Mưa bụi li ti theo làn gió ấm áp tung bay giữa tầng không.
Dưới trời đêm thăm thẳm, trong cơn mưa mờ mịt, ngũ quan của anh trở nên rõ nét, đồng tử càng thêm trong suốt, khóe môi bất đắc dĩ nhếch lên.
Trái tim Ân Chi Dao nháy mắt điên cuồng loạn nhịp.
Cô không biết anh đang ám thị với mình điều gì, hay chỉ đơn thuần đang chia sẻ nỗi lòng của kẻ thất tình.
Cô càng không biết cô gái mà anh nói kia rốt cuộc là xa tận chân trời, hay gần ngay trước mắt…
Tất cả những điều chưa biết khiến trái tim cô bắt đầu run rẩy.
Trong mưa, Ân Chi Dao siết chặt quai balo của mình, mắt cụp xuống, nhỏ giọng hỏi: “Người đó, là ai vậy?”
Thế nhưng Trình Vọng lại cho tay vào túi, đi ngang qua cô, thờ ơ nói: “Đơn phương thích người ta, nói ra cũng chẳng ý nghĩa gì.”
Ân Chi Dao nhìn bóng dáng anh, tâm tình có chút phập phồng bất đồng.
Hai người chậm rãi trở về nhà nghỉ, mưa cũng dần lớn hơn, quần áo đều bị thấm ướt.
Kiều Chính Dương vội vã kéo cô về phòng, lấy khăn lông cho Ân Chi Dao lau tóc.
Ân Chi Dao cảm thấy hành động lúc này của anh quá mức khác thường, có điều trông thấy vẻ lo lắng trên mặt anh chàng thì lại không giống giả vờ.
“Trình Vọng thích dầm mưa, mày đi theo cậu ấy cũng học theo hả.” Anh không vui nói: “Ngày mai cảm cho biết mùi.”
“Mắc gì đối tốt với tôi dữ vậy.” Ân Chi Dao tránh bàn tay anh lau tóc cho mình: “Không phải muốn cách xa tôi sao.”
“Tao….tao đã đồng ý với mẹ mày phải chăm sóc mày cho tốt.” Kiều Chính Dương cũng không vui nói: “Lỡ như mày bị cảm, tao không cách nào ăn nói với dì ấy.”
Ân Chi Dao nhún nhún vai, để mặc anh dùng khăn ra sức lau đầu mình: “Anh nhẹ tay chút, đau….”
Kiều Chính Dương ngược lại càng thêm mạnh tay, Ân Chi Dao đánh anh một cái, anh tức giận cũng muốn động thủ, nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hai người như thể trở lại khoảng thời gian anh em như chó với mèo trước đây.
Trình Vọng tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, để trần nửa người, thấy Ân Chi Dao còn chưa đi thì nét mặt bỗng có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt Ân Chi Dao luôn bám theo anh, vóc dáng quả thật không có gì để nói, cơ bắp cân đối, không thô tục nhưng cũng không yếu ớt, tương tự gương mặt anh, da dẻ trắng bóc.
Ân Chi Dao thậm chí còn chưa kịp ngắm kỹ thì đã bị Kiều Chính Dương bịt mắt, tới khi cô thoát khỏi tay anh chàng thì Trình Vọng đã từ trong tủ lấy ra chiếc áo thun đen mặc vào.
Kiều Chính Dương thấy ánh mắt Ân Chi Dao vẫn luôn dính chặt trên người Trình Vọng thì tâm tình có chút không thoải mái, đẩy đẩy đầu cô, nói: “Về phòng mày đi.”
Ân Chi Dao bất mãn liếc anh một cái, đứng dậy bước ra ngoài, trên hành lang tình cờ gặp Đỗ Gia Dĩnh.
Cô ngoan ngoãn chào anh Đỗ Gia Dĩnh một tiếng, sau đó quay về phòng mình, nhưng trước khi vào phòng thì lại đột nhiên như nhớ ra điều gì, xoay người hỏi anh: “Anh Đỗ Gia Dĩnh, anh cũng học ở đại học Bắc Thành đúng không ạ?”
Đỗ Gia Dĩnh đang nghịch điện thoại, nghe vậy quay lại: “Đúng thế.”
“Vậy…” Ân Chi Dao cúi đầu suy nghĩ rồi nói: “Nghe nói anh Trình Vọng gần đây đang theo đuổi con gái, anh biết không?”
Đỗ Gia Dĩnh bật cười: “Làm gì có, cậu ấy thích ai còn cần phải theo đuổi sao?”
“Vậy cạnh anh ấy có cô gái nào đặc biệt thân thiết không ạ?”
“Cô gái thân nhất bên cạnh cậu ấy không phải em sao?”
“Trừ em ra í.”
“Trừ em à.” Đỗ Gia Dĩnh thật sự bắt đầu kỹ càng rà soát lại trí nhớ: “Trong trường đại học, cậu ấy rất được hoan nghênh, nhưng con gái đặc biệt thân bên cạnh cậu ấy…À, có một đàn chị có lần đi đến phòng máy với cậu ấy, hình như rất thích cậu ấy.”
Người thích anh, vậy loại trừ.
“Còn không ạ?”
“Vợ thầy giáo cậu ấy hình như cũng rất thích cậu ấy, còn gọi cậu ấy tới nhà dùng cơm nữa.”
Ân Chi Dao hơi há hốc, thầm nói lẽ nào Trình Vọng lại thích phụ nữ đã có chồng.
“………”
Cô lắc lắc đầu, lập tức đem suy nghĩ kỳ lạ này ném ra khỏi đầu.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng quái đản.
Sợ bóng sợ gió.
Sáng hôm sau, mọi người tới hẻm núi lớn, sau khi đi dạo xong thì bắt đầu leo núi.
Trong hẻm núi rất đông du khách, nhưng đường lên núi thì lại không được mấy người.
Có điều có vài cô gái trẻ trước đó trong hẻm núi từng tìm Kiều Chính Dương mượn khăn giấy, cũng tới từ Nam Thành nên tán gẫu vài câu.
Họ vừa nói vừa cười, luôn đi gần ngay phía sau, lúc nghỉ ngơi còn đi tới bắt chuyện với Kiều Chính Dương, có điều ánh mắt tóm lại luôn như có như không lướt về phía Trình Vọng.
Có thể vì Kiều Chính Dương trông có vẻ tương đối dễ gần, cũng sẽ đáp lời họ, cho nên sau khi trêu đùa vài câu thì họ thậm chí muốn thêm wechat.
“Các cậu học đại học ở Bắc Thành à, trùng hợp ghê, bạn mình cũng ở Bắc Thành.” Các bạn nữ trong nhóm đẩy một cô gái cao gầy, đội mũ lưỡi trai ra: “Kitty còn chưa có bạn trai đấy, soái ca, có cơ hội giới thiệu bạn nam độc thân làm quen nhé.”
Kiều Chính Dương thuận miệng đáp lại: “Không thành vấn đề, tài nguyên cạnh mình nhiều lắm.”
“Mấy người các cậu đều độc thân sao?”
“Chuyện này…sao có thể tùy tiện tiết lộ chứ, bí mật!”
“Cậu xấu tính thật đó!”
Ân Chi Dao thấy Kiều Chính Dương vui vẻ vô cùng, cứ như con cún lăn lộn trong bùn thì liếc anh một cái.
Mấy cô gái đó thể hiện rõ ràng không hề có hứng thú với anh, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết lên người Trình Vọng đó.
Kiều Chính Dương nhận thấy ánh mắt sắc lẻm của Ân Chi Dao thì lập tức thành thật hơn không ít, cũng không cười giỡn nữa.
Mấy cô gái leo núi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trong đình, rủ Kiều Chính Dương cùng dừng chân.
Kiều Chính Dương nhìn Ân Chi Dao, có lẽ đoán được cô không vui nên từ chối: “Không cần không cần, bọn mình còn phải gấp xuống núi, các cậu từ từ nghỉ ngơi.”
Dứt lời, anh đi tới cạnh Ân Chi Dao và Trình Vọng, nhỏ giọng đe dọa: “Hết cách rồi, mị lực của anh trai mày quá lớn. Còn nói nữa chẳng phải mày sẽ ghen à.”
Ân Chi Dao cười lạnh: “Đúng thế, tôi thật sự ghen rồi!”
Kiều Chính Dương vò đầu, nét mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu quỷ, tao khuyên mày sớm chết tâm đi, chúng ta không thể nào.”
Ân Chi Dao từ trong túi của Trình Vọng lấy ra một túi snack khoai, xé cái rẹt ăn hai miếng, đáp lại: “Tôi không buông được.”
Lời thốt ra vốn dĩ phải đau thấu tâm can, nhưng bị một cô nhóc miệng nhuồm nhoàm snack nói ra khiến Kiều Chính Dương có chút không biết làm thế nào: “Sao ông đây cảm thấy mày đang đùa giỡn tao á!”
Ân Chi Dao dùng khăn ướt lau tay, quay đầu bảo anh: “Sao anh lại nhiều chuyện vậy chứ?”
Kiều Chính Dương cũng hơi tức giận: “Mày có tẹo nào tự giác khi thích người khác không vậy. Tao nói mấy chuyện này lẽ nào mày không đau lòng à?”
Trình Vọng cũng nghiêng đầu nhìn cô, cười dịu dàng: “Đúng đó, không đau lòng sao.”
Ân Chi Dao thấy Trình Vọng bắt đầu hoài nghi thì sau vài giây chuẩn bị liền biến thành ảnh hậu Oscar, mắt cũng đỏ ửng lên: “Thật ra tôi không hề vui vẻ chút nào, nụ cười của tôi chỉ là lớp ngụy trang mà thôi.”
Kiều Chính Dương:…….
Một vài du khách đã lên tới giữa sườn núi, đang ở trong một ngôi đình nhỏ tập hợp nghỉ ngơi hay tản bộ, vài người thì nhàn nhã ngồi nghỉ, Ân Chi Dao cầm giấy vệ sinh đi vào toilet nữ.
Vào
không bao lâu thì cô nghe thấy giọng mấy cô gái trước đó đang cười cười nói nói—
“Soái ca mặc T-shirt đen hình như không quan tâm cho lắm nhỉ, cứ luôn ở cạnh cô gái đi cùng, không có cơ hội tiếp cận.”
“Họ là bạn trai bạn gái chăng?”
“Nhất định không phải.”
“Sao cậu chắc chắn chứ?”
“Mặc dù hai người họ luôn đi cạnh nhau nhưng vừa liếc mắt liền nhận ra không phải người yêu. Mình từng cẩn thận quan sát rồi, hai người họ thậm chí còn không nắm tay.”
“Kitty, cơ hội của cậu tới rồi. Soái ca này tất cả các mặt chẳng phải đều là gu cậu à, họ còn cùng học đại học ở Bắc Thành, thêm wechat, rảnh rỗi hẹn ra xem phim gì gì đi.”
“Đừng sợ, chị em! Chờ lát nữa mình giúp cậu xin wechat!”
Đợi khi âm thanh của mấy cô gái xa dần, Ân Chi Dao mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, rửa tay.
Mùi nước hoa của họ hãy còn phảng phất, trong nhà vệ sinh không quá sạch sẽ ủ thành mùi khiến người ta đau đầu.
Ân Chi Dao quay trở lại ngôi đình nhỏ, nhóm con trai đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Các cô gái xinh đẹp, thanh xuân phơi phới ấy vẫn luôn đi sau họ, đang rục rịch thương lượng tới thêm wechat.
Ân Chi Dao và Trình Vọng đi ở sau cùng, cô rất chi mưu mô nhỏ giọng nói với Trình Vọng: “Anh, có thể mang balo giúp em không?”
Trình Vọng không hề do dự nhận lấy balo của cô: “Nặng như vậy, em mang gì thế?”
“Trái cây, còn có nước.”
Đúng như dự đoán, Trình Vọng từ trong balo của cô lấy ra hai chai soda và mấy quả cam: “Em mang mấy thứ này làm gì, lên núi mua cũng được mà.”
“Trên núi không mua được cam.” Cô cười nói: “Cũng không mua được soda hiệu này.”
Trình vọng chỉ uống soda của hãng đó, thế nên về sau Ân Chi Dao cũng bắt đầu uống của nhãn hàng này, không chỉ nước, ngay cả bột giặt trong nhà, sữa tắm…cô cũng bắt đầu dựa theo các nhãn hiệu mà anh sử dụng.
Trình Vọng không nói gì, kéo khóa, đeo balo lên vai mình.
Mấy cô gái phía sau thấy Trình Vọng đeo balo của Ân Chi Dao thì có hơi do dự.
Ân Chi Dao quan sát tình hình, quyết định tiến thêm một bước, thấp tha thấp thỏm kéo chéo áo Trình Vọng.
Trình Vọng cúi xuống, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô nhóc: “Hửm?”
“Mấy cô gái ở sau lưng ấy, muốn tìm anh xin wechat.” Ân Chi Dao thì thào: “Em…Em lần nữa làm bia đỡ đạn cho anh, không cần cảm ơn.”
Trình Vọng bật cười: “Không phải người nào đó lo lắng anh không tìm được bạn gái à?”
Ân Chi Dao thanh minh: “Chuyện đó…chuyện đó cũng không thể là người tình cờ gặp khi đi du lịch được, anh đâu có hiểu họ, lỡ như…lỡ như người ta chỉ muốn chơi qua đường thì sao.”
Cô nghiêm trang đúng đắn nói: “Em sợ anh thiệt thòi.”
“Vậy cảm ơn em gái.”
“Không cần cảm ơn, con trai ở bên ngoài, chú ý bảo vệ bản thân cho tốt.”
Trình Vọng dứt khoát cầm tay Ân Chi Dao, để móng vuốt be bé của cô nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Ân Chi Dao nhìn anh.
Khóe miệng anh nhếch lên. Đó là nụ cười vô cùng dịu dàng quyến luyến, ánh mắt hướng xuống, nhìn con đường rải đá dưới chân.
Tim Ân Chi Dao bất giác đập nhanh.
“Thế này mới giống bia đỡ đạn.” Anh thản nhiên giải thích.
“Ờm.”
Được bàn tay to lớn ấm áp của anh dẫn đi, Ân Chi Dao cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, như thể rơi trên mây không chút chân thực.
Cô len lén quay đầu liếc nhìn mấy cô gái kia, họ hiển nhiên cũng trông thấy cảnh này, từ bỏ suy nghĩ thêm wechat.
Ân Chi Dao thở phào.
Đúng lúc này, Kiều Chính Dương đi phía trước ma xui quỷ khiến thế nào dừng bước, định đợi Ân Chi Dao, nhưng vừa quay lại đã thấy hai người tay trong tay cùng đi.
Anh chàng ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang, giống như chú chó lao tới, hét lên: “Hai người đang làm gì đó!”
Ân Chi Dao giải thích: “Chắn hoa đào cho anh ấy.”
Kiều Chính Dương mạnh mẽ tách bàn tay đang siết chặt của hai người, bất mãn lôi Ân Chi Dao đi: “Chắn hoa đào gì chứ, cũng đâu có phát tiền lương cho mày.”
“Liên quan gì tới anh.”
“Sao lại không liên quan tới tao, tao là anh mày.”
“Nhưng trước đây anh cũng đâu có quản tôi chứ.”
“Trước đây là trước đây!”
“Hứ!”
…………
Rất nhanh, mấy người họ đã lên tới đỉnh núi, ngôi chùa hương khói cường thịnh tĩnh lặng nằm ở nơi đó.
Thực ra Ân Chi Dao không tin thần phật, chẳng qua ba cô lúc còn sống thường tới chùa miếu thắp hương, cô từng hỏi ba, muốn cầu xin điều gì với thần tiên vậy.
Ba xoa đầu cô, cười nói: “Ba không phải vì cầu nguyện, chỉ mong được tâm an, cũng hi vọng người đã khuất được yên giấc.”
Ân Chi Dao cho rằng người đã mất được yên giấc mà ba cô nói là ông nội đã qua đời hơn chục năm của cô.
Sau này, khi ba cô bất ngờ qua đời, lúc Ân Chi Dao ngang qua chùa miếu đều sẽ vô cùng thành kính đi vào dâng hương cầu nguyện, hi vọng ba cô ở thế giới kia được bình an, đồng thời cũng hi vọng người nhà mạnh khỏe.
Từ đại điện đi ra, nhóm Kiều Chính Dương đang ở đài ngắm cảnh chờ cô, hiện giờ đúng lúc nhìn thấy cảnh mặt trời lặn.
Kiều Chính Dương trách cô suýt nữa thì lỡ mặt trời lặn, không đồng ý nói: “Mới bây lớn mà đã mê tín như vậy.”
“Không được nói bậy.” Ân Chi Dao đánh anh: “Bồ Tát nghe thấy sẽ không linh.”
“Nhìn mày coi, bị mê hoặc đến mụ mị rồi!”
Ân Chi Dao tăng thêm sức lực, lại đánh anh một cái: “Đừng có mà nói bậy.”
Đỗ Gia Dĩnh hiếu kỳ hỏi: “Em Dao Dao cầu nguyện gì vậy?”
“Người nhà luôn mạnh khỏe.” Ân Chi Dao chống tay lên lan can, nhìn về phía tà dương đằng xa: “Đương nhiên, không bao gồm Kiều Chính Dương!”
“Dựa vào đâu mà loại tao ra!”
“Bởi vì anh vừa nói tôi mê tín, chỉ có loại anh ra thì nguyện vọng mới linh nghiệm!”
“Đây cũng là mê tín!”
…………..
Lúc xuống núi, Ân Chi Dao kéo Trình Vọng qua một bên, lặng lẽ đưa cho anh một lá bùa bình an: “Mới rồi em xin cho anh.”
Trình Vọng hơi kinh ngạc: “Cho anh?”
“Ừm.” Ân Chi Dao kiễng chân, đeo lá bùa bình an lên cổ anh: “Có thể phù hộ cho anh.”
Bùa bình an là một chiếc túi phúc thêu màu đỏ, to cỡ ngón cái, không biết bên trong đựng gì, thoang thoảng mùi đàn hương.
Anh vui vẻ nhận lấy lá bùa, cười nói: “Tốn bao nhiêu tiền?”
Ân Chi Dao thành thực trả lời: “150.”
“Em bị ngốc à.” Trình Vọng vỗ đầu cô: “150 để mua thứ đồ chơi này?”
“Xùy xùy xùy!” Ân Chi Dao vội nói: “Sao anh lại giống Kiều Chính Dương thế! Còn nói mấy lời thế này nữa Bồ Tát sẽ giận đó.”
Dứt lời, hai tay cô chắp lại, thành kính tâm niệm hi vọng Bồ Tát đừng trách anh.
Trình Vọng nhìn cô, nhóc con mê tín nhưng chẳng ảnh hưởng đến ai này thật ra có vẻ hết sức đáng yêu.
“Được được, anh không nói bậy nữa.” Anh bỏ bùa bình an vào trong cổ áo: “Cảm ơn kiki, anh rất thích.”
“Không cần cảm ơn, anh nhớ phải luôn đeo trên người đấy.”
Trình Vọng gật đầu, lại hỏi: “Em cầu điều cho anh gì?”
“Em mong anh đạt được ước nguyện.”
“Đạt được ước nguyện? Em biết ước nguyện của anh sao?”
“Đương nhiên là chấn hưng gia tộc, Đông sơn tái khởi rồi!” Ân Chi Dao đùa: “Như vậy em cũng có thể sớm được tham quan căn nhà hoa viên Vương phủ của anh.”
Trình Vọng cười: “Được, mượn lời may mắn của em.”
…………
Sau hôm ấy, suốt một thời gian dài Trình Vọng thật sự cho rằng nguyện ước của Ân Chi Dao cho anh là mong anh chấn hưng gia tộc, Đông sơn tái khởi.
Nhưng rất lâu sau này, lá bùa bị thấm nước, Trình Vọng mở túi phúc ra phơi nắng, rút tờ giấy nhỏ bên trong ra mới phát hiện….
Cô đem bí mật sâu kín nhất của mình giấu vào bên trong lá bùa bình an không ai thấy này, đặt ở vị trí gần trái tim anh nhất, bầu bạn cùng anh nhiều năm.