“Khuynh Thành?” Con mắt Phạm Thiên khẽ động, nhìn xem Toàn Giả nói: “Chỉ một mình nàng?”
Toàn Giả cúi đầu, liếc mắt, khinh miệt dò xét Khuynh Quốc, chuyển hướng Phạm Thiên cung kính nói: “Còn có Tô lão gia, Tô phu nhân.”
“Hiện tại đang ở nơi nào?”
“Hồi bẩm chủ tử, đang tại khách đường nghỉ tạm.”
Phạm Thiên nhìn xem Khuynh Quốc trong ngực, ôn nhu nói: “Đi gặp phụ mẫu của nàng không?”
Khuynh Quốc lãnh trào. “Tiểu Hầu gia, Khuynh Thành đến muốn chuyện gì, trong nội tâm ta và ngài đều minh bạch.” Khuynh Quốc môi dán hướng bên tai Phạm Thiên, nói khẽ: “Lời Phạm Bất Mộng nói đêm qua, ngài cũng nghe rồi đấy. Vì vạn lượng vàng Tô gia mới thu dụng ta, có ân nghĩa gì đáng nói? Đáng giá ta đi tương kiến.”
Phạm Thiên nhất thời nghẹn lời, chỉ phải gọi qua Xuân Phong đưa Khuynh Quốc trở lại Hà Viên. Không nghĩ, Toàn Giả tiến lên ngăn lại nói: “Phu nhân, Tô phu nhân cho mời.”
Khuynh Quốc đi thẳng, không hề có ý dừng lại. Toàn Giả bước nhanh vượt qua Khuynh Quốc, động thân ngăn trở đường đi của nàng. “Tô phu nhân cho mời!”
Khuynh Quốc hai mắt nhíu lại, đá mạnh chân trái, một chân đá lên dưới bụng Toàn Giả. Toàn Giả bị đau, trong nháy mắt mặt mày vặn vẹo nhăn nhó, ôm bụng cúi người khóc thét. Khuynh Quốc chân trái cũng thu trở lại, từ dưới mà lên, mũi chân thẳng kích cái cằm của Toàn Giả, hung hăng một cước, đem người ném đi.
Toàn Giả ngửa mặt lên trời, cái gáy đánh lên hòn đá trên bãi cỏ, đau đến mức hắn mắt hoa mày tối. Không đợi Toàn Giả trì hoãn, chân phải Khuynh Quốc nặng nề dẫm ở lồng ngực của hắn, nhìn lại Phạm Thiên nói: “Phu quân. Hầu phủ chúng ta có thể lưu nô tài khi dễ chủ như này sao?
Phạm Thiên nhìn Toàn Giả nhăn nhó đau đớn. Lập tức chuyển nhìn qua Khuynh Quốc, chống lại lạnh lùng trong mắt nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Lưu lão.”
Lưu quản gia vội vàng đi đến, khom người mà đứng.“Có lão nô.”
“Toàn Giả xông tới phu nhân, là hắn không nên, thay ta trục xuất Hầu phủ.” Phạm Thiên thở dài một tiếng, bổ sung một câu. “Hắn theo ta bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao, lãnh trăm lượng bạc ròng cho hắn an cư.”
“Dạ.” Lưu quản gia phất tay gọi qua gã sai vặt túm Toàn Giả lui ra. Toàn Giả đáng thương muốn gọi oan, miệng không thể nói. Miệng của hắn đầy răng vàng, bị Khuynh Quốc một chân đánh gãy, đầu lưỡi vô ý giảo phá, đau đớn khó chịu, sao nói được ra lời nói?
Phạm Thiên bước hướng Khuynh Quốc, kéo của tay nàng nói: “Phu nhân, đối xử trí của vi phu có thỏa mãn?”
Khuynh Quốc hừ cười, khiêu mi lãnh trào. “Không sai, ta muốn cám ơn Hầu gia cho Khuynh Quốc nhìn một trò hay. Toàn Giả một ý vì Khuynh Thành tận tâm không phải là đều nghe Hầu gia phân phó sao? Hắn bị ta đây cho mấy cước, nói đến thật đúng là oan uổng. Tiểu Hầu gia, ngài không nên đem hắn đuổi ra khỏi phủ, mà là nên cho Khuynh Quốc một tờ từ thư.”
Bên cạnh cửa chính vốn là chỗ người đến người đi. Làm sao dám so đo chủ tử chiếm yếu đạo, nô bộc chỉ có thể đường vòng mà đi. Mấy người gần kề may mắn nhìn thấy mỗi tiếng nói cử động của Khuynh Quốc, nhìn nàng là phu nhân Hầu gia lại không để ý tục lệ, đem Toàn Giả đá đến không có sức lực đứng dậy. Mà nàng đối mặt là không chỉ là Hầu gia, còn là tướng công của nàng, căn cứ sau này của nàng. Nàng lại còn khẩn cầu trượng phu vứt bỏ chính mình. Hạ bộc kinh dị, cảm thấy đối với phu nhân Hầu gia này là vừa kính vừa sợ.
Cánh tay trái Phạm Thiên vừa nhấc, thiếp thân nô bộc tất cả đều thối lui. Hắn nhìn xem Khuynh Quốc, thấp giọng quát nói: “Nàng thích Phạm Bất Mộng? Nghĩ lừa từ thư, cùng hắn song túc song phi sao? Ta sẽ không viết.”
“Hầu gia cùng Khuynh Thành tình chàng ý thiếp, chính giữa có ta, chẳng phải phá hư phong cảnh?” Khuynh Quốc khuyên bảo. “Ngài đối với ta mà nói là kiểu 'ta thích Khuynh Thành, nhưng ta cũng thích ngươi'!”
Phạm Thiên thở dài lắc đầu, không biết nói với Khuynh Quốc như thế nào cho phải. Hắn từng một lòng yêu mến Khuynh Thành, nhưng hôm nay trái tim này lại một phân thành hai, trong lúc bất tri bất giác bị Khuynh Quốc hấp dẫn. Gọi hắn làm sao có thể chịu?
“Khuynh Quốc đa tạ Hầu gia yêu mến. Nhưng ta nói rồi, không muốn làm 'Hưởng hết ba nghìn ôn nhu ý, Đêm dài chậm rãi nến đỏ lệ' kia.” Khuynh Quốc nhăn mày nói: “Hầu gia nên đi khách đường, đừng cho muội muội chờ sốt ruột.”
Khuynh Quốc ánh mắt lạnh như băng, đâm ngực Phạm Thiên đau đớn. Nhưng đau lại có thể thế nào? Hào đoạt, sợ chỉ có thể tìm được một thi thể. Xảo thủ, lại mỗi lần bị nàng bóc trần dụng tâm. Dùng tình, lại bởi vì xa cách của nàng làm nhiệt huyết đầy ngập đông thành băng. “Nếu như ta...”
“Phạm Lang!” Khuynh Thành từ xa chạy vội tới, cắt đứt lời nói của Phạm Thiên, nhào vào trong lồng ngực của hắn, kiều kiều lạc lạc nói: “Chàng trở về sao không tới xem ta trước?”
Phạm Thiên vô ý thức nghĩ đẩy ra Khuynh Thành, nhưng ở trong ánh mắt si tình của nữ nhân lòng bàn tay chống đẩy biến thành chen chúc nhẹ. Phạm Thiên biết mình đã động tình với Khuynh Quốc, có thể bởi vì để ý nàng mà muốn tránh đi Khuynh Thành, hắn tự hỏi có phải là quá vô tình? Ngắn ngủn mấy tháng, cùng Khuynh Quốc gặp gỡ mấy ngày, vì cái gì quan tâm nàng, tâm ý với Khuynh Thành càng nhạt? Như vậy tình cảm của Khuynh Thành làm sao chịu nổi?
Vào cửa sau, Bích Đào, Diệp Liên sớm nên nhập hậu viện lại lặng lẽ trốn tại một bên tĩnh quan. Các nàng nhìn Khuynh Quốc chân đá Toàn Giả cũng không kinh hãi. Dù sao, Khuynh Quốc trên mã trường liên tiếp bắn ngũ tiễn, bắn thủng quần áo Phạm Nguyệt Lung. Nguyệt Lung là tiểu thư Phạm gia yêu sủng, tiểu Hầu gia thân muội, Toàn Giả chẳng qua là cái nô tài. Đương gia chủ mẫu trách phạt một nô bộc có gì không thể?
