Ân Chi Dao làm bài tập về nhà, chờ hơn bốn mươi phút cùng không thấy Trình vọng gửi ảnh chụp bài tập đến.
Cô nhịn không được gọi điện cho Trình Vọng: “Anh tìm được vở bài tập của em chưa?”
“Tìm được rồi, dưới lầu.”
“Hả?” Ân Chi Dao sửng sốt.
“Mau xuống đây, chờ em ở dưới lầu.”
Ân Chi Dao hết sức ngạc nhiên cúp máy, lao ra khỏi phòng.
Có điều, lúc đang mang giày thì cô lại như nhớ tới gì đó, vội vội vàng vàng chạy về phòng, cầm cây lược trên bàn chải mái tóc xõa của mình, sau đó cẩn thận thoa son, bập bập môi, lúc này mới ra cửa.
Hiện giờ trời đã tối, ngọn đèn trước cửa chiếu ánh sáng mờ mờ, Trình Vọng tựa bên hiên cửa, vóc người cao ráo trong bộ đồng phục trắng là điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
Trông thấy anh, Ân Chi Dao rất ngạc nhiên: “Sao anh lại tới?”
Trình Vọng lấy vở bài tập từ trong cặp sách đưa cho cô: “Gọi xe thuận tiện qua đây, không xa lắm.”
“Rất xa mà, băng qua cả thành phố.”
“Bây giờ cũng không kẹt xe.”
Ân Chi Dao cảm động vô cùng, lại cảm thấy rất xấu hổ, móc di động: “Em trả lại tiền xe cho anh.”
Trình Vọng dùng đầu ngón tay búng đầu cô: “Làm bộ khách sáo đấy à.”
“Vậy cảm ơn anh trai.” Ân Chi Dao ôm vở bài tập: “Em sẽ làm hết bài tập.”
Dường như Trình Vọng không hề để tâm chuyện phải chạy một chuyến, hai tay đút vào túi, xoay người rời đi.
Cơn gió se se lạnh lướt qua mặt, anh đi được hai bước, cuối cùng vẫn dừng chân, quay người hỏi: “Ân Chi Dao, có phải em đang yêu không?”
Tim Ân Chi Dao giật thót, ngước lên nhìn anh: “Gì ạ?”
“Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” Hình như anh còn nhấn mạnh bốn chữ “triêu triêu mộ mộ”
Mặt Ân Chi Dao thoáng chốc đỏ bừng, não bắt đầu tu tu tu tu chạy xe lửa.
May mà lúc này không có đèn, anh không thấy được vẻ mặt bị nắm thóp của cô.
“Chuyện đó….không phải…”
“Em có đang yêu thầm ai hay không?”
“Không có!”
“Để anh đoán thử.”
“Anh không cần đoán!”
Anh thuận miệng nói: “Không phải em…yêu thầm anh chứ?”
“AAAAAAAAA!”
Trình Vọng khoanh tay, cười bảo: “Cố ý để quên vở bài tập, dụ anh đến phòng học, để anh đọc được thư tình em viết cho anh?”
Ân Chi Dao không có lời nào chống chế.
Đoán trúng một nửa, còn nửa sau, quả thật là nghĩ nhiều rồi.
Thấy cô chết vẫn cắn răng không nói, Trình Vọng nhíu mày: “Huầy, yêu thầm anh thật à?”
Ân Chi Dao tức giận trừng anh: “Có anh chàng nào đó thật sự không biết trong đầu anh ta nghĩ cái giống gì, rõ ràng là bình thường như thế nhưng lại tự tin đến lạ!”
Trình Vọng:……
Bị cười nhạo là “anh chàng nào đó” nhưng anh cũng không giận, ngược lại nở nụ cười: “Vậy em giải thích thư tình triêu triêu mộ mộ này thế nào, còn có con tim nhỏ bé bị tổn thương nào đó nữa.”
Đại não Ân Chi Dao hoạt động vèo vèo, kiếm từ xoay xở, nói: “Bởi vì ngày mai phải viết chính tả thơ cổ, em không nhớ được, cho nên chép phao…”
“Thế trái tim nhỏ bé là sao?”
“Là…biểu đạt sự tuyệt vọng.”
Trình Vọng cũng không muốn nghiên cứu sâu, túm bím tóc của cô, trách cứ: “Đoạn thơ ngắn như vậy cũng không nhớ nổi, em óc heo à? Còn chép phao.”
“Không nhớ nổi thôi mà.” Ân Chi Dao thấy gạt được anh, thở phào một hơi: “Em đâu có ngốc.”
“Không phải ngốc, mà là không cố gắng.” Trình Vọng xoay người, nói: “Tiễn anh ra ngoài đường đi.”
“À, được!”
Ân Chi Dao ngoan ngoãn đi cạnh anh, hai người hướng về phía đầu ngõ.
Trình Vọng lấy di động ra, tìm kiếm “Thước kiều tiên” của Tần Quan, đưa tới tay Ân Chi Dao: “Mau chóng nhớ, trong vòng năm phút, em phải nhớ bài thơ này rồi đọc cho anh nghe.”
Ân Chi Dao: “………….”
Chủ nhiệm lớp còn không nghiêm khắc bằng anh.
Dọc theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu dẫn ra đường lớn, đá xanh lởm chởm phản chiếu ánh trăng. Ân Chi Dao bước rất chậm rất chậm, lẩm nhẩm câu từ bài “Thước kiều tiên”.
Cũng không phải thật sự không nhớ được, nhưng nếu anh đã giao nhiệm vụ, cô nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Trình Vọng thấy cô nhóc thành thành thật thật chăm chú nhìn bài thơ cổ trên màn hình, dứt khoát cầm cổ tay cô.
Trái tim nhỏ bé của Ân Chi Dao rung lên một nhịp.
“Đường gồ ghề.” Anh giải thích: “Chậm một chút.”
Ân Chi Dao để anh nắm cổ tay mình, ra khỏi đầu ngõ, tới đường lớn xe băng qua chạy lại.
“Nhớ rồi chưa?”
“Nhớ rồi.”
Ân Chi Dao trả điện thoại cho anh, húng hắng cổ họng, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên trả bài, từng chữ từng câu bắt đầu đọc.
Lúc cô đọc tới đoạn “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ” thì ngước lên nhìn anh.
Dưới ánh sáng mơ hồ của ngọn đèn đường, vóc người anh cao gầy thẳng tắp, phong thái dịu dàng, tựa như vị thần.
Anh đã hơn hẳn vô số người tại nhân gian.
Thấy cô nhóc bỗng dưng dừng lại, Trình Vọng dịu giọng nhắc: “Nhu tình tự thủy.”
“Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng. Nhẫn cố thước kiều quy lộ…” Ân Chi Dao thu hết dũng khí, ngước lên nhìn thẳng vào anh, chân thật mà thành kính đọc: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.”
Trình Vọng dường như bị ánh mắt cô làm rung động, lập tức dời tầm mắt, xoa xoa đầu cô: “Cũng ổn, về nhà lại ôn tập thêm một lần, ngày mai chép bài không được quên nữa đâu.”
“Vâng ạ.”
Trình Vọng lấy di động ra, định bắt xe về nhà.
Ân Chi Dao vội hỏi: “Anh Trình Vọng, anh còn chưa ăn cơm tối nhỉ?”
“Làm gì có thời gian ăn cơm.” Trình Vọng buồn bực đáp: “Đánh bóng xong là đi đưa vở bài tập cho em đó.”
“Vậy em mời anh ăn cơm nha!”
…………….
Ân Chi Dao dẫn Trình Vọng tới cửa hàng ở dưới chân cầu.
Đêm mùa đông, trong làn khói bốc lên bên bếp lò của cửa tiệm, Tạ Uyên quay người nhìn Ân Chi Dao, hỏi: “Không phải kêu em về nhà làm bài tập à, sao lại tới?”
“Bạn em mang bài tập em để quên đến cho em, còn chưa có ăn cơm, anh nấu gì ngon ngon cho anh ấy đi!”
Tạ Uyên nhìn Trình Vọng đứng sau lưng cô nhóc, sắc mặt lạnh lẽo.
Trái lại, Trình Vọng cười thoải mái: “Lại gặp nhau rồi.”
Ân Chi Dao hoàn toàn không nhận ra không khí khí đấu đá âm thầm giữa hai người, nói với Tạ Uyên: “Anh trai thối, anh làm một tô mì cà chua trứng cho bạn em đi!”
Tạ Uyên không nhiều lời tí nào, xoay người đi làm mì.
Ân Chi Dao ngồi cạnh Trình Vọng, nói với anh: “Món mì cà chua trứng này của anh em là số dzách, anh nhất định phải nếm thử.”
“Được.”
Tranh thủ lúc chờ thứ ăn mang lên, Trình Vọng mở vở bài tập số học của Ân Chi Dao, kiểm tra bài tập về nhà của cô.
Sau khi liên tục bổ túc kiến thức thì số bài làm sai rõ ràng giảm đi, thành tích cũng từ từ nhích lên.
Ân Chi Dao hí hửng nhìn anh: “Sao rồi?”
“Có tiến bộ.” Trình Vọng bình phẩm: “Nhưng lỗi sai do tính ẩu cũng không ít.”
“Em sẽ chú ý.”
Lúc này, mấy chị gái trong ngõ vào quán, thấy Ân Chi Dao và Trình Vọng thì thuận miệng trêu: “Em ki ki, bạn trai à?”
“Bạn trai rất đẹp trai nha!”
“Em ki ki rất có triển vọng đấy nhé! Nói chị biết với, có thể tìm được bạn trai đẹp trai như vậy ở đâu thế.”
Ân Chi Dao cuống quýt xua tay ngăn mấy chị gái bà tám những chuyện này, mặt đỏ lựng giải thích: “Không phải! Không phải bạn trai! Là bạn cùng trường!”
“Thật hay giả đó? Làm gì có bạn cùng trường đẹp trai dữ vậy.”
“Thật sự là bạn cùng trường mà! Thật đó!” Ân Chi Dao đe dọa: “Các chị đừng nói bừa nữa, sau này em không cho anh trai thối nấu mì cho mấy chị nữa bây giờ!”
Nhóm các chị gái không hề bị đả động, nói với Trình Vọng: “Soái ca, em ki ki của bọn chị bình thường hung dữ như vậy, con bé không bắt nạt cậu chứ.”
Trình Vọng lễ phép mà ôn hòa đáp: “Không có ạ, em ấy luôn rất dịu dàng.”
“Haha, con bé dịu dàng?” Nhóm các chị cười phá lên: “Người có thể khiến con bé trở nên dịu dàng….vậy thì chắc cú là bạn trai rồi.”
Ân Chi Dao nổi giận thật, một chân còn đạp lên ghế.
Các chị gái không dám tiếp tục trêu cô nhóc nữa, gọi thức ăn, thỉnh thoảng cười trộm nhìn hai người.
Trình Vọng không suy nghĩ nhiều, đóng vở bài tập lại, bỏ vào cặp sách của Ân Chi Dao, thong thả bắt đầu ăn mì.
Thấy cô nhóc cứ mãi đỏ mặt không nói tiếng nào, anh thuận miệng nói: “Em ki ki, nhìn anh giống bạn trai em lắm sao?”
Ân Chi Dao ngồi cạnh anh, cúi đầu nghịch nghịch lỗ rách trên quần bò: “Chẳng giống chút nào, em là học sinh tiểu học, không xứng với sinh viên mẫu mực như anh.”
Trình Vọng nhớ tới tối đó cô bị Kiều Chính Dương trêu chọc, vô tình để lộ “cảnh quan” nên thuận miệng nói: “Em không phải học sinh tiểu học.”
“Không phải anh bảo em nhỏ à.”
“Có lẽ trước đây anh bị hoa mắt.”
“Hả?”
Trình Vọng cảm thấy vấn đề này nếu cứ tiếp tục thì không ổn lắm nên dứt khoát cúi đầu ăn mì, không nhiều lời nữa.
Đêm đó từ trò chơi xấu của Kiều Chính Dương, anh đã biết, cô là một cô gái duyên dáng xinh xắn, rất…có sức hấp dẫn.
Ân Chi Dao cũng không quấy rầy anh, ngồi ở phía đối diện, chống cằm nhìn anh.
Dáng vẻ anh lúc ăn cơm giống hệt mấy cậu trai bình thường, không nhã nhặn nhưng cũng không hề thô lỗ, há to miệng ăn hết mì, lại húp hai ngụm nước dùng, sau đó dùng khăn giấy lau miệng.
Thấy Ân Chi Dao nhìn mình chăm chú, Trình Vọng ngẩng đầu hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Thấy anh ăn cơm rất ngon.”
“Vì đói…” Trình Vọng nói: “Không xem thử bây giờ mấy giờ rồi.”
“Xiiin lỗi, hôm nay thật sự đã làm phiền anh.”
Trình Vọng nhún nhún vai, cầm cặp sách lên chuẩn bị rời đi: “Anh Tạ Uyên, tô mì này bao nhiêu tiền.”
Tạ Uyên: “Hai ngàn lẻ năm.”
Trình Vọng sửng sốt, Ân Chi Dao kéo anh rời đi: “Không cần tiền đâu! Đã bảo là em mời anh mà.”
Trình Vọng cũng không cố chấp chuyện tô mì, lịch sự nói cảm ơn, sau đó rời khỏi quán.
Ân Chi Dao vẫn luôn theo sau anh, chuẩn bị tiễn anh lên xe.
“Mau quay về đi, em ki ki.” Trình Vọng xoay người nói với cô: “Bài tập số học còn chưa làm, còn không tranh thủ thời gian thì sẽ thức cả đêm.”
“Em chờ anh lên xe.”
Ân Chi Dao cố chấp đứng bên đường, mở app gọi xe, đặt xe cho anh.
Thấy anh mặc đồng phục trường, bên trong chỉ có một chiếc áo lót chơi bóng đơn giản thì cô vội chạy tới, kiễng chân kéo khóa áo lên tận cổ cho anh, nói: “Vào đông rồi, mặc nhiều thêm chút.”
“Ừ, được.”
Trình Vọng cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt cong lên: “Anh phát hiện em đối với anh trai thật sự rất tốt.”
Ân Chi Dao nói: “Đúng đó, em đối với ai cũng rất tốt, chính là nhân vật điều hòa không khí trong truyền thuyết.”
Ý cười nơi khóe môi Trình Vọng ngập tràn, cũng giúp cô quấn kín khăn choàng.
Rất nhanh, xe được gọi đã đợi ở bên đường, Ân Chi Dao tiễn Trình Vọng lên xe, sau đó vẫy vẫy tay với anh.
“Mau về đi.”
“Ừm.”
Mãi tới khi xe đã chạy rất xe, Trình Vọng quay đầu nhìn, thấy cô nhóc vẫn đứng bên đường như trước, dáng vẻ cô đơn tiễn anh đi.
Cô bé ngốc vẫn còn đang vẫy tay với anh.