• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Lâm Gia Tuệ đã trắng bệch sau câu nói của Lôi Lạc Dương. Cô (LGT) chỉ đẩy Nhược Hy ngã xuống đất để khi ba mẹ Lôi Lạc Dương vào trong, sẽ có cái để biện minh. Sao bây giờ lại thành ra như vậy? Lam Nhược Hy cô ta đang mang thai?

Bà Lôi bây giờ mới hoàn hồn sau câu nói của Lôi Lạc Dương "tôi muốn mẹ và con đều an toàn". Bà Lôi suýt nữa té, may có ông Lôi đỡ nhưng tâm trạng ông cũng không kém gì bà. Ông nội Lôi mặt vẫn trầm ngâm nhưng trong lòng ông lo lắng không thôi. Lôi Lạc Dương mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng lại kia, thân thể anh run lên từng đợt. Mặc cho bộ đồ bị dính máu, anh vẫn chung thủy ngồi đó. Anh phải nghe chính miệng Du Tuấn nói Nhược Hy không sao.

- Dương, con nói cô ta đang mang thai?

-....trầm mặt

- Trả lời mẹ đi chứ?

- Phải, cô ấy đang mai thai. Là cháu nội của mẹ đó, mẹ hả dạ rồi chứ? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mẹ từ nay về sau không cần về nữa.

Lôi Lạc Dương tức giận gầm lên như hổ dữ. Bà Lôi nghe con nói những lời tuyệt tình như vậy thì mắng anh

- Con vì con nhỏ đó mà không cần mẹ? Cô ta bị gì là lỗi của cô ta, ai bảo cô ta đánh Gia Tuệ?

Lâm Gia Tuệ bị nhắc đến thân thể thoáng cứng đờ lại, nhưng lại thả lỏng và nở một nụ cười chiến thắng. Trong lòng thầm nghĩ " Lam Nhược Hy cô thua rồi"

Lôi Lạc Dương tức sôi máu, vậy là mọi tội lỗi đều đổ lên đầu bảo bối của anh? Vậy bây giờ ai đang nằm trong phòng cấp cứu? Là bảo bối của anh chứ không phải Lâm Gia Tuệ.

- Phải, vì cô ấy mạng sống con cũng không cần. Cô ấy là mạng sống của con, là thế giới của con. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì làm sao con sống đây?

Lôi Lạc Dương ngồi thụp xuống đất, tay ôm đầu. Sự kiêu hãnh, ngạo mạn, lạnh lùng,... của anh. Lôi Lạc Dương vứt bỏ tất cả, bây giờ anh chỉ muốn bảo bối không xảy ra chuyện. Ông Lôi nhìn người con trai mà mình tự hào nhất, giờ phút này ông cảm thấy anh thật yếu đuối.

- Được rồi, đợi tình hình thế nào rồi hãy nói tiếp.

- Ba con nói đúng, cháu bình tĩnh lại đi.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua như đang tra tấn Lôi Lạc Dương. Thời gian càng lâu trong lòng anh càng hiện lên vẻ bất an. Cuối cùng cánh cửa phòng khám sau năm tiếng đồng hồ cũng mở ra. Du Tuấn và Du Anna mồ hôi đầy trán, Lôi Lạc Dương đứng bật dậy bước đến chỗ Du Tuấn

- Cô ấy sao rồi?

Du Tuấn nhìn Lôi Lạc Dương mà hỏa khí đầy người, lúc trước anh (DT) đã dặn anh (LLT) ra sao? Du Tuấn bực mình quát

- Lúc trước tôi dặn cậu thế nào? Đã bảo tuyệt đối không để cho cô ấy vận động mạnh. Bây giờ thì hay rồi, cô ấy sống chết thế nào cũng là lỗi của cậu.

- Vậy cô ấy....

- Em ấy đã không sao rồi, mẹ con đều bình an. Nhưng do lần động thai này mà ảnh hưởng đến người mẹ, cho nên từ bây giờ cho đến lúc sinh đứa bé ra tuyệt đối không thể để trường hợp như ngày hôm nay xảy ra, nếu không cả hai đều gặp nguy hiểm.

Du Anna nói một tràng cho Lôi Lạc Dương, cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối". Nghe xong mọi người như trút được gánh nặng trừ Lâm Gia Tuệ. Lôi Lạc Dương định bước vào phòng thăm Nhược Hy thì bị bà Lôi cản lại

- Con về phòng tắm rửa đi, không lẽ con định để như vậy mà vào thăm con dâu ta?

- Mẹ...

Lôi Lạc Dương sững sờ, bà Lôi nhìn thấy thì giải thích

- Ta đã thua, nếu ngay từ đầu ta chấp nhận cho hai đứa thì sẽ không có chuyện này xảy ra? Nhìn thấy con, ta nghĩ con đã tìm được mình yêu thương suốt đời, vậy ta không cấm cản nữa. Còn Gia Tuệ cho bác xin lỗi, vì hạnh phúc con trai của bác, bác không thể chia lìa nó và người nó yêu.

