《 ba mươi sáu sách 》có nói: mượn đao giết người. Nếu mưu tính đem hắn cùng Hoàng hậu mưu tính, sợ là muốn Hoàng hậu đối phó hắn, hay là lợi dụng hắn đối phó Hoàng hậu đi! Bất luận là hại người nào, hai người cũng không tốt.
Nhưng hôm nay Hoàng hậu bị cấm chân, tuy nói kế hoạch các nàng có thể áp dựng được không, nhưng hợp mưu hại hắn cũng không phải không thể. Không có chứng cớ, hắn cũng không tùy tiện nói chuyện này cho Vũ Văn Quân Quyết biết, mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Tối nay trời trở lạnh, ăn xong bữa tối Vũ Văn Quân Quyết đỡ Mộ Tử Thư đến tẩm phòng, chờ hắn tắm rửa xong lại đưa hắn lên giường đắp kín chăn bông.
Mộ Tử Thư thấy kể từ khi săn thú về hắn không đi tắm rửa cảm thấy chút kỳ quái, hắn trước nay đều qua đêm ở đây.
“Quyết, ngươi không ngủ?”
“Trẫm muốn đến phủ Nguyên soái cùng Viên Nguyên soái uống rượu. Trở lại nhất định sẽ muộn, không muốn quấy rầy ngươi ngủ yên, trẫm sẽ về Hoàng Lan Cung. Ngươi an tâm ngủ, trẫm sẽ kêu Tác Tây lưu lại chiếu cố ngươi.”
Nghĩ đến trước đó vài ngày Vũ Văn Quân Quyết nói qua muốn tìm Viên Nguyên soái nói chuyện, Mộ Tử Thư hiểu rõ gật đầu. nhưng lại cảm thấy một mình hắn đến phủ Nguyên soái không yên lòng, đặc biệt lúc trở về lại là đêm khuya, có chút lo lắng hỏi: “Để Tác Tây theo ngươi đi, đêm khuya trên đường khó tránh khỏi không an toàn.”
Vũ Văn Quân Quyết câu môi cười, đúng là một người tri kỷ. Hôn lên trán hắn, cười nói: “Không sao, trẫm sẽ mang thị vệ theo, ngươi hôm nay thân thể mệt mỏi, sớm đi ngủ đi.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, nhưng vẫn nhìn Vũ Văn Quân Quyết rời đi sau mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vậy mà chưa nhắm mắt được bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo.
“Hỏi Mai, chuyện gì?”
Hỏi Mai trông ở ngoài cửa thấy công tử hỏi, vội vàng đẩy cửa vào.
“Công tử, Lưu Lộng công tử tới, ầm ĩ muốn gặp công tử, tổng quản Tác Tây cũng bị hắn làm cho nhức đầu.”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy phủ thêm áo khoác, “Cho hắn vào đi.”
“Vâng.”
Công tử nói ra, cũng không ai ngăn trở nữa. Lưu Lộng vừa vào tẩm phòng Mộ Tử Thư liền quay về phía ngoài cửa hừ một tiếng, bắt cả đám đứng ở ngoài cửa, sau đó kéo cái ghế ngồi gần mép giường Mộ Tử Thư.
“Lúc này mới giờ nào a! Ngươi đã đi ngủ!”
Mộ Tử Thư mím môi cười cười, sợ người bên ngoài nghe thấy còn cố ý thấp giọng, “Ngươi tối nay không vụng trộm sao?”
Lưu Lộng liếc hắn một cái, bất mãn đè ép thanh âm nói: “Ngươi còn nói, ta nói ngươi lúc nào thì nói với Hoàng thượng cho ta ra khỏi cung a! Mặc dù ngoài mặt ta là nam sủng của Hoàng thượng, nhưng ta cũng là một thân trong sạch a! Hoàng thượng cũng không chạm qua ta, hơn nữa ngươi nhìn xem Hoàng thượng ánh mắt nhìn ta chỉ có chán ghét! Để ta ra ngoài không phải là việc khó đi!”
Hàng đêm vụng trộm còn nói thân mình trong sạch, Mộ Tử Thư không cách nào hiểu suy nghĩ của hắn.
“Ngươi không phải nói cho ta trước tiên phải tranh thủ, biết Hoàng thượng có cảm tình với ta ta sẽ giúp ngươi sao?”
Lưu Lộng nghẹn một cái, sau đó lại bất khả tư nghị nhìn Mộ Tử Thư, khó có thể tin hỏi: “Ngươi không tỏ rõ tâm ý cho Hoàng thượng biết a! Hôm đó ở Phượng Nghi Cung ta thấy Hoàng thượng đối tốt với ngươi như vậy còn tưởng rằng các ngươi đã nói hết với nhau! Này cái tính tình chết tiệt của ngươi a! Có thể tiến nhanh thêm một chút hay không!”
So với Lưu Lộng hận thiết bất thành thương cùng lòng như lửa đốt, Mộ Tử Thư ngược lại rất thản nhiên, nụ cười trên mặt không bởi vì lời của Lưu Lộng mà giảm bớt phân nửa.
“Ân, ta vốn muốn nói, nhưng vừa mới xảy ra chuyện của Hoàng hậu, Hoàng hậu là muội muội của Binh mã đại nguyên soái, Hoàng thượng muốn chừa mặt mũi cho Nguyên soái, hơn nữa Hoàng thượng vừa mới săn thú về không lâu, mấy ngày nay cũng rất mệt mỏi. Ta không muốn hắn phiền lòng, hay để mấy ngày nữa rồi nói cũng được.”
Lưu Lộng suy tư, cảm thấy Mộ Tử Thư nói có lý, gần đây Hoàng thượng phiền lòng không ít nếu không cẩn thận xúc động đừng nói Mộ Tử Thư tỏ rõ tâm ý không được, ngay cả chuyện của hắn cũng không tiện làm. Nhưng nghĩ đến việc mình phải chờ thêm một chút, trong lòng rất không thoải mái.
“Phải phải phải, Hoàng thượng Hoàng thượng, đều là ngươi yêu mến Hoàng thượng, chuyện của ta nếu như ngươi Hoàng thượng một nửa trọng yếu ta cũng lám ơn trời đất rồi!”
Mộ Tử Thư thấy dáng vẻ trẻ con của hắn có chút buồn cười, thầm nghĩ: dĩ nhiên là Quyết quan trọng hơn rồi.
“Ngươi yên tâm, đều nói người có tình cảm cuối cùng cũng là người nhà, ta nhất định sẽ giúp người cùng người yêu ở chung một chỗ.”
Nghe được câu này, Lưu Lộng trong lòng thoải mái một chút, ngoài miệng vẫn không buông tha nói: “Cái gì sẽ thành người nhà, đã là người nhà rồi được không? Đã sớm là người nhà rồi!”
Mộ Tử Thư biết hắn để ý không bỏ qua cho người khác, cũng không tranh cùng hắn, nhìn canh giờ bên ngoài cũng không còn sớm, nán lại lâu như vậy khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ. Ngươi cùng người yêu vụng trộm cũng cẩn thận một chút, nếu như bị bắt ta cũng không cứu được ngươi.”
“Đám thị vệ trong cung kia không có bản lãnh vào tẩm phòng của ta, ngươi yên tâm đi. Ta đi trước, ngươi phải nhớ đến chuyện của ta đó a!”
Mộ Tử Thư mím môi cười, liên tiếp đáp ứng.
Sau khi Lưu Lộng đi, bên trong tẩm phòng có vẻ đặc biệt an tĩnh. Thói quen Vũ Văn Quân Quyết hàng đêm bên cạnh, hôm nay không có ngược lại có một chút không quen. Vừa mới nói chuyện một lát, bây giờ cũng không buồn ngủ.
Mộ Tử Thư cởi áo khoác xuống, nằm xuống giường. Suy nghĩ nếu như bày tỏ tâm ý cho Vũ Văn Quân Quyết, hắn có tiếp nhận hay không? Hoặc cũng có thể chán ghét hắn hay không? Nếu như chán ghét hắn, sau khi sinh hài tử liền rời khỏi Hoàng cung, chẳng qua là có chút không nỡ, không bỏ được hắn, cũng không bỏ được hài tử.
Nếu đã quyết định tranh thủ một chút, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Nhẹ thở dài, Mộ Tử Thư không suy nghĩ thêm nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Vừa mới vào trạng thái ngủ Mộ Tử Thư mơ mơ màng màng chợt cảm thấy bên ngoài cửa có người. Lập tức giật mình tỉnh dậy, Mộ Tử Thư phủ thêm áo khoác xuống giường đi tới cửa.
Vừa mới mở cửa, chợt một bóng trắng bay qua. Mộ Tử Thư nhíu mày, chợt mở cửa ra, nhưng bên ngoài lại không có gì cả.
Hít sâu một hơi, Mộ Tử Thư đi về phía ngoài cửa, đứng ở hành lang nhìn chung quanh một lượt, cũng không nhìn thấy người nào. Đang cảm thấy ký quái, cửa vừa rồi mới mở chợt “phanh” đóng lại.
Mộ Tử Thư xưa nay không tin có ma quỷ, hống chi hắn cũng không làm chuyện gì hại người. Đến tột cùng là người nào đang làm trò quỷ, hay là hắn nhìn lầm?
Mấy bước đến cửa, đẩy cửa ra, bên trong vẫn như cũ không có người nào. Đốt đèn chung quanh nhìn cũng không có gì khả nghi. Mộ Tử Thư thở dài, chắc là hắn nhìn lầm đi.
“Công tử, có chuyền gì xảy ra?”
Tác Tây đột nhiên đi vào, khiến Mộ Tử Thư sợ hết hồn.
Mộ Tử Thư để cây đèn xuống, lắc đầu nói: “Không sao, chắc là ta nằm mộng thấy gì. Ngươi đi ngủ đi, ta không sao.”
Tác Tây liếc nhìn tẩm phòng chung quanh, mới yên lòng vuốt cằm, “Vâng, công tử nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì thì gọi tiểu nhân.”
Mộ Tử Thư gật đầu, chờ Tác Tây đóng cửa phòng lại, mới cởi áo khoác lên giường ngủ, sau, một đêm không có mơ gì cả.
Sáng sớm hôm sau.
Xác định Mộ Tử Thư không tỉnh dậy sớm, ngày gian khổ Tác Tây lại được lệnh về Hoàng Lan Cung hầu hạ Vũ Văn Quân Quyết dậy.
Vũ Văn Quân Quyết đêm qua trở về rất khuya, ngủ không tới hai canh giờ, hôm nay lại bị Tác Tây đánh thức vào triều sớm sắc mặt có chút khó coi.
Tác Tây rất bất đắc dĩ, kể từ khi Hoàng thượng hàng đêm ngủ lại Khuynh Nguyệt Điện, hắn cũng rất lâu rồi không thấy Hoàng thượng tức giận rời giường. Hoặc là công tử gọi Hoàng thượng hoặc là Hoàng thượng không muốn đánh thức công tử, tự mình đứng dậy mặc quần áo. Sau khi trở về Hoàng Lan Cung, lại khiến hắn tức giận rời giường, quả nhiên sau này Hoàng thượng vẫn nên ngủ lại ở Khuynh Nguyệt Điện thì hơn.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Tác Tây từ trước đến nay không có biểu hiện gì trên mặt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, dang rộng hai cánh tay để hắn thay quần áo.
“Đêm qua Tử Thư có ngủ ngon giấc hay không?”
Hoàng thượng vừa mới mở miệng, không khí Hoàng Lan Cung liền tốt hơn nhiều, Tác Tây rốt cục cũng dám thở ra.
“Hồi Hoàng thượng, công tử đêm qua hình như mơ thấy cái gì đó, thức dậy một lần, sau một đêm an lành ngủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ.”
Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm biểu thị đã hiểu, trên mặt cũng nhu hòa chút.
Tác Tây thay xong y phục cho hắn, lại bưng tới đồ dùng rửa mặt, nghĩ đến chuyện Lưu Lộng. Vẫn cảm thấy nên nói cho Hoàng thượng một chút.
“Hoàng thượng đêm qua ngươi đi không lâu, Lưu Lộng công tử lại tới, cùng công tử hàn huyên một lát.”
Vũ Văn Quân Quyết đơn giản rửa mặt xong, tuấn mi hơi nhíu, trầm giọng nói: “Bọn họ thì có cái gì hay tán gẫu.”
“Tiểu nhân không biết, Lưu Lộng nhốt chúng ta ở ngoài cửa.”
Vũ Văn Quân Quyết mi nhăn càng chặt hơn, sắc mặt âm u nhìn Tác Tây, bất mãn nói: “Ban đầu ngươi lấy nam sủng như thế ở nơi nào!”
Thấy Hoàng thượng vung tay áo đi ra cửa, Tác Tây co rút khóe miệng, trong lòng ủy khuất nói: thí sinh là do các thành chủ đưa tới, cùng tiểu nhân có quan hệ gì a!
Đêm qua giằng co, Mộ Tử Thư ngủ thẳng tới buổi trưa mới dậy, rửa mặt xong liền đến tiền thính dùng bữa thấy Vũ Văn Quân Quyết đã đang ngồi.
Mộ Tử Thư thấy hắn khẽ mỉm cười, ngồi bên cạnh hắn cùng nhau dùng cơm trưa.
“Tử Thư đêm qua nằm mơ?”
Mộ Tử Thư sửng sốt, sau đó nghĩ nhất định là Tác Tây nói cho hắn, nên cũng không thấy kỳ quái.
“Tựa như là nằm mơ, cũng không nhớ rõ.”
Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm, múc cho hắn chén cháo gà.
Tử Thư nhìn cháo gà phía trên phủ một tầng dầu, dừng lại động tác ăn cơm, có chút đáng thương nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ, cầm cái muỗng múc bỏ phần dầu ra, dịu dàng khuyên nhủ: “Trẫm biết ngươi không muốn ăn, chẳng qua cháo gà bổ thân, ngươi ăn một chút.”
Biết Vũ Văn Quân Quyết tốt cho hắn, Mộ Tử Thư không thể làm gì khác hơn là vuốt cằm, lại cầm cái muỗng dính một ít dầu mỡ một hơi ăn sạch. Hoàn hào không có cảm giác buồn nôn, chẳng qua ăn nhanh quá bị sặc một ít.
“Ăn chậm một chút, không cầ vội.”
Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, cầm tới khăn lụa đưa cho hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn.
Mộ Tử Thư ho khan một lúc lâu mới dứt, ho đến trong mắt cũng chảy ra một ít nước.
“Ân, lần sau sẽ chú ý.”
Thấy hắn ăn chậm, Vũ Văn Quân Quyết mới ên tâm, lại bày biện một chút thức ăn thanh lọc, nghĩ đến lời của Tác Tây, nhàn nhạt hỏi: “Đêm qua Lưu Lộng tới làm chi?”
“Không có gì, chính là cảm tạ ta không trị tội hắn.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư, sắc mặt trầm xuống, “Thế nào không đến cảm tạ trẫm?”
Mộ Tử Thư không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, trước hắn không phải là muốn Lưu Lộng không đến cảm tạ hắn, cười nói: “Dạ dạ dạ, cũng cảm tạ Quyết không giết mới phải.”
Vũ Văn Quân Quyết không yên lòng đáp một tiếng, hắn nhìn thấy được Mộ Tử Thư không nói thật, không biết là giấu giếm chuyện gì, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Nhưng nghĩ đến hôm nay thân thể không tốt, trước vẫn nhịn xuống không hỏi tới.