Địa điểm chạy buổi sáng là ở công viên gần nhà, mặt trời len qua kẽ nứt trên cành cây, chiếu vào những chiếc lá rụng bên đại lộ rợp bóng. Cách đó không xa các bác gái theo tiếng nhạc đánh Thái Cực Quyền, thỉnh thoảng có người mặc đồ thể thao từ phía sau vượt qua tôi, biến mất ở góc đường phía trước.
Đoạn đường này nhất định trở thành waterloo trong sự nghiệp luyện binh của Tiết Viễn, đối với hắn tốc độ này không khác đi dạo tản bộ là bao, hoàn toàn là đang chiếu cố tôi, nhưng mà tôi thật sự quá yếu, không bao lâu liền thở hồng hộc, lúc về nhà nhìn thấy cầu thang cao mà dài hai mắt đen sầm.
*Waterloo là một thành phố của Bỉ.
*Trận Waterloo (phiên âm tiếng Việt: Oa-téc-lô) là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, ở Waterloo, thuộc Bỉ.
"Tôi mà ở trong binh doanh chắc là không sống nổi." Tâm trạng tôi đau đớn, nhận ra bản thân mình.
"Sẽ không." Tiết Viễn còn có lòng tin hơn cả tôi, lại đưa tay qua: “ Tôi cõng cậu đi lên nhé? ”
Tôi dùng khí lực còn sót lại mãnh liệt lắc đầu, chỉ là chạy hai vòng mà thôi, bị người cõng cũng quá mất mặt, sĩ có thể chết không thể nhục.
Kết quả tầng cuối cùng vẫn là hắn kéo tôi đi, nhìn từ xa rất giống ông chú một tay xách bình ga đi lên lầu.
Bàn tay Tiết Viễn nóng ran,ngón tay và lòng bàn tay nổi đầy vết chai mỏng, nhìn kỹ còn có vết sẹo dài nhỏ, hẳn là do tập võ quanh năm lưu lại. Ngước mắt lên trên, có thể nhìn thấy cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của hắn.
Tôi khẽ thở dài: "Phải chịu bao nhiêu cay đắng mới thành ra thế này."
Hắn dường như không nghe thấy những gì tôi nói, siết chặt lấy tay tôi, tìm chìa khóa, mở cửa.
Buổi tối, Tiết Viễn cũng muốn kéo tôi ra ngoài tản bộ. Nhiều khi tôi tăng ca, hắn trực tiếp đến gần đơn vị đón tôi, đi dạo bên ngoài vài vòng mới về nhà.
Đèn hoa vừa lên, ánh chiều tà le lói, xe cộ ở bên ngoài vỉa hè phóng nhanh như bay, đèn sau kéo ra hai đạo sao băng vội vã bay đi, thoáng qua đã biến mất. Trên đường không có nhiều người qua lại, phố ăn vặt xa xa đông ngất trời, gió đêm hơi lạnh, thoang thoảng hương thơm thanh tao và tiếng cười nói.
Tôi với hắn nói chuyện phiếm, bóng dài rồi ngắn lại dưới ánh đèn đường vàng mờ, có lúc tách ra, có lúc quấn lấy nhau.
Khung cảnh đường phố bình thường hiện lên trong mắt hắn, giống như mảnh vụn nhỏ rơi xuống đầm sâu. Hắn mở miệng nói, giọng nói có chút trầm thấp: "Nhân gian thay đổi rất nhiều, lại có chút giống như lúc đó, không có gì khác biệt. ”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tôi nhìn hắn không nói nên lời, lời này có chút triết lý, tôi không thể trả lời.
Tiết Viễn dung nhập vào môi trường xung quanh quá tốt, có đôi khi làm cho tôi quên mất hắn là khách xa quê đến đây. Quê hương của hắn không phải là ngoài vạn dặm, mà là một ngàn năm trước, hắn không bao giờ có thể trở về được nữa. Là một người bình thường chỉ biết đứng về phía thời gian, dù có nghĩ đến bao nhiêu cũng không thể hiểu nổi, chỉ có thể im lặng nhìn hắn, như thể bị ngăn cách bởi thế gian vô tận.
Đúng lúc này, bước chân Tiết Viễn đột nhiên xoay chuyển, muốn đi về phía phố ăn vặt, nhướng mày nhìn về phía tôi: "Nghe nói bên này có một quán bánh rán rất ngon. "Ngay lập tức chuyển từ một nhà triết học cô đơn sang một người sành ăn.
Cảm giác xa lạ mơ hồ ban nãy tan biến. Lúc trước tôi ở căng tin không ăn ngon, bây giờ có chút đói bụng, nghe xong lời này mắt tôi sáng lên, bước chân tăng tốc đuổi theo hắn.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt xa lạ hỏi: "Cậu chưa từng đến đây bao giờ à? Rõ ràng là nằm trên đường tan làm."
Lúc trước? Tôi ngậm một viên bạch tuộc chiên nóng hổi trong miệng, nghe lời này bắt đầu cố gắng nghĩ lại.
Khi ở một mình, tôi dường như luôn chạy thẳng về nhà, nằm liệt trên ghế sô pha một lúc, sau đó dựa vào nghị lực bật lên đi vào phòng tắm, lại tiếp tục ngủ, vội vàng kết thúc một ngày đơn điệu.
Sự xuất hiện của Tiết Viễn đã thực sự thay đổi cuộc đời tôi, giống như một người ôm ngọn nến bước vào căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng nhỏ và hơi ấm lan toả, âm thầm lấp đầy không gian.
Hắn không biết tại sao tôi đột nhiên sững sờ, nghĩ chắc tại Bạch tuộc viên có vấn đề, nhìn qua: "Không ngon à?"
Tôi hoàn hồn, nở một nụ cười chân thành với hắn rồi đưa thứ đang cầm trên tay qua: "Ngon lắm".
Hôm nay Tiết Viễn không tới đón tôi, hắn gửi tin nhắn nói, muốn đi ăn cùng các đồng nghiệp trong phòng tập võ.
Ban đêm, khi tôi trở về nhà, thấy phòng khách không có một ai, xung quanh lặng lẽ trống rỗng, cuối cùng tôi tìm thấy hắn đang ở ban công.
Hắn một mình tựa vào khung cửa sổ rộng mở, đối mặt với màn đêm đen kịt ngoài đó, để gió lạnh phả vào mặt, ánh đèn phòng khách phía sau phản chiếu vành tai ửng đỏ, mặt mày ẩn trong bóng tối, làm cho người ta nhìn không rõ.
Tôi ngửi thấy mùi rượu, trong lòng hiểu rõ: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Hắn nghiêng đầu có vẻ đang suy nghĩ miên man, giọng điệu cũng trầm lại, lộ ra một chút uể oải: "Đỏ, còn có trắng. ”
Giỏi quá, khó trách say thành như vậy.
Tướng quân trăm trận trăm thắng cứ như vậy thua rượu pha chế hiện đại, cũng may hắn yên lặng, các chức năng tự quản vẫn hoạt động như bình thường, không có dấu hiệu nổi điên, tôi yên tâm phơi hắn ở đó hóng gió, đi vào phòng bếp tìm chút gì đó cho hắn tỉnh rượu.
Nhưng mà Tiết Viễn tựa hồ không có ý định ở một mình, một đường theo sát tôi, xếp ghế cạnh cửa bếp nhìn tôi bận rộn.
Hắn tựa cằm lên lưng ghế, vành tai đỏ bừng, đôi mắt đen láy đẫm hơi sương sau khi uống rượu, ánh mắt tập trung lạ thường. Tóc mái hơi dài không vén lên, lộn xộn đặt trên trán, hiện ra vài phần ngoan ngoãn, vững vàng thường ngày đã giảm đi rất nhiều.
Tôi mở cửa tủ lạnh ra, hơi lạnh theo ánh sáng đập vào mặt, đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.
" Ở đây không nhìn thấy ánh trăng." Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, lời nói ảm đạm,cùng ánh mắt trầm thấp mơ hồ: "Rượu khó uống, nóc nhà cũng không lên được. ”
Tôi bật cười, tim như bị kim châm, thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn oán giận, thậm chí từ trong lời nói nghe ra vài phần ý tứ tủi thân, giống như một đứa trẻ.
Ở phương diện này có lẽ hắn và tôi rất giống nhau, có cả ngàn ý nghĩ giấu kín trong lòng, lại luôn bày ra một bộ dáng giả vờ không biết, bất động, cái gì cũng không chịu nói ra.
Sau khi uống rượu nói ra lời thật lòng, hiện tại hỏi hắn, nói không chừng có thể moi ra không ít bí mật kinh thiên động địa, nhà quân sự nghe xong sẽ trầm mặc, sử gia nghe xong sẽ rơi lệ.
Nhưng tôi không hỏi gì, chỉ dỗ dành: "Được rồi, chờ ngày nào đó tôi trúng giải độc đắc, mua cho anh một căn nhà lớn ở vùng ngoại ô có thể bay lên nóc nhà.”
Tôi tìm ra một chai nước ngọt còn sót lại trước đó, lấy nó mở nắp, để cảm ơn hắn đã hỗ trợ tôi.
Tôi tạm thời để nước ngọt xuống, đi nấu canh tỉnh rượu cho Tiết Viễn.Ngay khi tôi định quay người rời đi, liền nghe thấy một tiếng gọi như thở dài từ phía sau.
"A Ngọc..."
Tôi sững sờ tại chỗ, không thể cử động giống như đột nhiên bị ngâm trong nước đá, sững sờ một lúc, tôi máy móc nhìn lại, Tiết Viễn đã cúi đầu tựa vào lưng ghế, như là đã ngủ thiếp đi.
Không phải tên tôi.
Dĩ nhiên là không. Hắn và tôi luôn là người của hai thế giới.
Tủ lạnh bên cạnh phát ra âm thanh hoạt động ổn định, đèn điện trên đỉnh đầu vẫn bật, chiếu ra một gian phòng sáng ngời yên tĩnh.
Vọng nguyệt nhớ cố nhân, Anh đang nghĩ tới vị cố nhân nào.