Lâm Gia Tuệ giật giật khóe môi, tay siết chặt lại cố nở ra một nụ cười thật tươi

- Con hiểu mà. Con còn có việc, con đi trước.

Nói xong Lâm Gia Tuệ rời đi, ánh mắt hiện lên sự thù hận "Lam Nhược Hy tôi sẽ trả thù cô". Lôi Lạc Dương nhanh chóng đi tắm rửa, thay xong áo rồi sang phòng thăm Nhược Hy. Bước vào phòng, nhìn gương mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào của Nhược Hy, Lôi Lạc Dương đau lòng không thôi. Đưa tay lên sờ khuôn mặt của Nhược Hy, anh nói

- Bảo bối, anh sẽ không để chuyện ngày hôm nay tái diễn lần nữa.

Rút điện ra, Lôi Lạc Dương điện cho Mộc Kha

- Alo?

Mộc Kha dùng giọng mệt mỏi trả lời, mấy ngày vừa rồi anh đi tìm Nguyệt San San nhưng một chút tin tức cũng không có, khiến anh mệt mỏi không thôi. Lúc này vừa nằm xuống giường thì Lôi Lạc Dương gọi cho anh.

- Cậu cho người bắt Lâm Gia Tuê đem về tổng bộ, còn nữa Tập đoàn Lâm Thị làm cho nó đứng trên bờ vựt phá sản không cách nào cứu vãn.

- Đang yên đang lành sao lại làm vậy?

Mộc Kha khó hiểu hỏi, theo như anh biết Lôi gia và Lâm gia quan hệ rất tốt? Sao bây giờ phải làm công ty họ phá sản?

- Đó là cái giá họ phải trả khi đụng đến người của Lôi Lạc Dương tôi.

Lôi Lạc Dương gằn từng chữ.

- Là vợ cậu?

- Phải.

Trả lời xong, không đợi Mộc Kha nói lại Lôi Lạc Dương liền cúp máy. Mà Mộc Kha bên đầu giây bên kia thở dài rồi tự nói với mình

- Thà đụng vào Lôi Lạc Dương chứ tôi sẽ không bao giờ đắc tội với cô vợ bảo bối của cậu.

Nói xong anh ra lệnh cho người đi làm những việc Lôi Lạc Dương giao phó, rồi chợt mắt một lúc. Đã một tuần Mộc Kha không ngủ để tìm một người.

Tối đến, Nhược Hy tỉnh lại nhìn xung quanh không có ai cả. Chợt nhớ điều gì đó cô đưa tay sờ bụng

- Bảo bảo của cô thế nào rồi?

Nhược Hy sốc chăn lên định đi ra ngoài thì nghe tiếng mở cửa. Quay đầu nhìn về phía cửa, Nhược Hy thấy Lôi Lạc Dương bưng một khây đồ ăn. Lôi Lạc Dương thấy cô đang định xuống giường thì bước nhanh lại đỡ Nhược Hy

- Bảo bối, đừng kích động sẽ không tốt cho em và bảo bảo

- Bảo bảo? Bảo bảo không sao?

- Ừ, nên bảo bối em phải nghỉ ngơi thật tốt.

Nhược Hy sà vào lòng anh khóc nức nở, cô nhớ đến chuyện hồi trưa không khỏi sợ hãi

- Ông xã, em không đánh cô ta. Là cô ta tự đánh mình rồi còn đẩy em nữa,... ông xã...em là nói thật.

- Bảo bối, anh biết, anh tin em,...bây giờ ăn cháo đi.

Nhược Hy ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, mà không hề biết cuộc đối thoại của hai người đã bị ba người đứng ngoài cửa nghe thấy. Họ tính vào thăm Nhược Hy, nhưng khựng lại khi nghe cuộc nói chuyện đó. Bà Lôi quay người đi xuống phòng khách, bà thở dài.

- Con thấy rồi chứ? Ông nội Lôi ngồi xuống ghế sofa nói

- Chỉ nghe lời từ một phía mà ba?

- Lúc trưa Tuệ nói thì em tin?

- Em....

- Ta thấy con bé Gia Tuệ rất nhiều toan tính.

Cả ba trầm mặt không nói lời nào, cho đến khi nghe thấy tiếng nói không độ ấm của Lôi Lạc Dương

- Sao mọi người còn chưa ngủ?

- Dương, mẹ xin lỗi chuyện lúc trưa.

- Không sao, cô ấy không trách bất cứ ai thì con cũng không trách mẹ. Mọi người nên ngủ sớm.

Nói xong, Lôi Lạc Dương đi vào phòng bếp lúc lên lầu con bưng theo một ly sữa nóng. Nhược Hy đang ngồi bên giường nhìn ra cửa sổ.

- Bà xã, uống sữa rồi nghỉ ngơi sớm.

Lôi Lạc Dương đưa cho Nhược Hy cốc sữa, đợi cô uống hết anh mới cầm ly rửa sạch rồi tắt điện lên giường ôm Nhược Hy ngủ đến sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK