• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau khi Khuynh Quốc tỉnh giấc đã là giờ Tỵ canh ba.

Nàng cảm thấy toàn thân lười biếng, khung xương mỏi nhừ. Vặn vẹo người một chút, nàng nhấc chăn đứng dậy, chỉ cảm thấy hạ bộ mát lạnh, cúi đầu xem, không ngờ ở dưới lại lộ ra chút giọt máu hồng.

Kinh nguyệt? Tâm niệm Khuynh Quốc trầm xuống, giữa một thoáng không biết làm như thế nào cho phải. Nàng nhập hồn đến nay đã hơn ba tháng, cũng không đến mức thấy đỏ mặt. Nàng tuy biết mình đã đầu nhập thân nữ nhi, nhưng nội tình thì vẫn coi mình là nhất phái nam tử.

Nhưng giờ phút này, nàng lại không thể không nhận thức việc mình đã thành nữ nhân. Khuynh Quốc cởi tiểu khố, nằm vào chăn, gọi nha hoàn đi vào. Nàng đem tiểu khố giao cho tỳ nữ, phân phó đưa lên vật cần thiết khi nhập nguyệt. Nàng không giống như tiểu nữ tử, đối với nguyệt triều có tâm lý ngượng ngùng.

Khi Phạm Thiên nghe thấy nàng không khỏe, tiến đến hỏi han. Nàng nói thẳng, làm nam nhân mặt đỏ tới mang tai.

Phạm Thiên thầm nghĩ, sao nàng ngay cả chuyện của nữ nhi cũng không biết được? Tâm niệm vừa chuyển, nghĩ đến mẫu thân Khuynh Quốc mất sớm, người Tô gia lại không thân thiết. Khuynh Quốc từ nhỏ chịu khổ, không biết việc này cũng khó trách. Những ngày này, cách đối nhân xử thế của Khuynh Quốc hơn xa hắn, hắn cũng đã quên đối phương chỉ là cô nương mười năm tuổi.

Phạm Thiên ngồi bên giường, nắm tay Khuynh Quốc, nhỏ giọng đáp: “Nàng lần này sợ là lần đầu có kinh. Sau này mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. Như thế nào? Không thoải mái sao?” Nam nhân kéo qua tay trái Khuynh Quốc, kiểm tra mạch đập của nàng.

Phạm Thiên chẩn đoán bệnh một lát, vuốt lòng bàn tay Khuynh Quốc, nói: “Có chút khí hư, không có việc gì. Ta bảo người hầm gà đen nhân sâm cho nàng, làm canh táo tàu đậu đỏ, ăn nhiều một chút.”

Khuynh Quốc gật đầu, mắt nhìn nam nhân, nói: “Ta muốn uống trà.”

Phạm Thiên mệnh Thu Sương rót nước, đến khi tiếp nhận chén sứ, nhíu mày quát: “Tại sao là trà lạnh?” Nam nhân nhìn quanh tỳ nữ trong phòng, nổi giận quát. “Các ngươi nghe đây, chăm sóc phu nhân cho cẩn thận. Còn lần nữa đưa lên trà như vậy, đừng trách ta dùng gia pháp!”

“Nô tỳ không dám.” Bọn nha hoàn quỳ xuống đất dập đầu.

Phạm Thiên không kiên nhẫn phân phó Thu Sương. “Còn không mau đi bưng canh nóng đến!”

“Dạ.” Thu Sương đáp ứng đi ra khỏi phòng.

Phạm Thiên vẫy lui nha hoàn, nhìn lại Khuynh Quốc dặn dò. “Mấy ngày này nàng không thể uống trà lạnh. Điểm tâm cũng cần ăn nóng.”

Khuynh Quốc mặt mày u sầu, nói: “Có thể đi lại không?”

Phạm Thiên vuốt ve tóc Khuynh Quốc, cười nói: “Đi lại nhẹ nhàng thì không sao. Nhớ là không được chạy nhảy.”

Nếu gặp lại việc đêm qua, nàng nên làm gì bây giờ? Khuynh Quốc suy nghĩ, mở miệng hỏi: “Chuyện hôm qua đã báo quan chưa?”

“Chưa.”

Khuynh Quốc nghi hoặc hỏi: “Người Tô gia không đòi đi?”

Thần sắc Phạm Thiên trầm xuống, thở dài: “Các nàng nói có thể không lên công đường, lén chấm dứt. Chỉ cần...”

Khuynh Quốc tiếp lời. “Chỉ cần ngươi bỏ ta, cưới Khuynh Thành, lại cứu ra ái tử của Lưu Thị?”

Phạm Thiên đáp: “Không sai.”

Khuynh Quốc nhướn mày suy đoán. “Bà ta nhất định nói Tô Phóng là do ta giết. Ngươi nếu không cưới Khuynh Thành liền cáo ta tử tội.”

“Ta thật lòng nghi ngờ nàng có phải ở một bên nghe lén hay không.” Phạm Thiên lắc đầu cười khổ.

Khuynh Quốc đẩy tay Phạm Thiên ra, nhìn hắn cười nói: “Hầu gia, không bằng ngài cưới Khuynh Thành cho thỏa mãn tâm nguyện đi.”

Phạm Thiên hừ lạnh nói: “Sau đó thả nàng?”

Khuynh Quốc cười mà không nói.

“Đã xong, việc này không đề cập tới nữa.” Phạm Thiên nhìn Khuynh Quốc, trong ánh mắt nhu hòa pha kiên nghị. “Ta sẽ không để người khác làm thương tổn nàng.”

Khuynh Quốc rũ mắt cười nhạo, lại là lý luận suông, nói không bằng làm!

Thu Sương bưng chè đậu đỏ vào cửa, hai tay đưa hướng Phạm Thiên, bẩm: “Chủ tử. Phu nhân Cảnh quốc công Vương thị thỉnh phu nhân qua phủ nói chuyện.”

Khuynh Quốc định tiếp nhận chè đậu đỏ, Phạm Thiên đẩy ra tay của nàng, múc nước chè hướng môi của nàng. Khuynh Quốc không tiện tranh chấp, đành phải uống một thìa.

Phạm Thiên mừng rỡ, vô tình hỏi: “Thỉnh phu nhân đi quý phủ? Có chuyện gì?”

Thu Sương phúc thân nói: “Nói là muốn cho tiểu thư Nguyệt Lung cùng phu nhân ở chung nhiều hơn để tránh không hòa hợp.”

“Nói lại với bá mẫu. Nói phu nhân thân thể không khỏe, không thể xuất phủ.” Phạm Thiên phân phó nói.

“Dạ, chủ tử.”

Khuynh Quốc đưa mắt nhìn Thu Sương lĩnh mệnh mà đi, mỉa mai nói: “Muội muội, bá mẫu của ngươi có thành kiến rất sâu đối với ta.”

“Ngũ tiễn kia của nàng muốn lấy nửa cái mạng của Nguyệt Lung.” Phạm Thiên đưa lên thìa chè đậu đỏ, nhắc nhở.

“Vậy ư?” Khuynh Quốc hất hàm lên, nhìn thẳng vào Phạm Thiên nói: “Hầu gia vì muội muội bất bình, nếu không ngại cứ trả lại Khuynh Quốc ngũ tiễn.”

Phạm Thiên nhìn Khuynh Quốc, thật sâu thở dài. “Nguyệt Lung làm việc hấp tấp, lần này là nên giáo huấn muội ấy. Hơn nữa, sao vi phu cam lòng phạt nàng?”

Khuynh Quốc liễm hạ mí mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường. Lời ngon tiếng ngọt của nam nhân nàng nghe qua quá nhiều. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, như thế cho là thật càng thêm buồn cười.

Khuynh Quốc nâng khóe môi, không nghĩ tại đây vòng vo, hỏi: “Đối với mấy án mạng này, ngươi thấy thế nào?”

Phạm Thiên thấy Khuynh Quốc không chút nào để tâm lời mình vừa nói, trong lòng xẹt qua một tia không vui. Hắn âm thầm tự giễu, sao lại thích nữ nhân đối với chính mình vô ý. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn không muốn hướng Khuynh Quốc tức giận, hảo sinh đáp lời. “Sát thủ có lẽ là hướng nàng mà đến.”

“Sát thủ vì ta mà đến không giả, nhưng hắn có mục đích gì thì nên hỏi Hầu gia .” Khuynh Quốc uống chè xong, dựa vào đầu giường liếc nhìn Phạm Thiên, nói.

Phạm Thiên kinh ngạc nói: “Hỏi ta, saơ ta biết được?”

Khuynh Quốc đắp chăn gấm, chậm rãi mà nói. “Hầu gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Hầu phủ không thể so với Tô gia, khắp nơi thủ vệ sâm nghiêm. Nếu như có người sớm nghĩ giết ta, cần gì đợi khi ta đến Tĩnh Châu. Huống hồ hung thủ dùng cái chết của Tô Phóng dẫn ngươi rời đi, chạy đến lấy tính mạng của ta. Bởi vậy, hắn không chỉ biết rõ chỗ Tô gia nghỉ chân, càng biết rõ tiểu lộ trong phủ. Chỉ sợ, người này ở gần chỗ ngươi ta.”

Phạm Thiên nghi hoặc nói: “Mặc dù như nàng nói, nhưng sao ta biết rõ đối phương là ai được?”

“Hầu gia, nguyên nhân chết của hai người Tô Phóng, ngươi hiểu rõ sao?” Khuynh Quốc hỏi lại.

Phạm Thiên xem xét hai mắt Khuynh Quốc, nói: “Rắn cắn mất mạng.”

Khuynh Quốc nhướn mày dò xét Phạm Thiên. “Chắc hẳn là Hầu gia chứng kiến xác rắn trong phòng ta mới kết luận?”

Phạm Thiên mím môi.

“Khám nghiệm tử thi có phá bụng hay không?”

Con mắt Phạm Thiên hơi đổi, trả lời: “Thương tại cổ, vì sao phá bụng?”

“Hầu gia có nhớ Đông Tuyết chết như thế nào không?” Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên hỏi.

“Bụng phá tràng chảy, da thịt mất hết.”

Khuynh Quốc vạch điểm đáng ngờ. “Giết người đắc thủ xong vì sao hắn không đi mà đem thi thể Đông Tuyết làm cho vô cùng thê thảm? Những thủ pháp này khả năng chính là che giấu.”

“Che giấu?” Phạm Thiên trầm ngâm nói: “Nàng nói, đây là thủ đoạn mê hoặc lòng người?”

Khuynh Quốc giải thích: “Lũ rắn đêm qua kịch độc tính mãnh, chỉ sợ là lợi khí được người thuần dưỡng để giết người. Sau khi cắn mở yết hầu, rắn theo miệng vết thương chui vào bụng người ăn huyết nhục. Hung thủ sợ khám nghiệm tử thi lộ ra chân tướng liền mở bụng lấy rắn ra mang đi.” Khuynh Quốc dừng lại, hướng Phạm Thiên nói: “Nhưng mổ bụng quá mức bất thường, tim phổi Đông Tuyết lại bị rắn ăn mất, dù cho ai cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ với tình trạng khác thường trong bụng. Cho nên, hắn cắt thịt cạo da.”

“Như vậy, trong cơ thể Tô Phóng cùng tỳ nữ kia...” Da đầu Phạm Thiên run lên.

Khuynh Quốc nói: “Hiển nhiên, đối phương muốn mạng của ta cũng không phải là nhất thời. Người đến nếu không phải tiêu tai sát thủ cùng người lấy tiền, chính là vì ta mà khổ luyện sát chiêu hung tà. Nếu chỉ đơn giản vì một Khuynh Quốc, hắn không khỏi quá để mắt đến ta.”

Phạm Thiên nói nhỏ: “Ý của nàng là, hắn biết rõ đáp án liên quan sau lưng nàng? Hoặc là bài thơ ‘Khuynh Quốc bi’ kia? Hắn muốn giết người diệt khẩu?”

“Hầu gia, việc Hà Viên ngươi tra xét nhiều năm lại không có một điểm đầu mối nào sao?”

Phạm Thiên yên lặng lắc đầu, nói: “Gia mẫu xưa nay hiền lành, không có khả năng cùng người kết thù.”

“Hầu gia, Khuynh Quốc nếu như đã liên lụy trong đó, tự nhiên không muốn bị chết không minh bạch. Ta muốn hỏi ngươi vài câu.”

Phạm Thiên nhìn vào con ngươi đen linh động của Khuynh Quốc, gật đầu nói: “Nàng hỏi đi.”

“Phạm gia ngoại trừ bá phụ, lão Hầu gia đã qua đời, Phạm Bất Mộng, còn có chí thân nào không?”

“Phía dưới Bá phụ có một cô cô. Là sủng phi hiện nay của bệ hạ, cô cô có một đứa con, là biểu huynh của ta.” Phạm Thiên chậc lưỡi than nhẹ. “Khi ta còn bé, cô cô mỗi ba năm đều trở lại trạch vấn an, từ khi gia gia mất liền chưa từng quay lại.”

Đế vương sủng phi sao có thể đơn giản hồi phủ thăm người thân? Không nói việc Hoàng Thành cùng Tĩnh Châu cách xa nhau ngàn dặm. Khuynh Quốc ngưng mi thầm nghĩ, ngoài miệng hỏi: “Hầu gia phu nhân là người phương nào?”

Phạm Thiên suy nghĩ, nói: “Mẫu thân ta sinh ở thư hương môn đệ, từ nhỏ cùng phụ thân đính hôn, đáng tiếc lúc gả đến Phạm gia, gia đạo đã xuống dốc.”

Khuynh Quốc đang định hỏi, Thu Sương từ bên ngoài cánh cửa phúc thân bẩm báo. “Chủ tử. Lưu Thị phu nhân, Khuynh Thành tiểu thư cầu kiến.”

“Việc này...” Phạm Thiên do dự nhìn về phía Khuynh Quốc.

Khuynh Quốc đáp ứng nói: “Để hai người vào.”

“Phu nhân, thân thể nàng không khỏe. Hay là để vi phu ra ngoài xem các nàng?”

Khuynh Quốc đối với lời nói quan tâm của Phạm Thiên không động tâm chút nào, khóe mắt liếc hắn nói: “Hầu gia có lời gì không tiện nói cùng Khuynh Quốc nghe sao?”

Hắn vốn là hảo ý, nào biết ngược lại bị Khuynh Quốc nói móc. Phạm Thiên sợ Khuynh Quốc nghi ngờ, không nhiều lời nữa, tư lự cúi đầu khổ thán.

“Khuynh Quốc, ngươi trả lại mạng lão gia cho ta!” Lưu Thị người chưa tới tiếng đã tới trước.

“Nương, người đừng như vậy.”

Khuynh Thành cùng Lưu Thị do dự bước vào phòng ngủ, gặp Phạm Thiên ôm Khuynh Quốc, sắc mặt hai người đột nhiên chuyển thành tái nhợt.

Ánh mắt Khuynh Thành ủy khuất sâu kín nhìn Phạm Thiên, buồn bã nói: “Nương nói lời dễ nghe đi!”

Lưu Thị khóc tang nói: “Còn có cái gì dễ nói ?” Trung niên để tang chồng, nhi tử lại gặp tai ương lao ngục, dung nhan Lưu Thị rất có tư sắc thoáng cái già đi mười tuổi.

Khuynh Thành đẩy Lưu Thị nhập tọa, khuyên giải nói: “Phụ thân chết cùng tỷ tỷ không quan hệ.”

“Không quan hệ?” Nếu như không phải Khuynh Thành đè xuống, Lưu Thị cơ hồ muốn nhảy dựng lên phóng tới Khuynh Quốc khóc lóc om sòm. “Nếu không phải Khuynh Quốc dùng thủ đoạn, ngươi đã sớm là phu nhân Hầu gia! Nó cũng không nghĩ là ai cho nó phần cơm ăn, nuôi lớn nó. Nếu không phải tại nó chúng ta sẽ đến Tĩnh Châu sao? Không đến Tĩnh Châu, phụ thân ngươi sẽ chết sao? Phụ thân ngươi tới nơi này cùng nó nói chuyện mấy câu, đêm xuống liền chết thảm, như thế nào cũng cùng nó thoát không khỏi liên quan!”

“Nương, đừng nói nữa. Cho dù Khuynh Thành mệnh khổ.” Khuynh Thành phục tại đầu vai Lưu Thị, nhẹ nhàng nhún thân hình, nũng nịu khóc nỉ non.

Lưu Thị vỗ sống lưng Khuynh Thành, trợn mắt nói:“Không được! Ta muốn lấy lại công đạo cho ngươi!” Lưu Thị nhìn chằm chằm Khuynh Quốc, quát hỏi: “Nghe nói ngươi không cho Phạm Thiên cưới Khuynh Thành? Ngươi dựa vào cái gì?”

Khuynh Quốc không muốn cùng Lưu Thị lằng nhằng, nghiêng mục ý bảo Phạm Thiên giải quyết.

Phạm Thiên chống đẩy không được, cười khổ nghênh tiếp Lưu Thị tức giận. “Khuynh Quốc cũng không có ý đó, là ta không nghĩ cưới Khuynh Thành.”

Khuynh Thành nghe tin dữ bất ngờ, mạnh nâng lên mặt mày, chuyển nhìn Phạm Thiên truy vấn: “Vì cái gì? Vì cái gì không cưới ta? Ta không bằng Khuynh Quốc chỗ nào? Chàng rõ ràng là thích ta mà?”

Phạm Thiên nhìn Khuynh Thành rơi lệ đầy mặt, có chỗ không đành lòng, hai mắt bộc lộ ý thương cảm. “Khuynh Thành, cuộc đời này là ta thiếu nàng. Kiếp sau, ta nhất định cưới nàng làm thê tử.”

“Không.” Khuynh Thành lắc đầu, rối loạn như tơ vò. “Ta không cần thế, ta chỉ muốn kiếp này! Phạm Lang, ta không cầu làm thê tử, chẳng lẽ một vị trí thiếp thất cũng không thể cho ta sao?”

Khuynh Quốc âm thầm cười lạnh, Phạm Thiên không cưới Khuynh Thành kỳ thật vì muốn tốt cho cô ta. Giờ phút này Hầu phủ nào có thể coi là thái bình? Có thể ở trước mặt cô ta hắn lại không thể nói rõ. Ngược lại khổ tiểu Hầu gia, bị ngộ nhận làm đàn ông phụ lòng.

Phạm Thiên nhẫn tâm không nhìn Khuynh Thành, hướng Lưu Thị nói: “Ta sẽ cứu ra lệnh lang, cho nhạc mẫu một số ngân lượng. Ngày mai, nhạc mẫu mang theo Khuynh Thành cùng quan tài Tô lão gia trở lại Yên Châu đi.”

“Không! Ta không đi.” Không đợi Lưu Thị trả lời, Khuynh Thành nghiêm nghị phủ quyết, mục quang nhìn qua Phạm Thiên khẩn cầu. “Vì cứu đệ đệ, tổ trạch ở Yên Châu đều đổi thành ngân lượng, sai người đi lại chuẩn bị. Phạm Lang, ta hôm nay không còn chỗ có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chàng. Cầu xin chàng đừng đuổi ta đi.”

Phạm Bất Mộng cho Tô Phóng vạn lượng vàng, trong vòng mười năm đã tiêu xài tàn tận? Khuynh Quốc không khỏi thán Tô gia xa hoa lãng phí.

Đang chê cười, đối diện thần sắc Phạm Thiên do dự bất định, Khuynh Quốc nheo mắt cười hỏi: “Khuynh Thành, ngươi còn nhận thức tỷ tỷ ta đây sao?”

Khuynh Thành vừa nghe có chuyển cơ, lập tức phúc thân uyển chuyển nói: “Ta đương nhiên nhận thức tỷ là tỷ tỷ. Thường ngày đều là muội muội không tốt, thỉnh tỷ tỷ đại nhân đại lượng không cần phải so đo. Ta thề với trời, không cùng tỷ tỷ tranh chấp.”

“Nữ nhi, cần gì phải cầu nó?” Lưu Thị nâng dậy Khuynh Thành, gầm lên: “Nếu nó đuổi chúng ta đi. Ta liền đi nha môn đánh trống kêu oan, cáo trạng nó đoạt tướng công của ngươi, giết chết thân phụ! Xem nó còn có mặt sống trên đời hay không!”

“Nương! Ngày thường là chúng ta bạc đãi tỷ tỷ, hôm nay nếu tỷ không chê, người cũng đừng có nhiều lời .” Khuynh Thành đong đưa cánh tay Lưu Thị, lén nháy mắt.

Trải qua việc ngày hôm trước bị đánh, nàng cùng Khuynh Quốc xem như nước lửa. Nàng hôm nay dùng thái độ yếu thế buồn bã, không nghĩ Khuynh Quốc thật sự mắc câu. Không cần biết dụng ý đối phương như thế nào, đây là cơ hội cuối cùng để nàng trèo nhập Hầu phủ, có thể nào bỏ qua?

