• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải Diệp Khôn có tâm sự mà là trong đầu anh đang suy nghĩ lung tung, toàn là những chuyện cực kỳ hoang đường, xấu xa.

Anh cảm thấy năng lực của mình rất hùng hậu, lại ỷ bản thân trẻ tuổi có thể giày vò Hạnh Nhi và Lan Phi đến chết không tha, nhưng ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, công phu của Lệ Phi lại lợi hại đến nỗi khiến cho anh hoàn toàn mất hết tự tin.

Đêm qua anh và Lệ Phi quần nhau dữ dội, mấy lần lên đ**h, kết quả anh bị bại tơi bời, thất bại thảm hại. Tuy anh cũng thoải mái đến trợn tròn mắt nhưng đối với đàn ông mà nói chuyện này thực sự rất mất mặt.

Lệ Phi có thể dành được sủng ái ba ngàn hậu cung thực sự là có bản lĩnh, ngay cả anh cũng cảm thấy nếu để anh lựa chọn anh thà rằng lựa chọn Lệ Phi thị tẩm, cho dù có chết trên người nàng ta anh cũng cam tâm tình nguyện.

Có điều, công phu của Lệ Phi khiến anh vừa say mê lại vừa sợ hãi, chỉ một Lệ Phi thôi đã khiến anh ăn không tiêu rồi, còn nói gì đến việc thu hết mỹ nữ trong thiên hạ vào hậu cung cùng hưởng ơn mưa móc, để bọn họ có thể hạnh phúc được nữa chứ? Thật mất mặt mà…

Uống thuốc? Chuyện này chẳng khác nào tự sát, không thể cậy mạnh nhất thời mà nửa đời sau thê thảm được. Không biết thế giới này có mấy loại thuật phòng the như “Hoàng đế nội kinh”, “Ngự nữ tâm kinh”, “Bá Vương quyết”, “Kỹ thuật phòng the” gì đó không? Cho dù mấy loại tà thuật như thải âm bổ dương kia cũng được.

Diệp Khôn hơi bị tổn thương tinh thần suy nghĩ miên man, anh gượng cười dỗ Lan Phi và Hạnh Nhi vài câu, sau đó buồn bực rời khỏi Càn Thanh cung.

Thánh giá vừa động, cấm vệ Long Hổ, giáp sĩ trong cung, cung nữ, tiểu thái giám nối đuôi thành hàng đi theo, tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh chuyên hầu hạ Hoàng Thượng đương nhiên cũng đi theo bên người.

Diệp Khôn rảo hai vòng trong Ngự hoa viên của hoàng gia, hai tên cấm vệ Long Hổ bảo vệ bên người và Tô Xuân Vinh cũng cất bước theo sau, mấy giáp sĩ trong cung kia đứng canh gác xung quanh, còn tiểu cung nữ và thái giám thì ở bên ngoài chờ đợi mệnh lệnh của thánh thượng.

Lâm viên của hoàng gia trồng rất nhiều hoa lạ cây hiếm, mùi hoa nức mũi, khiến lòng người như say.

Trong đầu Diệp Khôn đang suy nghĩ lung tung, nào có tâm trạng thưởng thức hoa tươi gì nữa chứ. Ồ, hoa tươi, đợi đã, trong đầu anh chợt lóe lên, tiếp theo anh lập tức hạ ra một mệnh lệnh vô cùng kỳ lạ. Đó là ra lệnh cho cả nước truy bắt hái hoa đạo tặc, ai có thể bắt sống được một người, áp giải đến hoàng thành thì có thể thăng quan ba cấp, thưởng một trăm ngàn lượng bạc.

Trong lòng anh tính toán rất hay, trong tiểu thuyết võ hiệp hái hoa đạo tặc đều biết một chút về các thuật tà môn thải âm bổ dương, chỉ cần bắt được một người, nghiêm hình bức cung, khiến bọn chúng thành thật khai ra tâm pháp, sau đó anh sẽ tự luyện một mình, ha ha.

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, bản thân anh cũng đã xuyên không rồi, Mục Hiếu Trung cũng thật sự lộ ra công phu chân thực, vì vậy anh tin rằng không gì là không thể.

Tuy Tô Xuân Vinh đã lĩnh giáo qua tính tình thất thường của Hoàng Thượng nhưng đối với mệnh lệnh kỳ lạ của thánh thượng ông ta vẫn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, Hoàng Thượng sao thế? Sao đột nhiên lại ghét cay ghét đắng những tên dâm tặc giang hồ chuyên đi phá hoại danh tiết nữ nhi thế chứ?

Thiên uy khó dò, mệnh lệnh của thánh thượng không thể cãi lại, nhất thời Tô Xuân Vinh người luôn am hiểu phỏng đoán tâm tư của Hoàng Thượng cũng không cách nào đoán ra được trong đầu Hoàng Thượng đang tính toán điều gì? Chỉ có điều ông ta biết mệnh lệnh này vừa ban ra, mấy dâm tặc giang hồ, hái hoa đạo tặc kia sẽ kêu cha gọi mẹ.

Đúng như dự đoán, mệnh lệnh này vừa được ban ra, công văn bắt người được truyền đi khắp ngang cùng ngõ hẻm của Đại Chu với tốc độ tám trăm dặm. Bọn bộ khoái nha môn của các châu phủ huyện cũng bắt đầu bận tối mắt tối mũi, mỗi ngày chỉ lo đi tìm bắt hái hoa đạo tặc, dâm tặc giang hồ. Đùa à, thăng quan ba cấp, thưởng trăm ngàn lượng bạc đấy, chỉ cần bắt được một người là có thể phất lên rồi.

Đừng nói quan phủ, ngay cả giang hồ đã yên lặng nhiều năm cũng náo loạn cả lên, mấy cao thủ hàng đầu số một số hai của các danh môn chính phái, lục lâm đ*o, hai đạo hắc bạch, chỉ cần được gọi là cao thủ đều ra tay hết. Bọn họ tụm năm tụm ba kết thành từng đội đi bắt hái hoa đạo tặc, dâm tặc giang hồ để vào kinh lĩnh thưởng.

Trong lúc nhất thời, mấy kẻ hái hoa đạo tặc, dâm tặc giang hồ kia trở thành động vật quý hiếm, còn quý báu hơn báu vật gấu trúc của quốc gia. Bọn họ ngay cả thời gian mắng chửi Hoàng đế cũng không có, chạy trốn khắp nơi như chó mất chủ, bỏ mạng nơi xứ người, có một số người bị đội săn bắt truy đuổi đến nỗi bước vào đường cùng chỉ có thể cắt cổ uống thuốc độc, có người còn giơ dao tự thiến, có người lại xuống tóc quy y cửa Phật hòng tìm chốn dung thân.

Có thưởng đương nhiên sẽ có kẻ liều.

Quả nhiên trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, thì đã có tiểu thái giám đến bẩm báo: có người bắt được một hái hoa đạo tặc đang ở bên ngoài chờ được truyền vào.

Tinh thần của Diệp Khôn trở nên phấn chấn, anh tr*n tr**ng nhảy từ trên giường của Lan Phi xuống, mặc kệ Hạnh Nhi hầu hạ, vội vàng mặc quần, mang giày vào sau đó dẫn theo người đi thẩm vấn hái hoa đạo tặc vừa bắt được.

Trong ngự thư phòng Diệp Khôn vô cùng kích động ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tên cấm vệ Long Hổ đứng ở sau lưng, tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh đứng ở một bên, tiếp theo là Mục Hiếu Trung và mấy cấm vệ bí mật khác. Còn tên hái hoa đạo tặc toàn thân mặc đồ đen, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run lẩy bẩy đang quỳ dưới đất.

Cũng đáng đời cho cái tên xui xẻo này lại dám gây án trong hoàng thành, lúc đó khi mệnh lệnh của Hoàng Thượng mới truyền từ trong cung ra, còn chưa phát đến Hình bộ, Mục Hiếu Trung phụng mệnh bí mật triệu tập cấm vệ thất lạc trong dân gian, những cấm vệ bí mật có thể triệu tập được hơn phân nửa đã đến hoàng thành, còn lại ít người bởi vì đường xá xa xôi nên đang dốc hết tốc lực chạy tới. Vốn dĩ hắn định vào cung bẩm báo chuyện này, vừa vặn nghe được tin tức này thì lập tức lui ra khỏi hoàng cung.

Mục Hiếu Trung được Hoàng Thượng coi trọng, một lần nữa dùng tới cấm vệ bí mật, hắn một lòng muốn báo đáp ân điển của thánh thượng, nóng lòng muốn biểu hiện, làm mấy chuyện khiến cho Hoàng Thượng vui vẻ, cho nên trước mắt là cơ hội, hắn trở về nơi tập kết của cấm vệ bí mật, dặn dò một hồi, toàn thể cấm vệ bí mật này bắt tay hành động, vừa vặn bắt được con quỷ hái hoa tặc đen đủi này.

"Ai là cao thủ dụng hình?" Diệp Khôn cười híp mắt nhìn cái tên hái hoa đạo tặc mặt không còn hột máu kia. Vốn dĩ anh muốn nói thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, nhưng nghĩ lại chiêu này chưa chắc có thể dọa được kẻ này.

Tên hái hoa đạo tặc bị hơn mười mấy cặp mắt kỳ lạ nhìn trừng trừng, sớm đã sợ đến mặt trắng bệch, toàn thân cứ run cầm cập, lúc này lại nghe được hai từ dụng hình càng sợ đến nỗi kêu thảm một tiếng ‘mẹ ơi’. Gã liều mạng dập đầu: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, thảo dân khai hết, có gì đều khai hết, Hoàng Thượng xin tha mạng…"

Diệp Khôn vui vẻ, một chiêu này đúng là có hiệu quả, anh cười ha ha nói: "Coi như ngươi thức thời."

Mấy cấm vệ muốn biểu hiện bất đắc dĩ thở dài. Má nó, thằng khốn này đúng là đồ bỏ đi, không biết làm hảo hán một phen trước để các anh đây dùng cực hình biểu hiện trước mặt Hoàng Thượng một chút sao?

Diệp Khôn cười híp mắt hỏi: "Ngươi tên gì?"

Hái hoa đạo tặc vội vàng trả lời: "Hồi... Hoàng Thượng... Thảo dân tên là Liễu Hoài Xuân..."

Diệp Khôn gật đầu: "Liễu Hoài Xuân, Trẫm hỏi ngươi, ngươi có từng học…ừm, thuật phòng the thải âm bổ dương gì đó không?"

Toàn bộ đám người Tô Xuân Vinh, Mục Hiếu Trung và cấm vệ bí mật đều há to miệng, mắt to trừng mắt nhỏ, Hoàng Thượng đang làm gì đây?

Dù sao Tô Xuân Vinh cũng đã hầu hạ ba đời quân vương, ông ta am hiểu nhất là phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế. Ông ta là người sững sờ trước, nhưng sau đó mắt già chớp một cái giống như hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, Bí lục Đế vương của tiên đế truyền lại có ghi chép phương pháp tu luyện của loại kỳ thuật này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK