Thời gian tôi hôn mê không lâu, chỉ cảm thấy mình như chết đi một lần, toàn thân như tháo ra ráp lại, không chỗ nào không đau.
Viên đại phu bắt mạch cho tôi, trầm mặt, không đoán được nguyên nhân, chỉ nói là suy nghĩ quá nhiều, lao tâm, bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, trước khi đi lại nói cho tôi biết, Tiết Viễn đã không sao.
Tôi đang ngẩn người, cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội từ cổ áo rơi ra, bị câu này gọi hồn về, như có kỳ tích y học trực tiếp xoay người xuống giường, may mắn không ngã xuống đất.
Vốn tưởng rằng Tiết Viễn tỉnh còn muộn hơn tôi, về sau mới biết được hắn vừa tỉnh đã đi điểm binh bày trận, sau đó lại ngã trở về.
Lúc này, hắn yên lặng nằm trên giường, vết máu trên mặt đã được lau sạch, hai mắt nhắm nghiền, có thể là bởi vì vết thương đang đau, lông mày hơi cau lại, giống như chìm trong một giấc mơ xấu.
Không có người bên ngoài ở đây, tôi ngồi ở bên giường, lấy tay cởi ngọc bội xuống.
Đã thật lâu không có nhìn kỹ nó, cũng không vì thế mà quên đi hình dáng, bởi vậy có thể phân biệt rõ ràng, trong khối ngọc trong suốt này, tơ đỏ quấn quanh đã thiếu hơn phân nửa, giống như máu sắp chảy hết.
Lần đầu tiên nhìn thấy, một tầng mồ hôi lạnh toát ra, trong đầu không hiểu sao hiện lên trận mộng cảnh kia, máu tươi đầy đất, đường cong vòng vèo, cùng với thi thể lạnh lẽo ở cuối đường.
Suy nghĩ bị cuốn thành một mớ hỗn độn, dự cảm không lành giống như đóng băng, không thể kháng cự mà tràn vào trong lòng.
Không phải là không có dấu hiệu khác, chẳng hạn như kiệt sức, chẳng hạn như đau đầu, trước kia trong lòng tôi còn có chút may mắn, cho rằng câu "sau này không còn gặp lại nữa" chỉ có nghĩa là chia ly tạm thời, nhưng bây giờ nghĩ lại …
( Trước đây Hà Hoàn từng hỏi Tiết Viễn: Sau này A Ngọc như nào thì bạn trả lời là “ Sau này không còn nữa”)
" A Ngọc?" Tiết Viễn tỉnh lại.
Giọng nói của hắn còn có chút khô khốc, mở mắt ra nhìn rõ tôi, lúc này sửng sốt: "Ngươi.. đừng khóc. ”
Hắn vội vàng ngồi dậy, không biết động đến đâu, đau đến rít một tiếng.
Tôi vội vàng đưa tay đỡ, lúc đứng lên mới phát hiện mặt có nước mắt, cứ vậy rơi xuống.
Tôi giấu ngọc bội vào tay áo, lau nước mắt, cố gắng giữ giọng nói của tôi ở mức bình thường: “ Ngươi không sao là tốt rồi."
Nghe tôi nói như vậy, Tiết Viễn thả lỏng, lắc lắc cánh tay rắn chắc bị băng bó của mình: "Dọa ngươi à? ”
"Ừm." tôi trả lời theo sự lý giải của hắn
"Ta khôi phục rất nhanh, ngày mai có thể lên ngựa." hắn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng như gió thổi, thề son sắt, cánh tay lắc lư biên độ lớn hơn một chút, kết quả vẻ mặt cứng đờ vì đau.
"Được rồi, ngươi yên tĩnh một chút." Ta dở khóc dở cười, lại vươn tay đè hắn lại.
Hắn nắm lấy tay tôi không cho tôi rút lại. Lòng bàn tay vẫn rất ấm áp, vết thương kết vảy có chút thô ráp.
Hắn rũ tầm mắt xuống, có lẽ là đang nhìn chiếc nhẫn tôi đang đeo, đầu ngón tay từ trên cao nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm có chút thấp: " A Ngọc, lần này may mà có ngươi. ”
"Nếu như không có ngươi, ta chắc phải chết ở nơi đó."
Sau khi qua quỷ môn quan một lần, giờ phút này tôi vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, không nói lời dư thừa, chỉ lặp lại lần nữa: " Sẽ không. "Không biết là đang trấn an hắn hay là đang trấn an mình.
Tiết Viễn trầm mặc trong chốc lát, nắm chặt tay hơn, ngẩng mặt nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc: "A Ngọc, ta..."
Giọng nói của hắn đột nhiên phanh lại, tôi đang kỳ quái, chợt nghe thấy có người vào cửa. Người tới gần vài bước, là Tề phó tướng.
Tôi theo bản năng muốn rụt tay trở về, Tiết Viễn buông tôi ra.
Tề phó tướng toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tiết Viễn, băng gạc quá mức choáng mắt, hắn không phát hiện chút động tác nhỏ này, lên tiếng quan tâm vài câu, lại báo cáo tình huống trong quân.
Nói xong chính sự, hắn thở dài, lời nói có chút kích động: "Lần này thật sự là hung hiểm, tướng quân dự liệu như thần, nếu như không phải ngài sớm để cho A Ngọc..."
"Cái gì?" Sắc mặt Tiết Viễn như thường, nghe đến chỗ này trở nên có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi đang yên lặng giả vờ làm không khí đột nhiên bị gọi, không lên tiếng, chỉ là cùng Tiết Viễn nhìn nhau, chớp chớp mắt một cái, ý đồ đem tin tức nói không nạp vào trong mắt.
Tiết Viễn đại khái thành công lĩnh hội được, vẻ mặt quay trở về bình thản, hướng Tề phó tướng mơ hồ đáp hai tiếng, hiện ra vài phần khéo léo cao thâm.
Không biết là bởi vì ánh mắt Tiết Viễn trao đổi với tôi quá mức rõ ràng, hay là bởi vì không có gì để nói chuyện, Tề phó tướng nhìn hắn một chút, lại nhìn tôi, đứng một lát: "Ách, ta... thuộc hạ cáo lui. ”
Tề phó tướng biến mất không dấu vết, chỉ lưu lại bầu không khí không hiểu sao có chút ngưng đọng.
Tôi lặng lẽ nén xuống cảm xúc lúng túng, lên tiếng phá vỡ sự ngưng đọng này: "Không thể để cho người khác biết ta giả truyền quân lệnh." ”
Tiết Viễn kéo khóe môi lên: "Việc cấp bách tùy quyền, đây là quân công vốn lên được khen thưởng ”
Tôi lắc đầu kiên trì. Trong lịch sử không có A Ngọc, tôi vốn không nên tồn tại.