Lúc xem phim, Ân Chi Dao suýt nữa cãi nhau ầm ĩ với tên ranh không biết điều ở hàng sau kia, tâm trạng cũng vì thế bị ảnh hưởng.
Sau khi tạm biệt Dụ Bạch, một mình cô ngồi xe bus về nhà, đang trên xe thì nhận được điện thoại Tô Văn Nhuế gọi tới.
“Dao Dao, mấy giờ thì về?”
“Đang trên đường.”
“Đừng có ở ngoài chơi bời với bạn, hôm nay về sớm một chút, anh trai con cũng về rồi, cả nhà cùng ăn bữa cơm.”
Nghe thấy hai chữ “anh trai”, Ân Chi Dao cho rằng đó là Tạ Uyên.
Có điều bộ não vận chuyển một chút liền ngộ ra, người bà nói hẳn là con trai của chú Kiều, tên gì ấy nhỉ.
À, Kiều Chính Dương.
Ân Chi Dao ủ rũ đáp một tiếng, ngắt máy.
Đối với ông anh kế này, cô thật sự không ôm chút hi vọng nào.
Nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, Ân Chi Dao chỉ mong xe bus dừng hai cái đèn giao thông lâu một chút, rồi lại chạy chậm một chút.
Không hề muốn về nhà tí nào.
…………..
Ngôi nhà kiểu Tây màu trắng hai tầng, Ân Chi Dao rề rà một lúc, hít sâu một hơi, cuối cùng bước vào.
Trước cửa đặt một đôi giày thể thao màu đen của AJ (Air Jordan), giày rất to, vừa nhìn liền biết phong cách và vóc người của anh chàng kia.
Cô bước qua huyền quan, đi vào phòng khách liền trông thấy một cậu trai mặc áo hoodie màu đen ngay phía đối diện. Anh ta chễm chệ ngồi trên sofa, trước ngực áo còn có hình Mickey siêu to, đầu đội mũ lưỡi trai, tai trái có một cái khuyên tai đen, bên dưới tai còn có hình xăm màu đen.
Mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng mặc kệ mặt mũi dễ nhìn cỡ nào, giờ phút này trong mắt Ân Chi Dao chính là đáng ghét.
“Dao Dao, qua đây nào, gặp anh Chính Dương của con.” Tô văn Nhuế giới thiệu. “Chính Dương, đây là con gái của dì, Dao Dao. Sau này hai đứa con là anh em rồi.”
Kiều Chính Dương bỏ mũ xuống, cô có thể nhìn rõ mặt anh chàng. Nháy mắt, máu nóng liền xông tới đỉnh đầu.
Tương tự, Kiều Chính Dương cũng không thể tin nổi trợn tròn mắt, chỉ vào cô gào to: “Là cô!”
Cảnh tượng hai người giương cung bạt kiếm trong rạp chiếu phim như hiện ra ngay trước mắt, nếu không phải bạn bè hai bên giữ lại thì chắc đã thật sự động tay động chân với nhau rồi.
Tô Văn Nhuế hơi kinh ngạc: “Hai con biết nhau rồi?”
Cha dượng Kiều Tích Thành cũng rất ngạc nhiên, cười bảo: “Ui chao, biết nhau thì tốt rồi, thật sự là có duyên đó. Tới đây tới đây, mau ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
Ân Chi Dao và Kiều Chính Dương, kẻ thù chạm mặt, mắt long sòng sọc.
Ân Chi Dao là kiểu em gái mà Kiều Chính Dương ghét nhất, còn Kiều Chính Dương lại toàn đụng vào điểm phát nổ của Ân Chi Dao.
Lúc ăn cơm, hai người có chết cũng không chịu ngồi chung, mặt đối mặt, cách nhau rất xa.
Kiều Tích Thành rõ ràng không cảm giác được dòng chảy sôi sục giữa hai người, tò mò hỏi: “Hai đứa biết nhau thế nào vậy?”
“Kẻ không biết điều.”
“Con nhỏ tọc mạch.”
Cả hai đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời ngẩng lên trừng trừng đối phương—
“Kẻ sống lãng phí không khí.”
“Đồ chết phí phạm đất chôn.”
Tô Văn Nhuế và Kiều Tích Thành….
Họ rất xấu hổ, chỉ có thể ai nấy tự dạy dỗ con cái của mình, để hai đứa chung sống hòa bình.
Kiều Chính Dương hiển nhiên không phải kiểu con trai ngoan ngoãn nghe lời ba dạy. Anh chàng xiêu vẹo ngả người ngồi một bên, một tay gác lên bàn, nhìn Ân Chi Dao, khí thế uy hiếp trong mắt rất rõ, như thể đang nói với cô: tiểu quỷ, mày toi rồi.
Ân Chi Dao chẳng hề sợ hãi, quay đầu cáo trạng với Kiều Tích Thành, một chữ cũng không sót: “Anh trai nói anh ấy mỗi ngày phải đánh con ba chập, đánh tới khi đuổi con ra khỏi nhà mới thôi.”
Kiều Tích Thành nghe thấy thì liền nổi giận với Kiều Chính Dương: “Con nói với em như vậy hả?”
Kiều Chính Dương không ngờ cô vậy mà thật sự tố tội anh, nghiến răng nghiến lợi trừng Ân Chi Dao: “Đồ mách lẻo, tao không chỉ mỗi ngày đều đánh mày ba chập, nếu mày dám chọc tao, hễ gặp mày tao liền đánh.”
Ân Chi Dao trước giờ luôn được Tạ Uyên che chở, lý nào lại sợ Kiều Chính Dương, khiêu khích nói: “Ngon nhào vô!”
Kiều Chính Dương xắn tay áo, xông vào Ân Chi Dao.
Vóc dáng anh cao to, bộ dạng hung hãn này thật sự hù chết người mà.
Tô Văn Nhuế hoảng hốt bật dậy bảo vệ con gái, Kiều Tích Thành cũng lao qua, giữ Kiều Chính Dương lại.
“Đồ hỗn láo! Mày còn thật sự dám bắt nạt em gái! Mày không phải đàn ông, ai dạy mày hành vi khốn nạn như vậy!”
“Dù gì ba cũng chưa bao giờ dạy tôi, giờ còn muốn nịnh nọt đi làm ba của người khác.”
Kiều Tích Thành tức đến nổ phổi, chỉ vào anh mắng to: “Mày cút cho tao!”
“Đi thì đi!”
Dứt lời, Kiều Chính Dương nặng nề đá cửa bỏ đi.
Tô Văn Nhuế buông Ân Chi Dao ra, nhìn cơm nước trên bàn còn chưa ai động đến, khuyên Kiều Tích Thành đừng tức giận, mấy đứa nhỏ quen nhau thì sẽ tốt thôi.
Kiều Tích Thành cảm thấy áy náy với Ân Chi Dao,thay con trai mình xin lỗi cô.
Ân Chi Dao nhìn người đàn ông tuổi tác xấp xỉ ba mình này, cũng có chút không biết làm sao.
Phần lớn, không phải ai cũng như anh trai xấu xa kia của cô, không phải anh em ruột nhưng lại hơn cả anh em ruột.
Cô buồn bã nói: “Không phải người nhà, miễn cưỡng sống chung cũng không thể thành người nhà.”
Dứt lời cô liền về phòng.
Tối đó Tô Văn Nhuế gõ cửa phòng Ân Chi Dao, cùng cô tâm sự một phen, kể về những vất vả và tủi thân mấy năm qua của bản thân, cũng nói không thể thấy cô chịu khổ.
Nội tâm Ân Chi Dao không chút gợn sóng.
Lúc bé, đêm nào cô cũng nhớ mẹ.
Lớn lên, hình như cũng không cần mẹ đến thế nữa.
Tô Văn Nhuế thấy cô thờ ơ không chút cảm động thì thở dài một tiếng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
….
Đêm ấy Ân Chi Dao lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ được, trong lòng phiền muộn bức bối, vì những lời mẹ cô nói vừa rồi, cũng vì Kiều Chính Dương.
Mất ngủ đến hai giờ sáng thì bỗng nhiên nghe thấy dưới nhà có tiếng động.
Cô nhanh chóng bật dậy, chạy tới cửa sổ ngó xuống lầu, trông thấy Kiều Chính Dương hình như đã uống say, từ trong xe taxi bước xuống, bám vào cửa nôn khan một trận, xem ra rất khó chịu.
Ân Chi Dao thì thào nói: “Đáng đời.”
Bên ngoài gió to, Kiều Chính Dương say không nhẹ, ngay cả cổng vườn cũng không vào thì đã trực tiếp nằm dài trên đường.
Ân Chi Dao đứng trước cửa sổ quan sát hồi lâu, thấy anh ta vậy mà khò khò ngủ mất.
Anh ta là con trai, ngủ bụi bên ngoài một đêm hình như cũng không vấn đề gì.
Nhưng nếu như trời tối có người lái xe ngang qua, mắt mũi kèm nhèm, không chừng cán lên anh ta mất.
Nghĩ tới tình huống đó, Ân Chi Dao quyết đoán khoác thêm áo bước xuống lầu.
Mặc dù trong lòng cô còn đang nghĩ chết phứt đi cho đẹp trời, không còn ai tiếp tục uy hiếp mỗi ngày sẽ đánh cô ba chập, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nào sống chết mặc bây.
Đẩy cửa bước ra, không khí lành lạnh. Gió lớn quá, chắc sắp mưa rồi.
Ân Chi Dao tới cạnh Kiều Chính Dương, dùng mũi chân đá đá anh: “Ê.”
Kiều Chính Dương ngủ say như chết, không hề động đậy, miệng còn lẩm bẩm đủ thứ.
Ân Chi Dao quay vào nhà, rót nước đầy một ly thủy tinh, đổ một chút lên mặt anh. Gió lạnh thổi qua, Kiều Chính Dương hình như tỉnh táo phần nào.
Ánh mắt anh say mơ màng nhìn Ân Chi Dao, nhưng cổ họng lại hoàn chỉnh phát ra âm thanh: “Con nhóc chết bầm….”
Ân Chi Dao hắt hết nước trong ly lên mặt anh: “Học sinh cao trung chết dẫm…”
“Sao mày muốn tới nhà tao…” Kiều Chính Dương nằm vật trên đất, không hề có chút ý muốn ngồi dậy, miệng cứ mơ hồ oán trách: “Phiền phức, đáng ghét.”
“Anh nghe cho rõ.” Ân Chi Dao nhéo tai anh, gào to: “Tôi cũng ghét anh.”
“Sau này mày cẩn thận một chút cho tao, nếu mày dám chọc vào tao, tao cho mày biết tay.”
Dứt lời, anh quơ quơ nắm đấm về phía Ân Chi Dao, có điều hiện giờ nắm đấm cũng mềm oặt không chút sức lực.
Trái lại, Ân Chi Dao chưởng một phát vào ngực anh, dường như bị cô đánh nội thương, Kiều Chính Dương nặng nề hừ hừ.
“Ai đánh ai.”
Cô kéo cổ áo anh lôi anh dậy, cơ thể nhỏ nhắn chống đỡ sức nặng của anh, xiêu xiêu vẹo vẹo dìu vào nhà.
Trên người anh tản ra hơi nóng chỉ có ở thiếu niên, có điều mùi rượu nồng nặc cũng muốn hun chết Ân Chi Dao.
Cô thật sự ghét loại sinh vật đàn ông mũi thò lò này, vừa hôi vừa lôi thôi, còn luôn tự cho mình là đúng.
Ân Chi Dao ném Kiều Chính Dương lên giường, phủi phủi tay, quay người định bước ra ngoài.
Kiều Chính Dương lại mơ mơ hồ hồ gào lên: “Cho tao ly nước.”
Ân Chi Dao chống nạnh quay đầu: “Ba anh chưa từng dạy anh, khi nhờ ai việc gì thì thái độ phải lịch sự một chút hả!”
“Đi mau! Ba lời xàm xí!”
Ân Chi Dao không chấp với kẻ uống say, lúc mang nước đến trái lại còn kề tận môi Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương ừng ực ừng ực một hơi, sau đó đổ vật xuống giường, ngủ tới chẳng biết trời trăng mây đất.
Ân Chi Dao nhìn nước còn dư lại trong ly, lại nhìn tên thối tha đang ngủ như heo chết trên giường, khóe môi hiện lên nụ cười xảo quyệt.
…….
Sáng sớm hôm sau, Ân Chi Dao chải đầu xong, xuống lầu ăn sáng.
Kiều Chính Dương sau khi say rượu mặt mày sưng xỉa, sắc mặt âm trầm, khó coi vô cùng.
Dì giúp việc trong nhà ôm chăn từ trong phòng anh đi ra, cười nói: “Ây chao, đại thiếu gia lớn như vậy rồi còn đái dầm nè…”
“Dì Trương!” Kiều Chính Dương rống to một tiếng, vừa ấm ức vừa tủi thân: “Dì…….Dì đừng nói!”
Ân Chi Dao ngồi bên bàn, ăn sandwich, rồi bắt đầu uống sữa.
Kiều Chính Dương chằm chằm trừng Ân Chi Dao, “Có phải mày giở trò quỷ.”
Ân Chi Dao nét mặt vô tội, chớp chớp mắt: “Tôi giở trò quỷ gì?”
“Mày….mày hại tao…..” Kiều Chính Dương nói không nên lời,hạ thấp giọng: “Tao biết chính là mày, tối qua mày xách tao vào nhà, tao biết!”
“Không cần cảm ơn.”
“Quỷ mới muốn cảm ơn mày.”
“Không lịch sự.”
Lần này, Ân Chi Dao toàn thắng, cũng không cảm thấy mặt mày Kiều Chính Dương đáng ghét đến vậy.
Ít ra, cô biết rõ tên nhóc này sức chiến đấu bằng không, trấn áp một chút thì vốn chẳng thể bắt nạt được cô.
Kiều Chính Dương vò đầu, chán ghét nhìn Ân Chi Dao: “Mày rốt cuộc muốn ở nhà ta bao lâu.”
Ân Chi Dao còn chưa lên tiếng thì cha dượng Kiều Tích Thành đã nghiêm mặt: “Em gái muốn ở bao lâu thì ở, đây cũng chính là nhà con bé! Con lớn như thế rồi còn tranh giành với một cô bé, không có tiền đồ.”
Ân Chi Dao nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Lớn tướng rồi còn đái dầm à.”
“Tao không đái dầm!” Kiều Chính Dương đứng bật dậy, chỉ vào Ân Chi Dao lớn tiếng giải thích: “Đó không phải đái dầm!”
Lời vừa thốt ra thì sắc mặt Tô Văn Nhuế lẫn Kiều Tích Thành đều thay đổi, thậm chí đến cả dì giúp việc đang giặt chăn, tay cũng run rẩy.
Tên ngốc Kiều Chính Dương này một chút cũng không hề cảm nhận được sắc mặt khác thường của mọi người, kích động lên án Ân Chi Dao: “Đều là mày! Là mày hại tao, trong mơ tao cũng vờn chết mày!”
Kiều Tích Thành giận tím mặt, đập mạnh bàn một cái, quát Kiều Chính Dương: “Mày cái đồ hạ lưu!”
Ân Chi Dao hiểu được câu nói chứa đầy lượng thông tin khiến người ta “sốc” nặng này, đồng tình nhìn Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương chậm chạp vỡ lẽ, da đầu ngứa ran, toàn thân không chút sức lực ngồi phịch xuống ghế.
Xã hội diệt vong.