*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trong quân vô cùng gian khổ, đánh trận sẽ chết rất nhiều người." Tiết Viễn kiên nhẫn giải thích, cố gắng thuyết phục tôi rút lui.
Đương nhiên tôi đã biết điều này, lúc trước ở hiện đại xem phim tài liệu đã kinh hồn bạt vía, không nghĩ sẽ có ngày chủ động chạy tới đây.
Bởi vì con đường này càng gian nan, tôi lại càng không yên lòng Tiết Viễn. Hậu thế ca ngợi hắn là sao võ khúc, nhưng hắn lại không phải thần tiên từ trên trời rơi xuống đao thương bất nhập, hắn là người bằng xương bằng thịt, biết hoang mang, buồn phiền.
Hiện giờ hắn mới mười lăm tuổi, mất mát và xáo trộn của thời niên thiếu luôn khó quên, hơn nữa rắc rối vô cùng. Dù có kìm nén nó vào lúc này, nhiều năm sau vẫn sẽ suy sụp.
Đương nhiên, tố chất tâm lý Tiết Viễn so với tôi mạnh hơn rất nhiều, tôi cũng không có bàn tay vàng có thể vì hắn quét sạch hết thảy ưu phiền, chỉ là tình nguyện, hắn ít nhất cần một người làm bạn.
Hoặc có lẽ là bởi vì bản thân mình, tôi đột nhiên đi vào một môi trường hoàn toàn xa lạ như vậy, không thể không yếu đuối, không muốn rời khỏi hắn.
Tôi bỏ đi trạng sa sút đè nén trong lòng, nâng hai mắt lên, nhìn chằm chằm hắn không buông: "Thế nhưng, ta chỉ nhận ra ngươi. ”
Tiết Viễn giống bị những lời này nghẹn lại, không nhìn tôi nữa, ánh mắt đảo khắp nơi, cuối cùng gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn nói "Cảm ơn" rồi thầm xin lỗi vì lợi dụng lòng trắc ẩn của hắn.
Thật ra, điều này nằm trong dự đoán của tôi, dù sao sau này Tiết Viễn cũng xuyên không.
Hắn nói A Ngọc là "người quan trọng", nhưng rốt cuộc là quan trọng như thế nào, tôi không thể biết được. Giống như trong tay có một phần đáp án tham khảo, mở ra xem, quá trình giải đề chỉ viết một chữ "tóm tắt", tất cả đều dựa vào tôi kiên trì chủ động phát huy.
Viên đại phu nghe nói tôi muốn lưu lại, vui vẻ đồng ý, tựa hồ đã coi tôi là học trò của mình, ông lớn tuổi, thị lực có chút không tốt, thời đại này lại không có kính lão, công việc trên giấy đơn giản để cho tôi làm thay.
Tiết Viễn ngẫu nhiên tới hai ba lần, mỗi lần đều thấy tôi ngồi ở trước bàn, cảm khái: " A Ngọc làm sao có thể ngồi yên được vậy. ”
Viên đại phu ở một bên trêu chọc hắn: "Ngươi coi ai cũng giống ngươi sao? ”
Tôi mỉm cười im lặng. từ nhỏ đến lớn tôi vừa đi học vừa đi làm, việc ít vận động đã sớm luyện ra, bảo tôi đứng hoạt động mới khó.
Nhưng Tiết Viễn thay tôi hoảng hốt, lại khó có được thời gian rảnh, đề nghị nói: "Chúng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa đi. ”
Viên đại phu sảng khoái thả đi, tôi lại có chút do dự: "Ta không… ”
"Ta có thể dạy ngươi." Hắn dễ dàng đáp ứng.
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh vàng của mặt trời lặn bao phủ sân rộng trống trải, sỏi đá phản chiếu ánh sáng tinh xảo. Tiết Viễn tự mình dắt tới một con tuấn mã, thoạt nhìn cao lớn mà cường tráng, toàn thân đen nhánh, chỉ có móng guốc và bộ ngực trắng như tuyết.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với ngựa, khó tránh khỏi hưng phấn, tim đập có chút nhanh hơn. Đôi mắt dưới lông mi dài đen ẩm, lông mượt cùng bờm mềm mại, nhìn trông rất dễ sờ, tôi to gan vươn tay, Truy Tuyết phì mũi ra một hơi, chủ động nghiêng đầu tới.
Tôi vui mừng nhìn về phía Tiết Viễn, hắn có vẻ cũng rất vui, giống như phụ huynh cầm giấy khen của đứa nhỏ, trong nụ cười có vài phần đắc ý: "Đúng không, nó cũng thích ngươi. ”
Tiết Viễn đầu tiên làm mẫu cho tôi xem, cầm dây cương lên ngựa, động tác nhẹ nhàng. Tiếng vó ngựa dần dần tăng tốc, góc áo của thiếu niên khẽ lật, dáng người tuấn tú thẳng tắp như đuổi theo ánh sáng,cưỡi gió, vững vàng kéo theo nhịp tim và đường nhìn của tôi. Mặt trời lặn trải ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Cách đó không xa có một tiếng hí dài, hắn sớm siết ngựa, chậm rãi đi tới trước mặt, không để cho cát sỏi dưới móng guốc văng vào người tôi
Tiết Viễn xuống ngựa, ngay cả thở cũng không thở dốc, chỉ có vạt áo bị gió thổi loạn, đưa dây cương vào tay tôi.
Đây chính là vật cưỡi của danh tướng nổi tiếng ngàn năm, giống như dùng rolls-royce tập lái. Nhưng mà tôi vụng về, có vẻ rất không phù hợp, may mà tính tình Tiết Viễn cùng Truy Tuyết đều rất tốt, tùy tôi giày vò.
Con xe Rolls Royce trị giá 33 tỏi
Lần đầu tiên lên ngựa suýt nữa ngã xuống, Tiết Viễn lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy tôi.
"Thực xin lỗi..." Tôi cảm thấy xấu hổ,chẳng trách lúc trước Tiết Viễn vô cùng bình thản khi dẫn tôi đi chạy bộ buổi sáng, hóa ra tâm tính đó đã được tôi luyện từ lâu.
"Không sao, thử lại lần nữa." Hắn đỡ thắt lưng tôi,rồi rút tay về.
Sau mấy lần lộn xộn, trái phải một phen, tôi rốt cục đạt được thắng lợi, có thể ngồi lên yên một cách an toàn, dắt dây cương để nó đi từ từ.
Còn chưa đợi tôi đi vòng quanh sân để cho Tiết Viễn xem thành quả học tập, có lẽ là Truy Tuyết cho rằng tôi đã quen với nó, bắt đầu giương bốn vó bỏ chạy, tốc độ càng ngày càng nhanh, tôi cũng càng ngày càng hoảng loạn, tình trạng không cách nào ổn định, theo bản năng kêu cứu: "Tiết Viễn! ”
Phía trước truyền đến một tiếng huýt sáo lớn, Truy Tuyết nghe xong, thả chậm tốc độ, vài bước dừng lại trước mặt Tiết Viễn. Tôi sợ tới mức tay chân nhũn ra, lúc xuống ngựa còn phải để Tiết Viễn đỡ.
"Truy Tuyết sẽ không để cho ngươi ngã xuống." Tiết Viễn lên tiếng trấn an tôi.
Biết thì biết, nhưng cảm giác xóc nảy đón gió vừa rồi thật sự kích thích, tôi phải học cách giảm tốc độ lại, tôi thay đổi sang chủ đề khác: "Tiếng huýt sáo vừa rồi..."
"Là dùng để gọi nó trở về." Tiết Viễn lại làm mẫu trước mặt tôi, tiếng huýt dài trong trẻo, vừa mới lên tiếng Truy Tuyết liền quay đầu lại.
Tôi nhân cơ hội sờ sờ đầu nó, miệng học thổi một lần. Miễn là không liên quan đến vận động chân tay, tôi liền bắt chước tương đối dễ dàng, chỉ là âm sắc không được tự nhiên, Truy Tuyết nghe tựa hồ có chút khó hiểu.
"Ngươi phải dán đầu lưỡi vào..." Tiết Viễn chỉ đạo.
Tôi mờ mịt hé môi lộ ra đầu lưỡi, hắn duỗi tay nhưng nhanh chóng thu lại: "Ừm, dán vào phía sau răng. ”
Dựa theo chỉ điểm của hắn, tôi thử lại vài lần, phát ra thanh âm tương tự, Truy Tuyết thăm dò dán vào lòng bàn tay tôi, còn cọ cọ, nhất thời làm cho người ta tràn ngập cảm giác thành tựu, thậm chí còn muốn lên ngựa lao nhanh vài vòng.
Ánh chiều rút hết, tôi xem như học hành thành công, nhưng mà sau một phút tràn đầy nhiệt huyết, xương cốt giờ sắp rã tới nơi. Nhìn người khác là trời đất làm bạn, sống tiêu tiêu sái sái, đến phiên mình chỉ cảm thấy mông đau chân cũng đau, đường cũng không đi được, người khác thấy có khi còn nghĩ tôi vừa bị đập cho một trận.
Thấy tôi bước đi chậm chạp, Tiết Viễn nhìn không nổi nữa: "Ta cõng ngươi về ”
"Cái này…hình như không thích hợp lắm đâu ”
"Vốn chính là ta kéo ngươi ra ngoài cưỡi ngựa, giờ cũng không có ai ở ngoài."
Hắn liên tiếp nói vài lý do, tôi do dự một hồi, nhẹ gật đầu.
Tóc Tiết Viễn bị hoàng hôn chiếu rất ấm áp, vành tai cũng bị phơi đỏ. Mười lăm tuổi bờ vai đủ vững vàng, tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn”
Kể từ khi tới đây, tôi gần như lúc nào cũng cảm ơn hắn.
Tiết Viễn không trả lời, nhẹ nhàng nở nụ cười, xung quanh đã tối rồi, tôi ở sau lưng, càng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn.