-thiếu gia người có thể về,còn cô ta ở lại với chúng tôi: hắn nói uy hiếp,anh nhăn mày,mẹ kiếp định uy hiếp đại thiếu gia này sao...
người đàn ông nhìn xung quanh cười nhẹ nụ cười quả là nguy hiểm,một vật nhỏ được dấu trong tay dùng lực phi về phía trước
---phập......
chiếc kim gai sắc nhỏ đâm trúng cổ của hắn
-a........ hắn theo phản xạ giơ tay lên cổ máu đâu ra thế này,cô cắn mạnh vào tay hắn rồi chạy về phía anh,hắn giật mình quay về phía cô đang chạy nhắm súng về phía cô
----đoàng...đoàng........
máu giọt máu đỏ đến chói mắt
đau đến tim nhức nhối
Tại sao lại như vậy chứ
Người đàn ông lạnh lùng đó sao lại chạy ra đỡ cô chứ
chiếc mũ người đàn ông đó đội từ rơi ra,khuôn mặt quen thuộc,đôi mắt ấm áp luôn nhìn cô,Gia Anh sao lại như vậy chứ
Cô quay lại ôm lấy người Gia Anh
-Gia Anh là anh sao: Cô run run sờ vào khuôn mặt Gia Anh nói,Giá Anh ở trong tay cô khẽ nở nụ cười đầy đau đớn,viên đạn trúng lưng Gia Anh cứ thế máu cứ chảy ra
-Linh Nhi:
Anh đứng nhìn hai người như vậy chỉ đứng đó,anh phải làm sao chứ,chạy ra ôm lấy cô rồi bỏ đi sao
-Sao anh lại làm như vậy chứ: cô đau đớn nhìn Gia Anh,vết máu sau lưng Gia Anh chảy vào tay cô khuôn mặt Gia Anh chuyển sắc xanh bệch,giọt nước mắt của cô chảy xuống
-Linh Nhi không được khóc....khụ khụ.....: Gia Anh nói liên tục ho ra máu,cô lắc đầu
-Linh Nhi anh rất yêu em....yêu....nhớ sống luôn phần cho anh: Gia Anh nói, rồi lấy bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt mà cô,bàn tay Gia Anh từ từ buông thõng,người Gia Anh lạnh dần,lạnh đến mức tay cô như tê cứng
-Gia Anh anh là đồ nói dối,anh bảo đi với em suốt quãng đường còn lại mà,sao anh lại bỏ em chứ: cô cứ thế gào khóc lên,nỗi đau cứ thế lan tỏa khắp người cô.
đau đến cô không thể thở được,Gia Anh,tình yêu của họ saolại như vậy chứ,đến phút chốc rồi lại tan vỡ người ra đi người ở lại đầy đau khổ thứ đó gọi là tình yêu sao,sao nó lại đau như vậy
-Gia Anh à anh tỉnh lại đi,anh hứa sẽ bên em suốt cuộc đời,rồi sẽ đưa em đến Pháp cầu hôn em mà ; tiếng nói cô nghẹn ngào ở họng cô
-Linh Nhi à: Anh lại gần an ủi cô,cô ôm lấy thân thể lạnh buốt của Gia Anh rồi khóc
Anh chỉ cần cô nhìn về phía anh một lần khó đến vậy sao,hóa ra người cô yêu vẫn không phải là anh
đám người đứng phía sau chẳng hiểu sao không làm gì mà chỉ đứng đó nhìn
-các người là đồ độc ác,sao có thể làm như vậy chứ: Cô đau lòng gào thét lên
-không phải tại chúng tôi độc ác mà tại cô quá xui xẻo: một giọng nói lạnh lùng vang lên,quen đến thế sao
-mẹ kiếp lại là bà sao"
-chỉ vì cô bao nhiêu người chết rồi,cô là đồ sao chổi,đen đủi,xấu xa: Mã Phu Nhân nói đầy oan nghiệt
-cô không nói gì chỉ ôm lấy người Gia Anh chẳng nhìn lên cũng chẳng nói
-câm và cút ngay cho tôi: anh gằn giọng nói
Mã Phu Nhân gia lệnh cho người giữ lấy anh,rồi kéo cô ra
-buông ra: Anh bực tức nói
cô bị kéo ra
-bà muốn làm gì tôi cũng được,nhưng tôi phải đưa anh ấy chỗ này đã: Cô nói kiệt sức
-được ít nhất cũng phải cho hắn yên nghỉ chứ: Bà ta độc mồm độc miệng nói.rồi ra lệnh thả cô ra