“Thanh Ngọc cô nương, tại hạ kính cô một chén.” Lục Vũ giơ ly rượu về phía Thanh Ngọc, hơi tự đắc nói: “Ngày mai trên đỉnh núi Phụng Hà có cuộc tụ hội lớn, tập trung các danh sĩ trong thiên hạ, cảnh tượng trước giờ chưa từng có, không biết Thanh Ngọc cô nương có hứng thú không?”
Gã đã sớm để mắt đến Thanh Ngọc, muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, tìm mọi cách lấy lòng người đẹp, nên mới đưa ra lời mời này.
Cuộc tụ hội các danh sĩ trí thức này chỉ tổ chức một năm một lần, có đại học sĩ, tông sư làm chủ trì, ngâm thơ đối phú gì đó, nói trắng ra là cuộc so tài tuyển chọn một sinh đồ, năm người đứng đầu giành chiến thắng sẽ trực tiếp nhận được tư cách cống sinh, tiến vào học phủ đào tạo chuyên sâu, tham gia khoa thi, ghi tên bảng vàng.
Đây là con đường tắt để thành danh, do đó những học tử học hành chăm chỉ, đều muốn lợi dụng lần tụ hội này để một lần thành danh, bọn họ từ các nơi xa xôi đến Hoàng thành, muốn giành được cơ hội với xác suất rất nhỏ này.
Trong lòng Lục Vũ tính toán, ngày mai có Thanh Ngọc đi cùng, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ, gã sẽ nở mày nở mặt.
Thanh Ngọc lưu lạc phong trần, bán nghệ không bán thân, đã có đủ số tiền chuộc thân rồi, bọn họ không chuộc thân là vì muốn tìm lang quân như ý, lần tụ hội tài tử với quy mô lớn này cũng là cơ hội tốt để các nàng nổi danh, kết giao sĩ tử trong thiên hạ, lựa chọn lang quân như ý.
Nếu là trước đây, chắc chắn Thanh Ngọc sẽ vui vẻ nhận lời mời của Lục Vũ, nhưng giờ, nàng đã bị tài hoa không ai sánh bằng của Diệp Khôn khuất phục, trong lòng thầm hứa, cộng thêm anh đã viết tặng nàng bài thơ tình, bày tỏ sự mến mộ một cách trắng trợn như thế, trong lòng càng nhận định không phải vua sẽ không xuất giá, sao nàng có thể đồng ý với lời mời của Lục Vũ được, nên tìm một lý do để từ chối.
Giang Ba thì để ý đến Thúy Vân có tính cách dịu dàng uyển chuyển, cũng mời nàng tới buổi tụ hội, nàng cũng lấy lý do cơ thể không khỏe để từ chối.
“Vân Ngọc, nàng sao thế? Có phải cơ thể không thoải mái không?” Lý Minh Bác mới cùng Lục Vũ, Giang Ba nói chuyện trên trời dưới đất, giờ mới nhận ra sắc mặt Vân Ngọc hơi khác thường.
Mấy người Lam Yến trợn mắt, giờ ngươi mới nhận ra à? Uổng công Vân Ngọc mến mộ ngươi như vậy, haizz, thua xa Diệp công tử, cũng may trước đây bọn họ không mến mộ người đàn ông nào, nếu không sẽ bỏ lỡ người đàn ông tốt hoàn hảo như Diệp công tử.
Các nàng cho rằng Vân Ngọc không khỏe, nhưng đâu biết rằng giờ trong lòng nàng ấy ngổn ngang cảm xúc, mê man rối loạn, không thể lựa chọn được.
Dù gì, nàng cũng quen biết Lý Minh Bác trước, đồng thời cũng mến mộ gã, nhưng khi Diệp Khôn xuất hiện, tài hoa có một không hai của hắn đã khuất phục nàng, bài thơ tình trắng trợn đó càng làm tâm hồn thiếu nữ của nàng rối loạn.
Ở chung chưa tới hai ngày, tính cách, khí phách của Diệp công tử đã làm nàng cảm thấy hắn là người đàn ông hoàn hảo, không có khuyết điểm, gần như không tồn tại trên đời, nếu bỏ lỡ chắc chắn sẽ hối tiếc cả đời.
Nhưng nếu nàng bỏ Lý Minh Bác, nhào vào lòng Diệp công tử, chỉ sợ sẽ bị người khác chế nhạo nàng đứng núi này trông núi nọ, ong bướm lẳng lơ, đây cũng là nguyên nhân làm nội tâm nàng rối loạn, khó mà lựa chọn, cực kỳ đau khổ.
Vân Ngọc ngẩng đầu, lén nhìn Diệp Khôn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười miễn cưỡng, khẽ gật đầu.
Diệp Khôn dịu dàng nói: “Nếu Vân Ngọc cô nương không khỏe thì về phòng nghỉ ngơi đi, có cần mời thầy lang không?”
Vẻ mặt quan tâm săn sóc của hắn làm tim nàng ấm áp, trong lòng càng đau khổ, hắn quan tâm nàng trước mặt Lý công tử như thế, không phải làm nàng càng lúng túng sao?
Lý Minh Bác nhíu mày, vẻ mặt không vui, ta và Vân Ngọc là tâm đầu ý hợp, hai bên tình nguyện, ngươi quá nhiệt tình rồi đó?
Diệp Khôn thấy thế thì trong lòng thầm vui vẻ, anh chính là muốn gã tức ói máu, khà khà, dám cướp phụ nữ với anh, cho chết!
Anh nhìn Lam Yến, khẽ nói: “Lam Yến cô nương, cô dìu Vân Ngọc về phòng nghỉ ngơi đi.”
Anh đi tới nói với Ngạn Thiên Hổ đang ngồi xếp bằng trong góc: “Ngôn đại ca, làm phiền ngươi lấy thiếp mời của ta, đi mời Triệu Nhạc Triệu thái y tới đây một chuyến, xem bệnh cho Vân Ngọc cô nương.”
Triệu Nhạc Triệu thái y? Cao thủ đứng đầu Hạnh Lâm trong nước Đại Chu, với bí danh Thánh thủ hồi sinh.
Mấy cô gái Thanh Ngọc giật mình, thái y đúng như tên gọi, là đại phu được hoàng gia ngự dùng, cho dù là đại quan Nhất phẩm trong triều, khi gặp ông ta cũng phải khách khí hành lễ vấn an, sao Diệp công tử có thể mời được ông ta chứ?
Đồng thời, không nói đến chuyện có thể mời người ta không, Triệu thái y sống trong Hoàng cung, người thường sao có thể tiến vào đó được?
Ba người Lý Minh Bác, Giang Ba, Lục Vũ cũng trợn tròn mắt, tên này có thể mời được Triệu thái y à? Sẽ không khoác lác chứ?
“Vâng, công tử.” Ngạn Thiên Hổ chắp tay hành lễ, sải bước đi ra ngoài, thấp giọng căn dặn với mấy Hắc Y Vệ đang canh gác ngoài cửa mấy câu, rồi quay về trong góc, nhắm mắt ngồi xếp bằng như không tồn tại.
Cơ thể Vân Ngọc vẫn khỏe mạnh, chỉ bị tâm bệnh mà thôi, nàng định cảm ơn ý tốt Diệp công tử, không cần làm phiền mời đại phu đâu, nhưng trong lòng nàng vẫn tò mò, Diệp công tử thật sự có thể mời được Triệu thái y sao?
Giờ nàng không muốn về phòng nghỉ ngơi nữa, ngồi ngay ngắn bên cạnh, yên tĩnh đợi Triệu thái y tới, đương nhiên nàng cũng mang muốn kiểm chứng xem, Diệp Khôn có khoác lác không.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi người đều ngồi ngay ngắn trong bàn tiệc, cũng suy nghĩ như Vân Ngọc, Diệp công tử thật sự có thể mời Triệu thái y sao?
Mấy cô gái Thanh Ngọc nửa tin nửa ngờ, mặc dù Diệp công tử tài hoa xuất chúng, được Hoàng Thượng sắc phong, nhưng xuất thân anh nghèo hèn, người vẫn còn trẻ, sao có thể quen biết Triệu thái y chứ? Nhưng xuất phát từ lòng tin với anh, chí ít trong lòng bọn họ vẫn tin anh một nửa.
“Diệp công tử, sao Triệu thái y tới trễ vậy?” Lục Vũ khẽ cười, ban đầu gã cũng giật mình khi nghe lời Diệp Khôn nói, nhưng đợi một lát vẫn chưa thấy Triệu thái y tới đây, gã tưởng rằng, anh khoác lác muốn lấy lòng người đẹp.
Trong lời nói của gã mang theo vẻ khinh thường, Triệu thái y là cao thủ đứng đầu Hạnh Lâm, ngươi dựa vào điều gì mà mời được ông ta? Khoác lác cũng không nhìn tình huống, để xem lát nữa mặt mũi ngươi sẽ đi đâu?
Gã vẫn không khách khí với Diệp Khôn, có cơ hội đả kích người khác, trong lòng vui như nở hoa.
Diệp Khôn chỉ khẽ cười, anh dứt khoát xem nhẹ hai công tử bột Lục Vũ, Giang Ba này, chỉ là hai tên ngu ngốc thôi, không cần chấp nhặt với họ.
Đương nhiên, nếu hai tên khốn khiếp này không biết thức thời, anh cũng không ngại dạy dỗ bọn họ, hừ!
Lý Minh Bác đứng dậy, nhìn Vân Ngọc, nhẹ giọng nói: “Vân Ngọc, ta đi mời đại phu, thuận tiện đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.”
Chưa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra, một ông lão đeo hòm thuốc xông vào, chắp tay hành lễ với Diệp Khôn: “Công tử, lão hủ tới trễ, mong công tử thứ tội.”
Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt, không nói danh hiệu cao thủ đứng đầu Hạnh Lâm, và chức quan ngự y, chỉ nói đến bối phận, ông đã hơn Diệp Khôn mấy thế hệ, làm gì có chuyện trưởng bối chủ động hành lễ với vãn bối chứ? Đồng thời, ông còn khom người chín mươi độ, dáng vẻ cung kính như anh mới là trưởng bối.
Diệp Khôn khẽ cười, chắp tay đáp lễ: “Triệu thái y, làm phiền ông bắt mạch cho Vân Ngọc cô nương, cơ thể cô ấy không được khỏe lắm.”
“Vâng.” Triệu thái y lại hành lễ, dáng vẻ cung kính như thuộc hạ tuân mệnh quan trên.
Ông để hòm thuốc xuống, đi tới trước mặt Vân Ngọc, vươn một ngón tay ra để lên mạch nàng, lúc này, nàng vẫn chưa phản ứng lại.
Vẻ mặt mấy người Thanh Ngọc sùng bái, đương nhiên không cần miêu tả nữa, ba người Lý Minh Bác, Giang Ba, Lục Vũ vẫn chưa phản ứng lại.