một xấp giấy tờ. Lam Nhược Khê cúi người cầm lên xem, đôi tay lật từng trang giấy bắt đầu run lên...xắp hình cũng vì thế mà rơi xuống. Lam Chính Huy nhíu mày nhìn xấp hình rơi xuống nền mặt tối sầm lại. Mặc dù ông cưới Lạc Ái Ni là do tài sản của bà, nhưng sống chung lâu với nhau cũng sinh ra tình cảm. Ông cũng không muốn bà chết, nhưng khi nhìn thấy xấp hình kia ông rất tức giận. Dương Liễu ru rẩy, tay chỉ vào mặt Nhược Hy
- Mày...mày vu oan cho tao....tao không có hại chết mẹ mày...người trong hình không phải là tao.
- Tôi có nói người trong hình là bà? Mà cũng phải, đó là baf khi còn trẻ nên nhận ra cũng đúng.
Nhược Hy nhếch mép, Dương Liễu tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, giơ tay lên định tát Nhược Hy nhưng bị một lực mạnh giữ lại ở không trung...Lôi Lạc Dương nhìn Dương Liễu với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng tiếng
- Đừng để bàn tay dơ bẩn của bà chạm vào người cô ấy.
Lời vừa dứt, Lôi Lạc Dương thả tay bà ta ra mất đà bà loạn choạng lùi về sau vài bước... cũng là lúc tiếng còi cảnh sát kêu inh ỏi
- Hãy sống khoảng thời gian còn lại nhờ cơm tù đi.
Nhược Hy lạnh nhạt nói, cảnh sát cũng nhanh chóng vào áp giải bà đi mặc cho tiếng hét không cam lòng của bà, Lam Nhược Khê trơ mắt nhìn mẹ bị bắt đi mà không làm được gì, hai chân vô lực quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, nước mắt Lam Nhược Khê trực trào. Lam Nhược Khê thật sự không muốn mọi chuyện như vậy, từ lúc cô sinh ra, cô luôn muốn có một người chị nhưng vì sự ít kỉ của mẹ mà cô lớn lên đã tỏ thái độ chán ghét đối với Nhược Hy. Nhưng cô luôn muốn gọi Nhược Hy bằng chị một cách thật lòng, chứ không phải gọi chị một cách khinh thường kia, bây giờ Lam Nhược Khê cô còn cơ hội sao?
Lam Nhược Khê cô đã mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn sống trong giả tạo nữa. Ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Nhược Hy, Lam Nhược Khê gọi một cách nghẹn ngào
- Chị...xin lỗi, thật xin lỗi...