-Cô muốn tôi phải giết cô,cô mới ở yên sao: Thiên Lâm tức giận quát Hoàng Vân,Hoàng Vân cười nhạt,chân Hoàng Vân càng cay nghiến với chiếc nhẫn càng ngày càng đạp mạnh
-Anh giỏi thì anh giết tôi đi: Hoàng Vân thách thức nói,Thiên Lâm nhìn sang bàn không thấy chiếc nhẫn của Nhã Lâm đâu
-Chiếc nhẫn đâu: Thiên Lâm hỏi,giọng càng ngày càng lạnh lẽo,Hoàng Vân nhấc chân của mình sang một bên,chiếc nhẫn đã bị biến dạng trở nên méo mó không nhận ra đây là một chiếc nhẫn đẹp nữa,Thiên Lâm bước đến gần Hoàng Vân bàn tay phải lạnh lẽo của Thiên Lâm bóp lấy cổ Hoàng Vân bóp chặt đến nỗi khuôn mặt Hoàng Vân trở nên đỏ bừng vì không có khí thở
-Anh..điên rồi: Hoàng Vân lấy bàn tay mình cố gỡ ra nhưng không thể được.
Hoàng Vân bây giờ mới thấy hối tiếc vì đã làm cho Thiên Lâm nổi giận,bây giờ hối hận cũng không kịp,khuôn mặt Hoàng Vân tái mét.Thiên Lâm bỏ tay ra đấy Hoàng Vân một cái,cả người Hoàng Vân bị ngã sau lưng đạp mạnh vào tường,Thiên Lâm không nhìn lấy một cái nhặt chiếc nhẫn lên.
-Cút: Thiên Lâm quát rất to,Hoàng Vân ho vài cái bình tĩnh lại,vội vàng đi ra,không khỏi sợ hãi và tức giận.
Thiên Lâm ở trong phòng,những nhân viên bên ngoài kia nghe thấy tiếng quát không phải giật mình tổng giám đốc chúng ta lại lên cơn giận rồi.
Thiên Lâm xuống bãi đỗ xe lấy xe đi tìm Nhã Lâm.
Nhã Lâm dừng xe tại một cánh đồng hoa dại,dù là hoa dại nhưng vô cùng đẹp và rực rỡ.Nhã Lâm trả tiền xe rồi ra đó,chỗ đó có một chiếc ghế đá nhỏ,Nhã Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống đó,thật thoải mái chẳng lo lắng điều gì,nhưng trong tim Nhã Lâm vẫn thấy nặng nề,chẳng biết có ai đó đi tìm mình và lo lắng cho mình không nữa,Nhã Lâm thầm nghĩ,thở dài một cái.
Thiên Lâm lái xe rất nhanh đến nhà cô bạn của Nhã Lâm,Thiên Lâm vội vàng bước xuống xe,bấm chuông ing ỏi,cô bạn kia ra không khỏi tức giận đồ điên nào phá của nhà mình vậy chứ
-Ai: cô bạn kia ra mở cửa hỏi rất to,ngẩng đầu lên thấy cái bóng dáng Thiên Lâm không khỏi giật mình
-Cô biết Nhã Lâm ở đâu không: Thiên Lâm vội vã hỏi,cô bạn kia nhìn Thiên Lâm
-Hai người cãi nhau sao,mà chuyện đó sao anh lại hỏi tôi: cô bạn kia hời hợt nói
-Cô nói không: Thiên Lâm hỏi lại
-Tôi biết cũng không nói cho anh,anh hiểu chưa: cô bạn kia đắc chí nói ",bây giờ anh tức giận bỏ đi,tôi sẽ đi tìm Nhã Lâm rồi giấu cô ấy đi xem anh có tìm được cô ấy không haha" cô bạn kia nghĩ thầm
-Được, công ty xyzzz cô đang làm công ty đó là chi nhánh của công ty tôi: Thiên Lâm khẽ nói
Cô bạn giật mình
-Anh đừng dọa tôi:
-Được cứ cho là vậy xem ngày mai cô còn làm ở đó nữa không,nếu cô giúp tôi,tôi có thể đưa cô lên chức trưởng phòng cô mong chờ: Thiên Lâm dụ dỗ.Cô bạn kia có chút động lòng liền gật đầu đi vào bế Hùng Hùng theo
-Đi tìm Nhã Lâm thôi: cô bạn kia hùng hổ nói,Thiên Lâm và cô bạn kia ngồi lên xe chiếc xe nhanh chóng lăn bánh
-Sao Nhã Lâm lại bỏ đi: cô bạn kia hỏi,không ai trả lời
-Anh lừa dối Nhã Lâm hả:
...................
Cô bạn kia mồm miệng không ngừng nghỉ hỏi liên tiếp đến nỗi Hùng Hùng con trai cô bạn kia tròn xoe mắt nhìn mẹ mình
-Đã đến chưa: Thiên Lâm nóng lòng hỏi,cô bạn kia mới hốt hoảng nhìn ra
-Hình như đi quá rồi: cô bạn cười nói
Thiên Lâm hừ một tiếng lại phải quay xe,đi quay lại,đi quay lại được một quãng thì cô bạn kia bảo dừng lại
-Đây là cánh đồng hoa dại,tôi và Nhã Lâm hay đến đó chơi,chỗ đó rất đẹp,nhưng tôi không chắc chắn Nhã Lâm ở đó đâu: cô bạn kia nói quay lại nhìn thì không thấy Thiên Lâm đâu.
Thiên Lâm chạy vào con đường nhỏ đó,thì một chút thì đến cánh đồng hoa,Thiên Lâm chạy vào nhìn quay.Bóng dáng nhỏ bé cô đơn đang ngồi trên chiếc ghế kia.Thiên Lâm chạy lại,Nhã Lâm ngồi đó thấy động quay lại nhìn thì thấy Thiên Lâm,không cho Nhã Lâm kịp nói thì Thiên Lâm đã chạy lại ôm Nhã Lâm vào người
-Anh xin lỗi: Thiên Lâm nói
-Anh là đồ nói dối anh có vợ chưa cưới rồi sao anh không nói: Nhã Lâm khóc rưng rưng
-Anh không yêu cô ta: Thiên Lâm giải thích
Nhã Lâm khóc như mưa
-Anh là đồ nói dối,tại sao anh không nói anh đã có vợ chưa cưới,rồi tôi lại là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác chứ:
Nhã Lâm nức nở oán trách,Thiên Lâm lau nước mắt cho Nhã Lâm,khẽ an ủi
-Là tại tôi: Thiền Lâm nhận trách nhiệm về mình,Nhã Lâm thút thít ngẩng đầu nhìn Thiên Lâm.
-Nhẫn cũng mất rồi:
-Mai tôi đưa em đi chọn nhẫn cưới,rồi đi đăng kí kết hôn và sẽ không có chuyện xảy ra như vậy nữa: Thiên Lâm khẳng định
Nhã Lâm gật đầu. Thiên Lâm đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi Nhã Lâm.
-Anh Yêu Em: giọng nói của Thiên Lâm vô cùng mê hoặc vào tai Nhã Lâm,làm khuôn mặt Nhã Lâm đỏ bừng
-Em cũng yêu anh: Nhã Lâm ngại ngùng đáp lại
Khi Đó Trái Tim Hai Người Cùng Nhịp đập,Cùng Mang Lại Hạnh Phúc Cho Nhau,Dù Có Trở Ngại Gì Cũng Không Thể Chia Rẽ Hai Người Vì Ông Tơ Bà Nguyện Đã Se Duyên Cho Họ.