Còn nữa, Khuynh Quốc đoạt Phạm Lang, giết phụ thân, đó đều là chuyện không thấy, có thể cáo tội gì? Cuối cùng chỉ sợ biết khiến cho thể diện của mình mất hết. Cha là phong lưu nhã sĩ, không biết củi gạo quý. Nương là quan gia tiểu thư, xa xỉ thành thói quen. Tiểu đệ lại yêu cờ bạc, đem Tô phủ thua thành cái thùng rỗng. Nếu không phải không có hậu thuẫn, nàng hôm nay sao phải xem sắc mặt Khuynh Quốc?

Khuynh Thành nắm chặt tay, trong mắt tràn qua vẻ tàn khốc. Thầm nghĩ trong lòng, một ngày nào đó nàng muốn đem Khuynh Quốc dẫm nát dưới lòng bàn chân!

Khuynh Thành khẽ động khóe miệng sưng đỏ, mềm mại nói: “Cám ơn tỷ tỷ, sau này muội muội mặc cho tỷ phân phó.”

“Được. Ta thay phu quân tác chủ, sáng mai ngươi liền chuyển vào Mai Trai đi?” Khuynh Quốc đảo qua nhan sắc đắc ý của Khuynh Thành, cười thầm cô ta chui đầu vào lưới.

Khuynh Quốc chuyển hướng ánh mắt phức tạp của Phạm Thiên, nói: “Ta biết rõ phu quân đối muội muội tình hữu độc chung. Tô phủ đã gặp khó, vì tình cảm bấy lâu ngài cũng nên thu dụng muội muội. Lại tìm khối mộ cho phụ thân nhập thổ vi an.”

“Tỷ tỷ nói đúng.” Khuynh Thành dìu lên Lưu Thị cáo từ.

“Làm sao ngươi...” Lưu Thị đâu chịu bỏ qua, định dây dưa.

Khuynh Thành tại bên tai mẫu thân nhỏ giọng nói: “Còn nhiều thời gian.”

Phạm Thiên chờ đến khi Khuynh Thành biến mất khỏi tầm mắt, quay đầu chất vấn Khuynh Quốc. “Vì sao nàng đem nàng ấy lưu lại?”

Khuynh Quốc nhướn mày, ánh mắt đạm mạc nhìn về Phạm Thiên. “Ta chỉ là không nguyện làm ác nhân. Ngươi đuổi các nàng đi, thù này tất nhiên tính tại trên đầu ta.” Khuynh Quốc mắt lạnh lẽo, lại cười nói: “Nếu ngươi lo lắng có thể cùng Khuynh Thành hàng đêm, không cần băn khoăn ta.”

“Nàng...” Phạm Thiên nhìn thấy nữ nhân đối với chính mình thờ ơ, tức giận không chịu nổi. “Chẳng lẽ nàng cho rằng ta không lo lắng cho nàng sao?”

“Hầu gia cứ yên tâm đi, thiếu ngươi, Phạm Bất Mộng sẽ đến.” Khuynh Quốc bẩm báo chi tiết.

Phạm Thiên trừng mắt, da mặt tức giận đến phát tím, nổi giận nói: “Nàng cùng với hắn một chỗ? Mơ tưởng!”

Khuynh Quốc nhún nhún vai, không quan tâm nội tâm Phạm Thiên dày vò, ngáp một cái nói: “Hầu gia, Khuynh Quốc mệt mỏi.”

Nàng hướng Phạm Thiên làm ánh mắt xin cứ tự nhiên. Đồng tử Phạm Thiên co rút lại, nắm tay nắm chặt buông ra mấy lần, dừng ở Khuynh Quốc ngửa mặt lên trời thở dài.

Sau nửa ngày, hắn khom người đứng dậy, vì Khuynh Quốc chèn lại chăn bông, đè thấp tiếng, ôn nhu nói:“Ngủ ngon, ta ngồi giường trúc bên cạnh cùng nàng.”

“Không phiền toái?” Khuynh Quốc lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhướn mày nói.

Phạm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phiền toái.”

Dứt lời, hắn nắm chặt tay, xoay người bước hướng giường, xông ngoài cửa quát lạnh. “Người đâu, đem công văn trong thư phòng ta lấy ra.”

Khuynh Quốc đem đầu vùi vào chăn gấm, khóe môi khẽ nhếch, đáy lòng một mảnh lãnh trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK