Tiếng khóc của Hàn Lâm kéo anh về thực tại. Cô ấy đang ngồi bệt xuống sàn nhà bẩn thỉu mà ôm lấy anh, nước mắt rơi ướt cả cổ áo anh rồi.
Đôi tay cô ấy run rẩy, bối rối lướt trên mặt anh nhưng không dám chạm vào vì sợ anh đau, chỉ ôm lấy đầu anh tựa trên chân cô, gọi khẽ liên tục:
- Đình Lập! Mở mắt ra nhìn em đi, anh đừng ngủ!
Anh nuốt nước miếng, mở miệng một cách khó nhọc:
- Đừng... khóc. Khi em...khóc, nhìn... ngốc lắm.
Nghe xong câu ấy, nước mắt cô càng chảy nhanh hơn. Chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của cô mà Cố Đình Lập không màng tới sự trả đũa điên cuồng của Chu Hà Quang, tự mình mạo hiểm tiến về phía trước.
- Anh mới ngốc! Nhìn thấy người ta có súng mà còn đưa thân ra, thật ngốc nghếch.
- Anh... sợ mất... em. Em... còn chưa... cho anh... danh... phận.
Hai chữ cuối, dù đang rất đau nhưng anh nói rất rõ ràng, rành mạch. Sếp Tần đang bế cơ thể rã rượi của Sở Nhiên cũng nhịn không được nhìn người đàn ông cố chấp kia một cái. Khi yêu thì đàn ông thông minh cách mấy cũng cư xử ấu trĩ như thế sao?
Hàn Lâm nức nở ôm lấy Cố Đình Lập, khóc không thành tiếng:
- Chỉ cần anh khỏe mạnh không sao, bảo em thông báo đến toàn thế giới cũng được. Xin lỗi! Em không nên ích kỉ chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân mà quên mất anh. Ông xã, xin lỗi anh!
Anh gắng gượng nở một nụ cười méo mó:
- Không... trách em. Đừng... khóc! Ngoan... anh... thương em!
Tần Tranh quay sang nhìn người cảnh sát bên cạnh, anh ta hiểu ý, trả lời rất nhanh chóng:
- Đội trưởng, đã gọi xe cứu thương, năm phút nữa sẽ đến đây.
Nói xong, nhìn vùng vai trái của anh đang bị chất lỏng làm sẫm màu thì phát hoảng:
- Đội trưởng, vai của cậu...
Tần Tranh nhìn anh lắc đầu, lại nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay mình, không nói chuyện tiếp.
Sở Nhiên đã được cởi trói, nhưng tác dụng thuốc mê vẫn khiến đầu óc cô mụ mị, tay chân không nghe theo sự sai khiến của não bộ, đang buông thõng xuống bên người.
Gò má đang tựa trên vùng ngực anh bỗng nhiên cảm giác được sự dính ướt, cô vội hỏi bằng giọng khàn khàn:
- Anh cảnh sát, anh bị thương à? Đặt tôi xuống đi!
Đáp lại cô chỉ có tiếng thở dài và vòng tay ngày càng siết chặt.
Tiếng còi xe cứu thương xuất hiện lớn dần rồi ngừng lại. Từ trên hai chiếc xe, nhân viên y tế mau chóng lấy ra dụng cụ cứu thương chạy tới.
Sở Nhiên được đặt vào trên một chiếc băng ca nhỏ, đôi mắt vẫn bị che phủ, cô thốt lên một tiếng giật mình xen lẫn bất an. Một bàn tay nắm lấy tay cô siết nhẹ an ủi, Sở Nhiên muốn dùng ngón tay nắm lấy, nhưng rốt cuộc đành cảm nhận nó từ từ trượt khỏi tay mình.
Cửa xe đóng lại, bác sĩ nhìn vai trái của Tần Tranh, hối thúc anh nhanh chóng nhập viện xử lý vết thương.
Tần Tranh từ chối, chỉ cầm máu sơ sài rồi muốn xe cứu thương đưa Sở Nhiên đến bệnh viện để kiểm tra sớm. Anh còn phải ở lại để chỉ huy và kết thúc công việc.
Bên kia, chiếc xe cứu thương còn lại cũng hối hả đưa Cố Đình Lập và Hàn Lâm rời khỏi tòa nhà. Còi cứu thương vang lên liên tục khiến lòng người không tự chủ được mà biến thành nôn nóng.
Khi nãy may mà Lê Thành gấp gáp và Tần Tranh ra tay kịp lúc nên viên đạn đã lệch mục tiêu mấy phân. Nếu không thì lúc này xe cứu thương có đến cũng đã vô dụng rồi.
Bánh xe của chiếc băng ca xoay những guồng quay hối hả, Hàn Lâm bất chấp cổ chân đầy vết trói đang tím bầm đau đớn để chạy theo tập tễnh.
Bệnh viện đã được thông báo trước tình hình và chuẩn bị sẵn sàng, hai bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình và chuyên khoa ngoại thần kinh được điều từ bệnh viện trung tâm đến để tiếp hành hội chẩn và đưa Cố Đình Lập vào phòng phẫu thuật ngay.
Hàn Lâm ngồi sụp xuống cửa phòng phẫu thuật nhìn tấm biển hiệu có đèn màu đỏ đang bật sáng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến ứa máu nhưng cô vẫn không cảm giác được gì.
Thời điểm bây giờ, cô mới nhận ra mình bơ vơ đơn độc đến nhường nào giữa cuộc đời này. Không có Cố Đình Lập, Hàn Lâm chỉ còn là một cô gái không người thân sống giữa những người mang danh quan tâm nhưng lại đầy toan tính mà thôi.
Trợ lý của Cố Đình Lập đã đến cùng bà Thi An. Lúc bàn tay ấm áp ấy ôm lấy cô, dòng nước mắt sớm khô cạn lại chảy tràn trên má, Hàn Lâm nức nở gọi:
- Bà ngoại!
Bà ấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn ôm lấy cô vỗ về. Xem ra Hàn Lâm đã sớm biết về thân phận đứa cháu của bà rồi. Bà Thi An thở dài nắm lấy tay cô, trong ánh mắt là sự kiên định chưa từng có.
- Không sao, cháu ngoan, đừng lo lắng! Nhất định là Tiểu Giai sẽ không có việc gì đâu.
Đứa cháu trai này của bà, từ thuở còn nằm trong bụng mẹ đã có một sức sống kiên cường. Lúc Tinh My gặp nạn, tay chân đều bị ảnh hưởng, nhưng đứa bé trong bụng vẫn tồn tại rất gan lì. Cho dù sau khi ra đời không được chăm sóc bởi vòng tay âu yếm của một người mẹ, Cố Đình Lập chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt, vẫn dần dần lớn lên khỏe mạnh lại thông minh.
Sống với một người mẹ tâm thần không tỉnh táo, từ thuở nhỏ cháu của bà đã là một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng: Bị trêu chọc, bị ức hiếp vẫn một mình chịu đựng rồi dùng thực lực của chính mình đáp trả.
Theo tuổi tác và sự trưởng thành của Cố Đình Lập, từ vị trí là chỗ dựa cho hai người, bà dần dần đã trở lại vai trò của một người phụ thuộc. Nhưng bà ấy thấy hạnh phúc, vì cuối cùng hóa ra cây đắng lại sinh quả ngọt, không quan trọng cháu của bà chảy cùng dòng máu với ai, chỉ cần họ bên nhau là đủ.