Mặc dù chỉ là hứa hẹn trên miệng, có tín vật định tình, chuộc thân, nhưng công tử vẫn chưa chính thức cầu hôn, cưới vào cửa, tròng lòng nàng mặc dù cam tâm tình nguyện gọi tướng công, nhưng cuối cùng vẫn không gọi ra khỏi miệng.
Đừng nhìn các nàng là hồng lâu hoàng thành, danh sĩ hào khách vung tiền như rác vì các nàng, viết thơ khen ngợi các nàng, có mặt mũi, nhưng đến cùng vẫn là nữ tử phong trần, vận mệnh chú định chỉ có thể làm thiếp.
Thê và thiếp, địa vị cách biệt như trời đất, có đôi khi, thiếp ngay cả một ngày ba bữa ăn không đủ no, không bằng phụ nữ trong thôn, người ta tốt xấu gì cũng là cưới hỏi chính thức, thuận lợi vui vẻ cưới vào cửa.
Phật tranh hương, người tranh hơi, mặc dù Thanh Ngọc và những người khác có mặc cảm tự ti, rồi lại mạnh mẽ tranh hơi thở này, thiếp thì làm sao? Ta cũng muốn phía đàn ông đưa sính lễ giống như cưới chính thê, kiệu hoa lớn cưới ta qua cửa, nếu không cho dù có điều kiện gì cũng không gả!
Văn nhân mặc khách, lấy việc trà trộn thanh lâu, nạp danh kỹ làm thiếp là thú vui tao nhã, sĩ tử trẻ tuổi gia cảnh tốt, tài hoa nhân phẩm tốt không ít, thổ lộ ái mộ với các nàng cũng không ít, nhưng muốn bọn họ đưa sính lễ như cưới thê, kiệu hoa lớn đón vào cửa, cả một đám lại co đầu lại thành rùa đen.
Quốc gia chế độ phong kiến nam tôn nữ ti, đẳng cấp thân phận phân chia vô cùng nghiêm ngặt, quy củ tập tục ngàn năm truyền thừa, thâm căn cố đến, ngươi dám bước qua nửa bước, chỉ sợ bị giết dưới ngòi bút của những danh sĩ thanh lưu, có thể mắng chết ngươi, sao có thể vì một tiểu thiếp phong trần mà đối đầu với thiên hạ thẳng thắn, đối địch với người trong thiên hạ chứ?
Diệp công tử nhân phẩm tài hoa, không chỉ làm năm người tỷ muội bị thuyết phục, mà còn, không xem nhẹ các nàng, còn khuyên, cổ vũ các nàng, nói muốn để cho người khác để mắt đến, tự mình làm được như lời mình nói, hơn nữa hứa hẹn, đến lúc đó hạ thiếp, kiệu hoa lớn bốn người khiêng, thuận lợi vui vẻ cưới các nàng vào cửa.
Kiệu tám người kiêng, đấy là vinh hạnh đặc biệt là hoàng hậu phi tử gả vào hậu cung mới có, thiên kim tiểu thư của thế gia, môn phiệt xuất giá đều ngồi kiệu bốn người khiêng, phụ nữ nhà nghèo xuất giá, ngồi kiệu hai người khiêng, xem như là vui vẻ thuận lợi gả ra ngoài.
Về phần tiểu thiếp, cho dù là kiệu hai người, nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ có thể vác theo bao nhỏ, mang theo vàng bạc châu báo của hồi môn của mình, lặng lẽ đi từ cửa hông vào, làm một nghi thức nhỏ, cuối cùng còn phải quỳ xuống kính trà cho vợ chính, vợ chính uống rượu ngươi mời, ngươi mới có thể xem là một phần tử của nhà, nếu như vợ chính lòng dạ hẹp hòi, cố ý làm khó, vậy thì thảm rồi.
Đương nhiên, cũng không phải không có ví dụ tiểu thiếp cưỡng chế chính thê, vậy thì phải xem xuất thân, nếu như cha ngươi hay anh em, người thân làm quan trong triều, quyền cao chức trọng, hoặc là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc vô cùng có thế lực, tóm lại, chỉ cần sau lưng ngươi có chỗ dựa cứng rắn, lại được trượng phu sủng ái, áp đảo chính thê không phải là không được.
Nhưng những thiên kim tiểu thư danh môn thế gia hay xuất thân quan thần này, phần lớn đều ngạo mạn ngang ngược kiêu ngạo, sao có thể ủy khuất chính mình làm thiếp? Đừng nói những thiên kim tiểu thư này không chịu, ngay cả cha mẹ trưởng bối của bọn họ cũng không chịu, đây chính là vấn đề liên quan đến mặt mũi gia tộc.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải không có, còn phải xem là tình huống nào, nếu như có nhân duyên này, nhất định phải có giao dịch nào đó.
Thanh Ngọc cùng với những người khác tự biết mình xuất thân phong trần, cho nên điều kiện cũng không cao, ngồi kiệu hai người khiêng là được, tốt xấu cũng có người khiêng, thuận lợi vui vẻ vào cửa, không vì gì khác, bởi vì một hơi này, nhưng yêu cầu nào lại dọa hết tất cả nam sĩ độc thân biểu đạt ái mộ với các nàng.
Diệp công tử hứa kiệu bốn người khiêng, phong quang vô hạn cưới các nàng vào cửa, chỉ hứa hẹn này, đã làm năm người tỷ muội không thể nào từ chối được, huống chi, Diệp công tử nhân phẩm tài hoa hoàn mỹ như vậy, nam nhân tốt tuyệt thế như vậy, nếu như không lấy làm chồng, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Lam Yến đơn thuần, nhanh mồm nhanh miệng, ái mộ với Diệp Khôn, cũng viết rõ trên mặt, đương nhiên nàng kỳ vọng có thể ở cùng với nhau, tâm sự với nhau.
Thiếu nữ hoài xuân, mối tình đầu, tình yêu mông lung, kiến thức nửa vời, đúng là thời điểm thích hợp mộng mơ nhất, như trăng dưới nước hoa trong gương, khanh khanh ta ta, đó là hạnh phúc lãng mạn cỡ nào?
Trong nội tâm nàng cũng mong có thể ở cùng người trong lòng mình, nhưng lúc này, người trong lòng đang đứng sau lưng nàng, sóng nhiệt thở ra phun lên đến trên gáy, rồi lại làm nàng ta sinh ra một cảm giác căng thẳng khó hiểu.
"Lam Yến." Diệp Khôn lại không chút khách khí vươn hai móng vuốt sói ra, ôm nàng từ phía sau, ôm nàng vào lòng.
Lam Yến mắc cỡ ưm một tiếng, rủ xuống, hai má đỏ bừng, cơ thể căng thẳng đến độ run lên, nhưng mà, lồng ngực của công tử thật rộng, thật ấm áp, làm cho lòng nàng sinh ra một cảm giác an toàn chưa từng có.
Ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong ngực, gần đây tự nhận mình cũng không phải là chim tốt gì, vô cùng ham thích mỹ nữ, tự chủ ở phương diện nào đó vô cùng kém, dễ dàng đánh vào não của Diệp đại thiên tử có phản ứng.
Lam Yến vẫn đang còn mông lung cảm thấy sau lưng có cái gì đó đẩy đẩy rất không thoải mái, bản năng giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại…
Cái gì gọi là thêm dầu vào lửa? Lam Yến vừa sờ, đấy chính là thêm dầu vào lửa!
Diệp đại thiên tử chỉ cảm thấy đầu mình oanh một tiếng, thú huyết toàn thân mãnh liệt bùng nổ, lật cơ thể Lam Yên lại, hôn dồn dập, hung hăng gặm xuống...
Lam Yến nào đã trải qua trận chiến thế này, cả người lập tức ngây ngẩn, đầu óc cảm thấy trống rỗng, đợi nàng phản ứng lại, theo bản năng chống ra, chỉ cảm thấy toàn thân tê tê dại dại không chút sức lực, một cảm giác là lạ chưa từng có…
"Bạch Linh tỷ tỷ, tỷ đã dọn xong rồi sao? Nhanh như vậy?" Bên ngoài đột nhiên truyền tiếng Vân Ngọc nói chuyện.
Lam Yến vốn đang mơ mơ màng màng, như lọt vào sương mù sợ hãi kêu lên một tiếng, cũng không biết sức lực từ đâu ra, mạnh mẽ đẩy Diệp Khôn ra, luống cuống tay chân vuốt lại mái tóc có chút mất trật tự, sửa sang lại xiêm y mới cởi ra một nửa.
"Công tử, ta... Ta..." Má nàng ủng hồng lên, thần thái xấu hổ, sợ người trong lòng tức giận, muốn nói xin lỗi.
Diệp Khôn cười tủm tỉm mở hai mắt, đi đến một bên khác, giả vờ như đang thưởng thức mấy tấm cung nữ đồ treo trên tường, chỉ có điều, thứ to lớn vẫn đang cao ngất.
Lam Yến hai gò má đỏ bừng hổn hển hít một hơi lớn, vỗ vỗ bộ ngực sữa, tình hình vừa rồi, nếu để Bạch Linh và mấy người tỷ tỷ nhìn thấy, xác định sẽ mắc cỡ chết người…
Nhưng mà... Nhưng mà, cảm giác vừa rồi, thật sự rất kỳ quái, cả người cô giống như mọc cánh, trôi nổi trên bầu trời xanh này.