• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu thư.” Xảo Nhi đóng lại cửa, bước vào nội thất.

“Sao rồi?” Khuynh Thành mềm mại đáng yêu nằm nghiêng tại giường, cánh tay ngọc chống cằm, vui vẻ nhìn hướng Xảo Nhi.

Xảo Nhi hướng Lưu Thị quỳ gối phúc thân, lập tức mặt hướng Khuynh Thành bẩm: “Đêm qua Hầu gia sau khi đi thăm tiểu thư, tại Cúc Hiên nạp Thu Sương. Hôm nay nàng ở trong tiểu viện của Diệp Liên rồi.”

“Thu Sương?” Sắc mặt hồng nhuận của Khuynh Thành phút chốc chuyển bạch, vội la lên: “Có phải là tứ đại tỳ Thu Sương?”

“Dạ.” Xảo Nhi gật đầu.

Lưu Thị thấy nữ nhi không vui, trấn an nói: “Nữ nhi, Hầu gia tuổi đã nhược quán, có hai ba thị thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Huống chi, có khi là do ngươi thân thể không khỏe hắn mới nạp Thu Sương cũng không cũng biết chừng? Ngươi vừa đẻ non, hôm qua lại quỳ lâu như vậy. Đừng tức giận, thân thể còn cần điều dưỡng cho tốt.”

Lưu Thị biết nữ nhi tâm cao khí ngạo, nào biết lại đối với tiện nhân thứ xuất kia quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bà ta vốn là không đồng ý, nhưng nữ nhi nói nếu không quỳ liền mất nhân tâm. Rơi vào đường cùng rồi, mặc kệ thế nào, hôm nay bà ta việc gì cũng đều dựa vào nữ nhi, còn muốn cứu ra nhi tử đang mắc lao lung, chỉ có thể tạm nhẫn. Nhưng đối với Khuynh Quốc thì càng hận đến thấu xương.

Khuynh Thành đáp ứng Lưu Thị, lẩm bẩm nói: “Cho dù thân thể của ta không tốt, không phải còn có Bích Đào, Khuynh Quốc sao? Vì sao phải nạp Thu Sương?”

Mắt Xảo Nhi vừa chuyển, cười gian nói: “Nô tỳ nghe nói Hầu gia vì chuyện của tiểu thư mà quở trách Khuynh Quốc.”

“A?” Lưu Thị vui vẻ: “Nói nghe một chút!”

“Dạ.” Xảo Nhi kể sinh động như thật chuyện nghe đồn ở hậu viện. “Hôm qua, Khuynh Thành tiểu thư quỳ trước cửa Hà Viên, Thu Sương nhìn thấy liền vì tiểu thư hướng Khuynh Quốc cầu tình. Ai ngờ lại bị Khuynh Quốc răn dạy một trận, gọi Xuân Phong thay Thu Sương, đem nàng trở lại Cúc Hiên.”

Lưu Thị nắm làn váy, nóng vội nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, Hầu gia nghe chuyện liền cùng Khuynh Quốc tranh cãi một hồi, mặt lạnh ra khỏi Hà Viên. Nghe nói lúc ấy sắc mặt Hầu gia là vừa tức vừa giận!” Xảo Nhi rót chén nước trà đưa cho Khuynh Thành, nói tiếp: “Nha hoàn ở Cúc Hiên vụng trộm nói cho nô tỳ rằng, Hầu gia biết Thu Sương thay tiểu thư cầu tình liền gọi nàng vào thư phòng, nói muốn thưởng nàng. Ai ngờ, đúng một đêm không có đi ra.”

Lưu Thị đập bàn phẫn nộ, quát: “Thật là một ả nô tỳ thấp hèn! Hầu gia nói như thế nào?”

“Hầu gia nói thế nào thì nô tỳ không biết.” Đáy mắt Xảo Nhi đầy ý cười, mặt khinh thường nói: “Có không ít nha hoàn nói Thu Sương vụng trộm thích Hầu gia, thường đem quần áo Hầu gia để an ủi tương tư!”

“Khá lắm một con nô tỳ không biết xấu hổ!” Lưu Thị nổi điên, ngồi trên giường nữ nhi, lôi kéo tay Khuynh Thành nói: “Hầu gia nạp Thu Sương chắc hẳn chính là làm cho Khuynh Quốc xem. Làm cho nó cùng những tiểu tỳ không có mắt kia biết rõ ngươi mới người là trong lòng của hắn. Nương cảm thấy Khuynh Quốc không đủ gây sợ, ngược lại Thu Sương này phải cẩn thận chút ít. Dù sao cô ta cũng theo Hầu gia nhiều năm như vậy.”

Khuynh Thành đồng ý, hướng Xảo Nhi hỏi: “Hà Viên có động tĩnh gì?”

Xảo Nhi lắc đầu, hồi bẩm. “Nha hoàn ra vào vẫn như ngày xưa.”

“Phì! Nó lại còn bảo trì bình thản.” Khuynh Thành chế giễu, suy ngẫm nói: “Việc này, nhìn đi nhìn lại. Nếu Thu Sương thức thời, giờ phút này ta cũng không muốn cùng cô ta đối địch. Nương, Xảo Nhi sau này chú ý chút ít. Trước khi ta chưa ngồi trên vị trí chính thê, làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận.”

“Dạ, tiểu thư.” Xảo Nhi cúi đầu đáp ứng, nhận cái chén trống không từ Khuynh Thành, đặt ở mặt bàn đàn hương.

Khuynh Thành lau khóe môi, hỏi: “Xảo Nhi, bọn Xuân Hương khỏe chưa? Chẳng qua là ăn mấy roi. Sao nào? Hay là bị Khuynh Quốc dọa sợ, không dám tới hầu hạ ta?”

Xảo Nhi nhìn Khuynh Thành, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy? Nói!” Lưu Thị xen vào.

“Tiểu thư. Mấy người Xuân Hương đều bị bán rồi.”

“Cái gì? Bọn nó đều là nô dịch của Tô gia ta, dựa vào cái gì nói bán liền bán?” Lưu Thị quát: “Ai mà to gan như vậy?”

Xảo Nhi nhìn trộm Khuynh Thành, nói nhỏ: “Nô tỳ không biết.”

“Hừ! Chắc chắn là tiện nhân kia gây nên!” Lưu Thị giận dữ hét to. “Đều là do cha ngươi đem họa đến! Không chỉ ở bên ngoài có nghiệt chủng, lại còn thu vào gia môn. Bây giờ được lắm, tiểu yêu tinh đắc thế, thật đúng là coi trời bằng vung! Xảo Nhi...”

“Nương, người muốn làm gì?” Khuynh Thành chất vấn.

Lưu Thị ném chén sứ trên tay, giận không kìm được nói: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là tìm Khuynh Quốc tính sổ!”

“Chẳng lẽ người đã quên vừa rồi đáp ứng ta chuyện gì?” Khuynh Thành khó thở nói: “Khuynh Quốc là Hầu gia phu nhân, xử trí nô tài trong phủ dù có gì không phải, người cũng không hỏi được. Người mà đi, ngược lại còn rơi xuống thế hạ phong!”

“Nhưng tiện nhân kia bán nô tài của nhà ta!” Lưu Thị không hiểu nữ nhi vì sao nén giận.

“Nương. Bây giờ cái ăn cái mặc của nương tất cả đều là Hầu phủ cho, bên người lại không thiếu người hầu hạ, nương coi như mấy tên nô tài này chết rồi đi.”

“Nữ nhi!”

“Việc mất mặt này nhất định có một ngày ta sẽ đòi lại.” Khuynh Thành cắn môi dưới, đem hình ảnh Khuynh Quốc trong đầu hung hăng xé thành mảnh nhỏ. Nàng nheo mắt nhìn Lưu Thị, nói: “Trước đó, ngàn vạn đừng đi gây sự với nó.”

Lưu Thị chen vào nói: “Hừ, việc này không thể xong. Văn tự bán mình của bọn chúng vẫn còn trong tay của ta!”

“Bọn họ đã bán trao tay, đắp lên Hầu phủ gia ấn, khế ước của Tô phủ chẳng qua là tờ giấy lộn.” Khuynh Thành đảo mắt nói: “Trừ phi người đi nha môn cáo trạng.”

“Thì xin đi ra ngoài cáo trạng, ngươi cho rằng ta...” Lưu Thị hung hăng.

Khuynh Thành khoát tay ngắt lời, nói: “Xảo Nhi, ngươi đi ra ngoài.”

“Dạ, tiểu thư.” Xảo Nhi khom người thối lui, để hai mẫu nữ Tô gia nói chuyện riêng.

Xảo Nhi bước ra cánh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lim, dọc theo hành lang hướng chếch viện mà đi. Khuynh Thành thích náo nhiệt, hiện nay thân thể không được tốt, nha hoàn trong Mai Trai đều ở tại chính viện chờ đợi phân phó, cho nên chếch viên tịch liêu không người, một đường chỉ nghe tiếng lá cây sàn sạt.

Xảo Nhi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi vào quần áo, lạnh lẽo đến mức làm nàng run rẩy. Khiến nàng nhớ tới Diệp Liên phu nhân chết không nhắm mắt vào đêm gió lớn. Xảo Nhi cũng không phải là kẻ lớn mật, mấy ngày liên tiếp đều nửa đêm mộng tỉnh, một thân đẫm mồ hôi. Sau lưng Khuynh Thành, nàng âm thầm tế bái Diệp Liên. Nàng tự nói với mình, Diệp Liên không chết, nàng chính là thế thân. Trong đó có biết bao nhiêu bất đắc dĩ, có ai minh bạch nỗi khổ trong đáy lòng nàng?

Vì bảo vệ tính mạng, nàng giết người, làm nhơ nhuốc tay của mình. Mà chủ mưu thì sao? Ở trên giường gỗ đàn hương kia hưởng vinh hoa phú quý, không mảy may quan tâm nội tâm nàng dày vò? Xảo Nhi nhìn thảm cỏ xanh lá rụng, có chút lạnh người, hơn nữa là không cam lòng.

Xảo Nhi đi vào trước phòng nhỏ vắng vẻ, nhìn xung quanh, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra, đi vào. Trong căn phòng tối tăm đã sớm có người ngồi bên bàn gỗ chờ. Xảo Nhi cẩn thận phúc thân, nói: “Phu nhân.”

Khuynh Quốc khép lại quyển sách trên tay, đem gói to trên bàn đẩy hướng Xảo Nhi.

Xảo Nhi tiếp nhận túi nhét vào trong người, vui vẻ nói: “Tạ ơn phu nhân ban cho.”

“Sau này ngươi đi Cúc Hiên nhiều một chút, đem mọi chuyện bẩm báo cho Khuynh Thành. Nói thêm việc Thu Sương, Xuân Phong đắc ý như thế nào.”

“Nô tỳ hiểu rõ.” Xảo Nhi vội vàng lên tiếng.

Khuynh Quốc nói: “Đi đi.”

“Dạ. Nô tỳ cáo lui.”

Xảo Nhi hướng Khuynh Quốc dập đầu, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng nhỏ, đóng lại cửa. Nàng bước nhanh mà đi, tìm chỗ khuất, lấy túi trong ngực mở ra. Bất thình lình rơi ra ba miếng giới chỉ, hai đôi khuyên tai, bốn cái vòng tay, một chuỗi minh châu. Tức khắc Xảo Nhi cười híp hết mắt, cầm từng món từng món vuốt vuốt, không nỡ buông tay.

Xảo Nhi tuy là nha đầu bán mình, không mang vật quý bao giờ, nhưng đồ trang sức của Khuynh Thành gần đây đều do nàng thu thập. Gặp nhiều hơn tất nhiên là tinh thông một hai. Xảo Nhi vuốt vòng tay ngọc bích, ước chừng đồ vật trong túi này sợ không dưới ngàn lượng vàng. Xảo Nhi hân hoan nhớ lại lần đầu khen thưởng, hôm nay thêm một số nữa cũng đủ cho nàng cả đời không có gì lo lắng.

Xảo Nhi nhớ lại ngày đó Khuynh Thành lấy ra chai thuốc đưa cho nàng, nói ra kế hoạch giết Diệp Liên bằng thuốc độc. Nàng sợ, nàng không muốn làm, lại càng sợ Khuynh Thành đem tai họa đẩy cho mình. Nàng mơ màng nhưng không biết làm sao, đành lặng lẽ tới tìm Khuynh Quốc, cầu Khuynh Quốc cứu mình một mạng.

Khuynh Quốc hỏi nàng, muốn sống hay là muốn chết? Nguyện giết người hay là nguyện bị giết? Diệp Liên không chết Khuynh Thành sẽ khó có thể xoay người, mà Xảo Nhi hẳn là quân cờ Khuynh Thành sẽ bỏ qua. Xảo Nhi nói nguyện đổi chủ tử hầu hạ, nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cầu Khuynh Quốc nể tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà cứu nàng.

Khuynh Quốc lắc đầu cười lạnh, nói Xảo Nhi quá ngốc, thấy không rõ mình đã ở trong thế cục, không còn chỗ ẩn núp rồi. Khuynh Quốc đoán mẫu nữ Lưu Thị quen an nhàn, không giỏi quản lý. Chỉ ra cho Xảo Nhi nên biết được văn tự bán thân của mình ở nơi nào. Chỉ cần hủy khế ước, nàng là lương dân không còn là nô tài. Tĩnh Châu cách Yên Châu ngàn dặm, không người biết thân thế của Xảo Nhi. Tô gia chỉ còn lại Lưu Thị, Khuynh Thành. Chỉ cần nô dịch Tô gia đi hết, nếu như Xảo Nhi đi, không nhân chứng vật chứng, Khuynh Thành còn có thể bắt nàng thế nào?

Bây giờ thứ Xảo Nhi thiếu chẳng qua là vật ngoài thân. Xảo Nhi mười năm làm nô tài chịu khổ cực, đối với lời nói của Khuynh Quốc tâm động vạn phần. Sau khi lời nói nhẹ nhàng hơn, Khuynh Quốc dạy nàng hạ độc tránh tai mắt người khác như thế nào, cũng ưng thuận trả nàng nghìn lượng vàng.

Người có thể vì tiền mà sẵn sàng chết! Xảo Nhi làm. Khi hoàn thành, nghe được tin Diệp Liên chết, vừa vui vừa kinh sợ. Sau đó tay nàng được cầm trân bảo lại càng dứt khoát.

Xảo Nhi không biết Khuynh Quốc làm cách nào tránh tầm mắt người khác đi vào Mai Trai, đưa nàng đến phòng nhỏ chếch viện, dặn dò nàng làm việc. Nàng không muốn biết rõ, càng không cần biết rõ. Xảo Nhi chỉ nghĩ được thưởng mấy lần nữa, tìm thời cơ hỗn loạn xuất phủ mà đi, nửa đời sau này sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa.

Xảo Nhi nói với chính mình, nàng muốn ra khỏi Hầu phủ, rời xa Khuynh Thành. Thiên hạ to lớn, luôn luôn có chỗ cho nàng dung thân. Huống chi, nàng không phải là nha đầu một xu dính túi cũng không có nữa. Xảo Nhi kéo túi đầy căng, giấu kĩ vào trong người, khóe môi mỉm cười bước đi về hướng chủ viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK