Mười lần thì có đến chín lần gặp được Hàn Lâm ở đầu kia đang vội vã chạy tới, đôi khi cô còn vừa chạy vừa cất tập vở vào túi xách. Anh cảm thấy dáng vẻ vội vã ấy đáng yêu lạ thường.
Thế nên, đôi chân dài cũng không còn sải những bước chân nhanh chóng nữa, Cố Đình Lập chủ động giảm tốc độ, nghe cô gái đi phía sau cách anh mấy bước chân cùng bạn xì xầm, chủ yếu là cô gái tên Sở Nhiên nói, còn cô ấy chỉ nghe.
Thế nhưng âm thầm quan sát cô ấy trong thời gian không ngắn, Cố Đình Lập phát hiện đúng như lời cô bạn kia nói: Sức khỏe của Hàn Lâm càng ngày càng tệ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cô ấy gầy gò và xanh xao hơn, quầng mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Anh muốn làm gì đó, thế nhưng một người xa lạ như anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn, không thể làm gì hay khuyên nhủ gì hết.
Một buổi học nọ, anh đang chơi bóng rổ trong giờ sinh hoạt tự do thì nhìn thấy lớp dưới đang trong tiết thể dục, lúc ấy Hàn Lâm với khuôn mặt tái nhợt tiến lên nói gì đó với giáo viên thể dục, thầy giáo hỏi vài câu, thấy cô lắc đầu thì khoát tay cho cô đi.
Cố Đình Lập do dự một lúc rồi bỏ dở trận bóng bước theo cô, Trình Nam thấy anh quay đi cũng vội vàng theo đuôi.
Vừa qua lối rẽ vào chân cầu thang, từ xa đã nhìn thấy cô đang ôm bụng dựa vào tường, sắc mặt thì tái nhợt, mồ hôi đổ ra như mưa trên mặt. Hai người vội chạy tới. Cố Đình Lập chưa kịp đỡ thì cô đã nhắm nghiền mắt gục xuống. Anh chỉ kịp vội vàng bế cô chạy đến phòng y tế, ngoài ý muốn thấy người cô đổ máu nên hoảng hốt đưa cô đến bệnh viện.
Lúc cô gần tỉnh thì bác sĩ gọi người nhà đóng viện phí rồi vào nghe bác sĩ tư vấn. Bọn họ vốn không quen biết, trên người cô cũng không có phương tiện liên lạc, Cố Đình Lập đành phải tự mình đi đóng viện phí rồi gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi anh là gì của bệnh nhân, anh đành nói dối mình là anh trai của cô.
Vị bác sĩ già nhìn anh với vẻ thông cảm rồi nói đơn giản tình hình của Hàn Lâm:
- Triệu chứng lần này xuất hiện là vì cô bé không đủ dinh dưỡng nên khi tới kỳ kinh nguyệt bị choáng, chỉ cần chăm sóc điều dưỡng cẩn thận sẽ không sao. Nhưng cơ thể suy nhược nghiêm trọng khiến tử cung có vấn đề, rất khó giữ thai, sau này nếu kiên trì sinh con sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng. Về sau đường con cái khó khăn lại nguy hiểm, gia đình nên suy tính chu toàn cho tương lai sau này của cô ấy.
Cố Đình Lập ngẩn ra tiêu hóa lời bác sĩ nói, sau đó cẩn thận hỏi:
- Không có hy vọng khác sao bác sĩ?
- Nếu cẩn thận điều dưỡng thân thể trong thời gian dài thì sẽ có hy vọng phục hồi.
Cố Đình Lập bước ra khỏi phòng viện phí, phân vân không biết có nên cùng cô nói việc này không, đang suy nghĩ thì thấy Sở Nhiên hộc tốc chạy như bay vào phòng, lúc ấy Trình Nam nhanh chóng ra ngoài kéo anh về trường, hôm nay họ có tiết kiểm tra quan trọng, nếu chần chờ sẽ trễ mất. Mà Cố Đình Lập càng không thể bỏ lỡ bài kiểm tra, nếu thành tích không tốt sẽ vuột mất học bổng, thế là đành quay về trường.
Mấy ngày hôm sau mới thấy Hàn Lâm xuất hiện ở chỗ quán cơm, vẫn với dáng vẻ không biết mệt mỏi qua lại như con thoi ấy. Lúc ấy Cố Đình Lập mới âm thầm thở ra, thời gian nhìn qua ô cửa sổ lại âm thầm tăng hơn tần suất.
Chủ quán là người trải đời, theo tầm mắt anh nhìn sang bên kia đường thì đã hiểu phần nào. Nhưng Cố Đình Lập vẫn giữ công việc mạch lạc trôi chảy, gần đây đôi lúc mặt còn tươi như hoa, lâu lâu ban phát vài nụ cười công thức cho khách hàng thanh toán, doanh thu tăng ào ào. Ông chủ rất hài lòng, kiếm được tiền thì muốn ngẩn người bao lâu cũng được, đẹp trai thì tự nhiên có đặc quyền, ha ha ha.
Thời gian đi trên hành lang của Cố Đình Lập ngày càng lâu hơn, đến nỗi Trình Nam còn lầu nhầu nói anh rề rà như một ông già. Cố Đình Lập mặc kệ, bản thân anh rất tận hưởng cảm giác gần như đi sóng đôi cùng với cô mỗi ngày, nghe cô nhỏ giọng trò chuyện với người khác, hai người một trước một sau cùng đi đến cầu thang, xuyên qua hai mười tám bậc cầu thang ngắn ngủi rồi rẽ về hai ngã khác nhau.
Cố Đình Lập cũng muốn con đường chung bước của họ dài hơn, nhưng anh biết sự xuất hiện của mình quá nổi bật, sẽ gây sự chú ý của người khác. Tệ hơn nữa, anh cũng không thể vì lòng riêng của mình mà đẩy cô gặp rắc rối với những cô gái hâm mộ anh trong trường. Bị bắt nạt trong học đường không dễ chịu tí nào, anh không muốn cô gái mình thầm mến phải mệt mỏi hơn, cô ấy đã đủ khổ sở lắm rồi.
Độ một tuần sau đó là hạn cuối đóng học phí thì Hàn Lâm không còn xuất hiện làm việc ở quán cơm nữa. Từ những đoạn đối thoại vụn vặt của hai cô gái, anh biết được rằng thời gian trước vì đột ngột mồ côi cả cha lẫn mẹ nên cô phải lao đầu đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí, nhưng cô vừa được ông nội đón về, nhà họ có điều kiện nên cô được chăm sóc đầy đủ hơn.
Cố Đình Lập nhìn gương mặt cô gái dần dần trở nên hồng hào hơn, vẻ tinh nghịch đúng tuổi thiếu nữ dần dần quay trở lại. Cô ấy bảo với Sở Nhiên là mặc dù bà nội có vẻ không thích cô lắm, nhưng ông nội và ông cậu chăm sóc cô rất tốt, Sở Nhiên bên cạnh líu lo.
- Tốt quá rồi, nếu cậu đã cảm thấy cuộc sống an toàn và bình yên rồi, thì tiếp theo có phải đã có thể tiếp tục theo đuổi chàng trai trong mộng của cậu rồi không? Chẳng phải người ta..ưm.hưm...cậu bỏ tay ra, cậu rửa tay chưa đấy!?
Cố Đình Lập đang mỉm cười nghe đột nhiên lại cảm thấy không cười nổi nữa.
"Thì ra cô ấy đã thích một nam sinh nào đó, cô ấy muốn theo đuổi, ai sẽ ngu ngốc mà đi từ chối một cô gái tuyệt vời như cô ấy chứ?"
Anh vô thức bước nhanh hơn, không chú ý đến phía sau Sở Nhiên đang la oai oái vì bị Hàn Lâm vội vàng kéo cô tăng tốc bước theo.
Ngày hôm sau, trong giờ giải lao, Cố Đình Lập ra ngoài một chuyến, khi trở về nhìn thấy cậu bạn béo Trình Nam mặt đỏ bừng ôm một giỏ táo chín mọng ngồi giữa vòng vây của bọn con trai đang huýt sáo trêu chọc ầm ĩ.
Có người muốn lấy một vài quả, nhưng cậu dùng cả tấm thân đồ sộ che lấy giỏ táo, không ai đụng được một quả nào. Tiếng bức xúc vang lên bốn phía:
- Trình Nam, cậu thật là ích kỷ, chẳng qua là mấy quả táo bạn gái đeo đuổi tặng thôi, cho tớ một trái thì đã sao? Bạn gái xinh đẹp thì là của cậu rồi, còn mấy quả táo thì mau mau lấy ra an ủi bọn tớ, không thì sẽ trêu cậu đến hết năm học.
- Các cậu đừng hòng, đây không phải đồ các cậu được đụng đến.
Nói xong, cậu ta ôm giỏ táo phá vòng vây chạy ra cửa, gặp được Cố Đình Lập thì mừng như bắt được vàng, vội vàng đưa lên như hiến vật quý.
- Cậu về rồi à? Ăn táo không? Tớ phải vất vả cực khổ lắm mới giữ được đấy.
- Táo ở đâu ra?
Trình Nam liếc về phía sau, nhón người thì thầm bên tai Cố Đình Lập:
- Là Hàn Lâm tặng.
Lại sợ anh không hiểu, cố ý giải thích một lần.
- Là bạn học lớp dưới lần trước chúng ta đưa đến bệnh viện đó..
Cố Đình Lập cảm thấy tai lùng bùng, tim đập như sấm rồi máu trong cơ thể như mau chóng đóng băng.
Trong đầu xẹt qua vô số lời nói đan xen như bóp lấy tim anh
"..có thể theo đuổi chàng trai trong mộng của cậu rồi.."
"..mấy quả táo bạn gái đeo đuổi tặng.."
Chỉ có thể hỏi lại.
- Cậu...cô ấy?
Chàng mập Trình Nam gật đầu như giã tỏi, ý là: Ừ, ừ, là quà cô ấy cảm ơn tớ và cậu đấy!
Trong đầu Cố Đình Lập lại là: Ừ, ừ, cô ấy muốn theo đuổi tớ, tớ cũng nhận lời rồi á!
Cố Đình Lập cảm thấy hít thở khó khăn, nhìn bộ mặt phởn phơ chân thành của cậu bạn thân, nuốt xuống cảm giác chua chát, lắc đầu gằn giọng:
- Không - ăn!
Trình Nam ngơ ngác, không ăn thì cũng đừng nên dùng thái độ như đối mặt với kẻ tử thù để nhìn mình chứ. Uổng công mình chấp nhận bị trêu chọc ghép đôi với cô ả Sở Nhiên đanh đá kia, khổ cực bảo vệ giỏ táo. Cậu không ăn thì tớ ăn một mình.
Đang suy nghĩ như thế, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lành lạnh:
- Cậu định một mình xử lý hết đống táo thối này hả? Cẩn thận kẻo nghẹn chết đấy! Người béo tròn như thế này rồi..
Người đó nói xong nhón tay cầm một quả táo, vừa nhìn Trình Nam đăm đăm vừa nhe răng cắn một tiếng "rộp" rõ to, xong vứt quả táo nham nhở trở lại giỏ, xoay người bước đi, miệng lầu bầu:
- Nhạt nhẽo!
Trình Nam ngơ người luôn rồi. Cậu nhận ra bạn học Tần Tranh này, là hỗn thế ma vương của lớp B bên cạnh, học cũng giỏi mà gây chuyện cũng tài.
Nhưng mà... MK! Tớ hôm nay bị sao chổi chiếu sao? Từng người từng người vì giỏ táo này mà chèn ép, khinh bỉ tớ?
Thế là lần thầm mến đầu đời của Cố nam thần kết thúc chỉ vì một giỏ táo cùng sự hiểu lầm tai hại về crush và cậu bạn thân.
Ai yêu ai trước thì không biết, nhưng sống ở đời làm sao biết được, trong lúc em lặng lẽ yêu ai đó thì có lẽ ai đó cũng âm thầm yêu lấy em rồi..