nó đóng cửa lại nằm nhẹ suông,nước mắt tự nhiên rơi suống vô thức ko hiểu vì sao
các người sao lại đối sử nó như vậy chứ,muốn bỏ nó đi ư cả hắn cũng vậy ko còn ý kiến zi khi nó đi cả nó tự nhủ mình mạnh mẽ lên đừng để mình yếu đuối nó khẽ nhắm mắt ngủ
-----trưa
nó dậy mặc chiếc váy vàng nhạt suông snhaf gia anh ở đó
-em suông ăn đi; gia anh nói
nó khẽ suống ngồi vào bàn
nó ăn nhẹ nhàng hơn..k còn ăn như ở bên các cậu
-em cứ tự nhiên ;gia anh nói
gia anh biết nó ăn như thế nào ư
-dạ ;nó nhìn gia anh nói,gia anh nhìn nó
-chồng phải biết vợ mình như thế nào chứ ;gia anh nói
-sao anh biết ;nó hỏi ngây thơ vô tội
gia anh véo nhẹ mũi nó
-nếu anh biết thì anh sẽ biết thôi
gia anh nói