Ngược lại Khuynh Thành ôm Phạm Thiên lạc lạc kiều thái, lại làm trong nội tâm hai thiếp khinh thường. Tại hai người nhìn, Khuynh Thành cùng Phạm Thiên vô danh không phần, sao có thể trước mặt mọi người yêu thương nhung nhớ? Huống chi chính thất của nam nhân, thân tỷ của nàng ngay tại bên người. Hành động này của Khuynh Thành thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm. Nhưng các nàng nào đâu biết rằng trong nội tâm Khuynh Thành, khuê dự của nàng sớm đã chẳng còn, để ý những việc này có gì hữu dụng đâu? Không bằng làm nữ nhi kiều, dùng ôn nhu phong lưu thủ đoạn làm nam nhân quỳ gối phía dưới váy lót của nàng.
“Hiền tế, đã lâu không gặp đi?” Tô Phóng cùng vợ cả Lưu Thị, chậm rãi mà đến. Đang khi nói chuyện khinh thường liếc Khuynh Quốc. “Làm Hầu gia phu nhân liền không nhận biết phụ thân sao? Còn không mau quỳ xuống thỉnh an!”
Tô Phóng hướng về phía Khuynh Quốc phát mã uy. Khuynh Quốc đáy lòng cười mỉa, Tô Phóng dù đã vào tuổi trung tuần lại vẫn phong độ nhẹ nhàng. Lúc tuổi còn trẻ, dựa vào bộ dạng này hời hợt lừa tâm hồn thiếu nữ của Lan di có lẽ không giả. Nhưng tính nết vênh váo tự đắc kia của hắn không phải việc một học sĩ sẽ làm. Phạm Bất Mộng nói Tô Phóng là danh sĩ Yên Châu chắc hẳn cũng quá lời.
Khuynh Quốc lúc này cũng không đáp lời, chuyển hướng Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc mệt mỏi, thứ cho không phụng bồi.”
“Chậm đã!” Lưu Thị nghiêm nghị hét toáng, dùng đuôi mắt vẫn còn phong vận liếc Khuynh Quốc. “Gả cho người liền quên hết phép tắc, quy củ ta dạy cho ngươi đều đã quên? Còn không quỳ xuống thỉnh an!”
Rốt cuộc là ai khóc lóc om sòm? Khuynh Quốc nhăn mày thầm nghĩ, Tô gia nhị lão nghĩ tại trước mặt chúng bộc làm nhục nàng, cho Khuynh Thành xả giận. Đáng tiếc, Khuynh Quốc tuy là không có cha thân, không có mẹ dưỡng nhưng cũng không phải nữ tử nhu nhược mặc người ức hiếp. Khuynh Quốc quay lại miệt thị Lưu Thị,d nói: “Vị phu nhân này đừng tại Hầu phủ hô to gọi nhỏ. Chẳng lẽ, đạo làm khách cũng đều không hiểu sao? Còn nữa, nữ nhi gả ra ngoài như nước đã đổ đi. Xuất giá tòng phu, sau này đều có tướng công chỉ bảo Khuynh Quốc, không nhọc phu nhân quan tâm!”
“Ngươi...” Đầu ngón tay Lưu Thị chỉ Khuynh Quốc run rẩy, trừng mắt với Tô Phóng bên mặt nói: “Nhìn nữ nhi tốt của ông đi, dám nói chuyện với ta như vậy!”
Tô Phóng gặp Lưu Thị khó thở, hướng về phía Khuynh Quốc phất tay chính là một cái tát. Hắn thừa gia tổ ban cho, tại phong lưu nhã sĩ được chút ít hư danh. Nhưng hắn ngoại trừ ngâm thi tác đối, chỉ biết luận gió trăng, trong nhà hết thảy đều là Lưu Thị quản lý. Huống chi Lưu Thị lại là quận trưởng chi nữ, hắn làm sao có thể đắc tội? Tô Phóng cuộc đời này chỉ có một việc, vì mong muốn của Lưu Thị, chính là vì vạn lượng hoàng kim kia, thu lưu Khuynh Quốc.
Phạm Thiên nhìn Tô Phóng đánh, vội vàng đẩy ra Khuynh Thành, thân thủ vừa đỡ, ngăn lại cánh tay phải của đối phương. Tô Phóng chỉ là một giới thư sinh, sao nhận được sát khí của Phạm Thiên ở sa trường luyện thành, kinh hãi nói: “Ta đánh nữ nhi của ta...”
Phạm Thiên nói: “Thỉnh nhạc phụ đừng quên, Khuynh Quốc là phu nhân của ta.”
Ba người Tô gia sắc mặt kịch biến, không có đợi kịp tranh luận, không xa ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đánh vòng đồng, thủ vệ cuống quít kéo mở cửa gỗ lim nặng trịch. Cửa vừa mở, Vương thị liền dẫn Nguyệt Lung đỏ tròng mắt bước vào. Khuynh Quốc, Phạm Thiên nhìn nhau, tự biết là vì việc tiễn bắn Nguyệt Lung, chỉ phải cho phép Vương thị hổ mặt đi đầu, sau đó cùng nhập khách đường.
Mọi người vừa ngồi vào chỗ của mình, vừa vặn, Phạm Bất Mộng giai lễ đăng môn đến thăm. Hắn tránh đi Phạm Thiên nhìn chằm chằm, mặt hướng Khuynh Quốc gật đầu nhất tiếu, đưa hắc mã giao cho gã sai vặt đưa vào chuồng ngựa ở chếch viện. Hắc mã tặng cho ai, người theo mã trường hồi phủ đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Vương thị nhìn Phạm Bất Mộng, không để ý đến người Tô gia, đi thẳng vào vấn đề nói: “Khuynh Quốc, nghe nói ngươi ở Thanh Sơn mã trường dùng tiễn bắn Nguyệt Lung, liên tiếp bắn ngũ tiễn, có thật không?”
“Tiễn là ta bắn! Cùng chất tức không quan hệ.”
“Là ta bắn tên, cùng phu nhân không quan hệ.”
Phạm Bất Mộng, Phạm Thiên tranh nhau thay mặt nhận tội, làm Nguyệt Lung lại rơi xuống một hồi oán lệ.
Vương thị vỗ lưng Nguyệt Lung trấn an, nói: “Yên tâm, có bá mẫu vì ngươi làm chủ!” Dứt lời, chuyển nhìn qua hai người thúc cháu Bất Mộng, Phạm Thiên hỏi thăm. “Nguyệt Lung cũng cùng các ngươi từ nhỏ đến lớn, các ngươi nhẫn tâm để nàng chịu ủy khuất sao? Nguyệt Lung nói là Khuynh Quốc bắn tên thương nàng, chẳng lẽ nàng còn gạt ta?”
Phạm Thiên, Bất Mộng vụng trộm đối mặt, đồng thời hiểu ý nheo nheo mắt.
“Nguyệt Lung cách khá xa không thấy rõ, tiễn là ta bắn.”
“Thúc phụ bắn hai tiễn, ta bắn ba tiễn.”
“Là như thế?” Vương thị nhẹ nhíu mày nói: “Như vậy, việc này cùng Khuynh Quốc không quan hệ?”
“Đúng thế.”
“Được!” Vương thị vỗ án nổi giận quát. “Nói cho ta biết, vì sao lấy tiễn bắn Nguyệt Lung? Nàng chính là thân muội, chất tức của các ngươi!”
Phạm Bất Mộng nhìn thấy Nguyệt Lung kéo khăn gấm xả giận, cười tà nói: “Xin hỏi tẩu tẩu, Nguyệt Lung tố khổ với người như thế nào?”
"Cái này...” Vương thị con mắt vừa chuyển, suy nghĩ một chút nói: “Nàng lúc tức giận, lời nói khó tránh khỏi bất công. Không ngại nghe tiểu thúc nói lại.”
Phạm Thiên không kiên nhẫn vượt qua mắt Nguyệt Lung, giành nói: “Nguyệt Lung không biết nặng nhẹ, lấy tiễn bắn Khuynh Quốc. Đề phòng nàng sau này thêm lỗ mãng, chất nhi tự nhiên muốn đưa nàng vài tiễn, làm cho nàng nhớ kỹ giáo huấn này!”
“Ta bắn ngựa của nàng, cũng không phải bắn nàng!” Phạm Nguyệt Lung chu cái miệng nhỏ nhắn phản bác. “Mấy người sao không nói nàng huýt gió làm ngựa loạn chuyển như điên rồi? Rõ ràng là nàng bắn ta, mấy người... Người... Hừ!”
Nguyệt Lung bực bội dậm chân, nước mắt càng không ngừng rơi. Mặt nhỏ kiều mỵ phối hợp với thần sắc ủy khuất không khỏi khiến người mềm lòng. Vương thị thay Nguyệt Lung lau đi nước mắt, nghiêng nhìn qua Bích Đào, Diệp Liên chất vấn: “Các ngươi cũng đi mã trường, phải biết duyên cớ trong đó đi?”
Hai thiếp mặc dù thấy rõ thì cũng dám nói sao. Bích Đào thoái thác nói: “Hồi bẩm phu nhân, ta cách khá xa, không thấy rõ.”
Diệp Liên để tránh Vương thị ép hỏi, chặn lại nói: “Tiện thiếp hôm nay lần đầu cưỡi ngựa, một đường xóc nảy, sao có thể nhớ rõ cái gì?”
Vương thị mặt mũi tràn đầy không vui, đang định phát tác, hai mắt Phạm Bất Mộng lóe lên tinh quang, nhìn thẳng nàng nói: “Tẩu tẩu có phải không tin lời nói của ta cùng Phạm Thiên? Việc này là Hầu phủ gia sự, Phạm Thiên có thể thiệt thòi thân muội sao?”
“Tâm ca ca của ta sớm đã bị hồ ly tinh mê hoặc!” Phạm Nguyệt Lung hung hăng trừng mắt Khuynh Quốc mắng.
Phạm Thiên mày kiếm nhăn lại, quát lạnh. “Câm miệng! Nói năng vô lễ như thế sau này ai dám lấy ngươi?”
“Tốt! Bá mẫu, người xem ca ca!” Phạm Nguyệt Lung đong đưa cánh tay Vương thị, oán hận nói. Không đợi Vương thị mở miệng, ngón tay Lưu Thị hướng Khuynh Quốc, trừng mắt quở trách nói: “Ngươi xem ngươi kìa! Gả đến Hầu phủ không học tam tòng tứ đức, lại đi cưỡi ngựa bắn tên. Đem hảo đoan đoan Hầu phủ, khiến cho gia đình không yên. Ta nếu là ngươi, còn có mặt nào ngồi ở đây? Dứt khoát nhảy cầu, đỡ làm mất mặt Tô gia!”
Vương thị dùng khóe mắt liếc Lưu Thị. Tuy nàng đối với việc Khuynh Quốc dùng tiễn bắn Nguyệt Lung rất phê bình, nhưng là không thể thích người Tô gia. Vương thị chếch thân, chuyển hướng Phạm Thiên hỏi: “Khuynh Thành không phải đưa về Yên Châu sao? Tại sao lại đến đây?”
“Nói cái gì?” Lưu Thị đập bàn nói: “Nữ nhi của ta tại Hầu phủ chịu thiệt thòi, muốn chúng ta nén giận sao? Nàng bị đuổi về như vậy, cả đời đều xong rồi!”
Vương thị hừ lạnh nói: “Đó cũng là cô ta gieo gió gặt bão!”
“Là Khuynh Quốc hại nàng!” Lưu Thị gầm lên chuyển hỏi Phạm Thiên. “Ngươi nói cưới Khuynh Quốc là cực chẳng đã, các ngươi nào có vợ chồng chi thực. Ngươi chính là thích Khuynh Thành cho nên nàng mới có thể đuổi theo ngươi đến Tĩnh Châu, gặp loại sự tình này, hỏng thanh danh. Ngươi vì sao không cưới nàng? Còn cùng nữ nhân lòng dạ rắn rết này? Ngươi nói đi?”
Khuynh Thành thất trinh, đã có chỗ không phải của hắn. Phạm Thiên nhìn qua khuôn mặt u oán của Khuynh Thành, lại nhìn hướng đáy mắt chê cười của Khuynh Quốc, do dự mà không biết nói gì cho phải. Cưới Khuynh Thành, Khuynh Quốc nhất định sẽ vứt bỏ hắn mà đi. Chọn Khuynh Quốc, như thế tất sẽ làm khó Khuynh Thành. Hắn nên làm gì bây giờ? Phạm Thiên âm thầm khổ thán.
“Xuân Phong, lấy giấy bút.” Khuynh Quốc phân phó nói.
“Từ đã.” Phạm Thiên ngăn lại Xuân Phong, dò xét hướng Khuynh Quốc hỏi: “Lấy giấy bút làm gì?”
Khuynh Quốc cười nói: “Phu quân, Khuynh Quốc không muốn ngài tiến thoái lưỡng nan, đơn giản thay ngài kết thúc.”
“Nàng muốn ta viết từ thư?” Nàng cứ như vậy muốn rời ta đi? Phạm Thiên đau nhập tâm phổi, thật sâu dừng ở Khuynh Quốc. Con mắt Khuynh Quốc như nói rõ rằng. 'Cần gì chứ, chân ái của ngươi ta hiểu vô cùng, như thế nào khó hạ quyết đoán'? Thần sắc Phạm Thiên cứng lại, móng tay móc vào lòng bàn tay, nhắm mắt một lát, mở mắt nhìn Khuynh Thành, trong mắt có chút đau đớn không dễ dàng phát giác.
“Khuynh Thành, ta không thể lấy nàng.”
“Vì cái gì?” Khuynh Thành chấn kinh nhảy người lên. “Vì cái gì chàng không viết từ thư? Viết đi rồi chúng ta có thể ở cùng một chỗ! Vì cái gì...”
“Khuynh Thành!” Phạm Thiên dừng lại chất vấn của Khuynh Thành, than thở nói: “Ta thích Khuynh Quốc, ta sẽ không hưu thê.”
“Không! Người chàng thích chính là ta!” Khuynh Thành trố mắt lắc đầu, không dám tin nhìn Phạm Thiên, nàng mới đi hai tháng ngắn ngủn, hắn liền đã quên nàng sao? “Là cô ta, là cô ta không cho chàng cưới ta, có phải không? Chàng thích cô ta ở điểm gì, thích khuôn mặt cô ta sao?”
Khuynh Thành căm tức Khuynh Quốc, thủ sẵn đầu ngón tay, giống như mãnh hổ chụp mồi phóng tới Khuynh Quốc, ý đồ xé rách mặt của nàng. Khuynh Quốc hai tay khẽ chống, mũi chân điểm nhẹ, theo chiếc ghế đứng lên. Khuynh Thành bổ nhào cái không, không cam lòng lần nữa truy hướng Khuynh Quốc.
Vương thị bàn tay đánh trà án, nghiêm nghị quát: “Người đâu, ngăn lại cô ta cho ta!”
Gã sai vặt đang định nghe lệnh làm việc, bước chân Khuynh Thành truy đuổi đột nhiên cứng đờ, chán nản ngã xuống đất. Lưu Thị kêu to xông lên trước, ôm lấy Khuynh Thành, trong miệng tức giận mắng Khuynh Quốc không nghỉ. Tô Phóng vội vã gọi lang trung, bọn nha hoàn tranh thủ thời gian chuẩn bị khách phòng, Phạm Thiên ôm Khuynh Thành vội vàng bước hướng sương phòng.
Khuynh Quốc cười lạnh, cùng Phạm Bất Mộng trao đổi ánh mắt. Thật sự là một hồi gió lớn lại nổi lên, người Tô gia sẽ mang đến cho Hầu phủ biến cố gì? Mà nàng, lại sẽ gặp nguy cơ gì đây?