• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tử Thư không nhìn hắn, hơi quay đầu đi,  thấp giọng nói: “Ta không muốn mất đi nữa.”Người trong ngực dần dần yên tĩnh lại, Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn khóc đến đỏ mắt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn: “Chuyện Hoàng nhi ta cũng rất đau lòng, ngươi nếu không muốn có hài tử nữa chúng ta cũng có thể không muốn.”

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Vũ Văn Quân Quyết cũng không tiếp tục đề tài này, thở dài nói: “Hảo. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể nguôi đi chuyện của hài tử, ngươi nếu cứ suy sụp như vậy, ta cũng không có tâm tình.

Mộ Tử Thư đột nhiên ngẩn ra, đau đớn trong lòng co rút từng trận, tay nắm chặt áo bào hắn.

Vũ Văn Quân Quyết vỗ nhẹ lưng để hắn yên lòng, cúi đầu hôn lên gò má hắn, “Tử Thư, trên đời này không có người nào có thể sống dậy, nên sớm bước ra khỏi chuyện hài tử mới phải. Chờ ngươi khôi phục thân thể, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài cung một chuyến.”

Mộ Tử Thư trầm mặc trong chốc lát, nhìn hắn lãnh đạm nói: “Ta biết, ta sẽ kiên cường, nhưng ta còn muốn gặp hài tử một lát, chỉ liếc mắt nhìn thôi, có được hay không?.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn ánh mắt năn nỉ cưa hắn, trong lòng không muốn thấy hắn kích động tâm tình nữa, hồi lâu mới gật đầu nói: “Hảo, ngươi trước tiên phải đáp ứng ta bồi dưỡng thân thể thật tốt, không được làm khó mình, sau khi ra cung chúng ta sẽ tới thăm lăng mộ của Hoàng nhi.”

Mộ Tử Thư lúc này mới thở phào, khóe miệng hơi loan, tựa vào ngực hắn: “Ân, ta đáp ứng ngươi sẽ chăm sóc thân thể mình thật tốt.”

Mấy ngày nay cũng không thấy Tử Thư cười, Vũ Văn Quân Quyết cũng mừng, đỡ hắn nằm xuống giường, nầng đầu hắn đặt lên chân mình, lại đắp chăn cho hắn, kêu Tác Tây mang lò sưởi vào.

“Nghỉ ngơi một lát, chờ ta xử lý xong chỗ tấu chương này rồi cùng nhau trở về.”

Mộ Tử Thư gối đầu lên chân hắn, nhẹ cười gật đầu, trong lòng cũng hơi đau sót. Hắn bận rộn như vậy, không nên tạo thêm phiền não cho hắn mới phải.”

Đêm qua hàn huyên đã  nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thoải mái hơn, Mộ Tử Thư ngủ rất ngon, nên tỉnh lại sớm, Vũ Văn Quân Quyết vẫn còn đang ngủ bên cạnh.

Liếc nhìn xung quanh, là tẩm điện của Hoàng Lan Cung, đêm qua cũng không biết trở về từ khi nào, Vũ Văn Quân Quyết cũng không đánh thức hắn.

Canh giờ còn sớm, còn chưa tới giờ thượng triều. Mộ Tử Thư nghiêng người nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết, mấy ngày trước không chú ý tới hắn, lúc này nhìn kỹ, quả nhiên giống như lời Hỏi Lan nói, người này nhất định không nghỉ ngơi tốt, nét anh tuấn trên mặt tràn đầy mệt mỏi, mắt cũng có quầng thâm.

Nhìn hắn mệt mỏi như vậy, Mộ Tử Thư trong lòng co rút từng trận đau đớn, trong mắt cũng có một tầng hơi nước. hắn nói không sai, nếu mình cứ buồn bực như vậy cũng kéo Vũ Văn Quân Quyết suy sụp theo. Chuyện mất đi hài tử, người này kiên trì lo lắng cho hắn, cũng nói với hắn chăm sóc thân thể tốt, tiêu sầu giúp hắn.

Vũ Văn Quân Quyết tỉnh dậy thấy người bên cạnh đang nhìn hắn, hốc mắt phiếm hồng, vội vàng khẩn trương vốt ve gò má hắn, lo lắng hỏi: “Làm sao?”

Mộ Tử Thư khống chế cảm xúc cùng nước mắt của mình, lắc đầu, ôm lấy hắn, tựa và vai hắn nhẹ giọng nói: “Quyết, ta không sao, bây giờ rất tốt, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

Vũ Văn Quân Quyết nghĩ liền biết hắn có ý gì, hắn có thể nói như vậy đã mở lòng rất nhiều rồi, vui mừng ôm chặt hắn lại, hôn lên trán hắn, “Nếu thật sự không có việc gì thì cũng không nên để ủy khuất mình.”

Mộ Tử Thư gật đầu, cười nhẹ, nhìn hắn nói: “Còn chưa tới giờ lâm triều, ngươi ngủ thêm một lát đi.”

Khó có được sự quan tâm của hắn, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cao hứng, sao có thể ngủ được, cười cười vuốt ve lưng hắn, “Ngủ cũng không được bao lâu, chúng ta cũng lâu rồi không cùng nhau ăn sang. Không bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn sáng?”

Mộ Tử Thư biết, trước đó vài ngày, hắn tâm tình không tốt, buổi sáng cũng không chịu ăn, đoạn thời gian đó cũng ôn hòa với Vũ Văn Quân Quyết, hai người cũng chưa cùng nhau dùng bữa ăn sáng. Nay nghe Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa gật đầu liên tục đồng ý.

Nói là ăn sáng, thật ra cũng chỉ một chén cháo. Cháo tốt cho dạ dày, đặc biệt là vào buổi sáng sớm mùa đông, ăn một chén cháo nóng so với những điểm tâm tinh sảo kia thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay tâm tình Mộ Tử Thư tốt hơn so với trước kia nhiều, cũng là vì không để cho Vũ Văn Quân Quyết lo lắng, ăn cũng nhiều hơn một chút. Hai người còn chưa ăn xong, Tác Tây liền đi vào.

“Hoàng thượng, ảnh vệ ở Toàn Lộ Điện đã tìm được một chiếc khăn, phía trên có dính một chút bẩn, thái y đã nghiên cứu qua, vết bẩn kia chính là nước thuốc nguyệt thuật, chính là không cẩn thận dính vào trên tay mới dùng khăn lau đi.”

Vũ Văn Quân Quyết cầm lấy khăn Tác Tây đưa cho liếc nhìn dưới góc khăn có một chữ “Toàn, như vậy khẳng định là khăn của Toàn phi, vì vậy Toàn phi khẳng định là hung thủ!

Mộ Tử Thư nghe được Tác Tây bẩm báo liền kích động, để cái muỗng mong đợi nhìn Vũ Văn Quân Quyết, chỉ muốn sớm bắt Toàn phi lại, báo thù cho Hoàng nhi của hắn.

Vũ Văn Quân Quyết đưa khăn cho Tác Tây, nhìn ánh mắt mong đợi của Mộ Tử Thư, dịu dàng nói: “Chứng cớ đã có, cũng không nên nhất thời nóng lòng, ngươi quên đã đáp ứng ta cái gì? Trước hãy ăn hết bát cháo đi.”

Không sai, chứng cớ đang ở trong tay chúng ta, cũng không cần nhất thời nóng lòng, Mộ Tử Thư mặc dù trong lòng rất kích động nhưng vẫn nghe lời Vũ Văn Quân Quyết, cố gắng bình tĩnh lại, cầm cái muỗng lặng lẽ ăn, chẳng qua tốc độ ăn so với vừa nãy nhanh hơn chút.

Vũ Văn Quân Quyết biết tâm tình hắn, bất đắc dĩ thở dài, nói với Tác Tây: “Lập tức phái người bao vậy Toàn Lộ Điện, trẫm lát nữa sẽ đến.”

“Vâng Hoàng thượng.”

Mộ Tử Thư nhìn Tác Tây rời đi, cũng hận mình không thể lập tức đi theo Tác Tây bắt Toàn phi lại.

Vũ Văn Quân Quyết cầm muỗng của mình gõ lên chén Mộ Tử Thư, gọi hồn hắn trở về, “Ăn từ  từ, Toàn phi không chạy thoát được đâu.”

Mộ Tử Thư gật đầu, tận lức ăn, cẩn thận không để lộ biểu hiện sự gấp gáp.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Vũ Văn Quân Quyết cầm áo lông chồn khoác cho hắn rồi cùng nhau tới Toàn Lộ Điện.

Toàn Lộ điện lúc này đã bị cấm vệ quân hoàng gia bao vây, Toàn phi thấy Hoàng thượng tới trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tì phạm vào tội gì, sao lại gọi cấm vệ quân vao bây Toàn Lộ Điện?”

Vũ Văn Quân Quyết lãnh mâu nhìn nàng, an trí Mộ Tử Thư ngồi xuống ghế, lúc này mới trầm giọng nói: “Ngươi lại không biết mình làm cái gì sao? Nếu đã làm phải biết sẽ có một ngày sự việc bại lộ.”

Toàn phi có phần ông hiểu, “Nô tì tột cùng đã làm cái gì, Hoàng thượng không ngại trực tiếp nói cho nô tì biết.”

Đối với Toàn phi chết không thừa nhận, Mộ Tử Thư phẫn hận nắm chặt hai tay, kích động muốn đứng lên lại bị Vũ Văn Quân Quyết an ủi ngồi xuống.

Vũ Văn Quân Quyết đứng một bên an ủi tâm tình của hắn, vừa cho Tác Tây một ánh mắt.

Tác Tây hiểu rõ đứng một bên vứt khăn xuống trước mặt Toàn phi, “Toàn phi nương nương, khăn này của ngươi?”

Toàn phi ngẩn người, cầm khăn lên nhìn, chính xác là khăn của nàng, chẳng qua khăn này bị mất, vẫn không tìm được, vì sao bây giờ lại xuất hiện? Cái vết bẩn trên này là cái gì?

“Toàn phi nương nương nếu thừa nhận đây là khăn của ngươi, mọi chuyện liền có thể giải quyết.”

Toàn phi sửng sốt, sau đó bất mãn nhìn Tác Tây, lại nhìn Mộ Tử Thư ngồi một bên, lạnh lùng nói: “Nói chuyện gì? Chỉ bằng một chiếc khăn có thể nói chuyện gì?”

Mộ Tử Thư cố nén xung động lạ lệnh ban cái chết cho Toàn phi, nắm tay Vũ Văn Quân Quyết thật chặt.

Vũ Văn Quân Quyết cầm tay hắn trấn an, lãnh mâu nhìn về phía Toàn phi “Một chiếc khăn có thể chứng minh cái gì, nhưng khăn này là của ngươi, mà trên khăn có vết bẩn của nguyệt thuật. Nguyệt thuật là cái gì trong lòng ái phi hết sức rõ ràng, đó là cấm vật ở cung Mặc Kỳ các ngươi, cũng chỉ có Hoàng cung Mặc Kỳ mới có, mà Hoàng nhi của trẫm lại bị Nguyệt thuật này hại chết! Nói vậy ái phi cũng rõ ràng.”

Toàn phi trợn to hai mắt, cái gì nguyệt thuật! Không sai, kia đích xác là cấm vật Hoàng cung Mặc Kỳ, nhưng nàng không trộm lấy, cũng không dùng nguyệt thuật hại chết hài tử Mộ Tử Thư. Tại sao khăn tay chợt mất lại trở lại, tại sao trên khăn lại có vết bẩn của nguyệt thuật? Suy nghĩ một lát, Toàn phi chợt nở nụ cười,  khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Tác Tây sợ nàng kích động đả thương người, vội vã ngăn trước mặt Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư, nổi giận nói: “Toàn phi nương nương không thúc thủ chịu trói!”

Toàn phi cười một lát, sau đó dung ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, trong mắt có lẫn vẻ cười nhạo. Bàn về tâm kế, nàng quả nhiên không ánh bằng người nọ, thậm chí ngay cả nguyệt thuật cũng có thể lấy được. Cũng được, cùng lắm là bị trục xuất trở về Mặc Kỳ, Hoàng huynh chắc chắn sẽ không xử nàng. Không bằng thay người nọ gánh tội, để cho người đó lưu lại hoàng cung tính kế từ từ giết Mộ Tử Thư, nếu như khai ra thật sự không tốt.

“Vâng, nô tì có tội, là nô tì ghen với Mộ công tử trong bụng có hài tử còn được Hoàng thượng sủng ái, lúc này mới dùng nguyệt thuật hại chết..”

Nghe được Toàn phi chính miệng thừa nhận chuyện này, còn nói chuyện hại chết hài tử của hắn nhẹ như vậy, Mộ Tử Thư trong cơn giận giữ đứng thẳng lên, hung hăng tát Toàn phi.

“Ba!”

Thanh âm vang dội cả Toàn Lộ Điện, khiến mọi người kinh hãi, đều nói Mộ Tử Thư dịu dàng, không nghĩ tới xuất thủ ác như vậy.

Mộ Tử Thư cũng do xúc động, tát xong hơi ngẩn người ra. Vũ Văn Quân Quyết tiến lên kéo hắn ôm vào ngực bảo hộ, trấn an vỗ lưng hắn, sau đó an trí hắn ngồi đến một bên ghế, lúc này mới đi tới trước người Toàn phi, cúi người nắm cằm của nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được, lạnh lùng nói: “Ngươi thật mang thai hài tử của trẫm thật sao?”

Toàn phi vừa rồi bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh một cái tát, trên mặt còn đau rát, chưa hồi phục lại tinh thần. Lúc này lại nghe thấy Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy, đột nhiên trợn to hai mắt, trong lòng cũng nhảy lên, sợ, thì ra hắn đã sớm biết!

Bất quá biết thì sao? Hài tử đã không còn, chết không đối chứng. Để mình bình tĩnh lại, Toàn phi ha hả cười, “Nô tì thua, mặc cho Hoàng thượng xử trí.”

Nói nghe hay thật, mặc cho xử trí, thật ra thì nàng rõ ràng, nặng nhất là bị trục xuất trở về Mặc Kỳ, Hoàng huynh thương yêu mình như vậy về đó lẽ nào lại bị xử phạt?

Vũ Văn Quân Quyết sao lại không biết ý định này của nàng, tà mị câu môi, hại chết Hoàng nhi hắn, hắn làm sao lại để cho nàng còn sống trở lại Mặc Kỳ?

“Toàn phi hại chết hoàng tử nước ta, trục xuất trở về Mặc Kỳ, trẫm sẽ gửi thư cho nước Mặc Kỳ báo lại hết thảy sự việc, để Mặc Kỳ xử trí, Tác Tây, bắt nàng lại, trưa mai lên đường.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Toàn phi bị áp giải đi, khóe miệng vẫn treo một mạt giễu cợt. Mộ Tử Thư, ngươi cho rằng hết thảy đã kết thúc sao? Ta bị trục xuất trở về Mặc Kỳ, ngươi cũng đừng tưởng sẽ tốt hơn ta, ta để lại một nhân vật lợi hãi ở đây, ngươi từ từ chơi.

Toàn phi cũng coi như hiểu chuyện, Vũ Văn Quân Quyết đỡ Mộ Tử Thư dậy, “Trở về Hoàng Lan Cung.”

Mộ Tử Thư đứng lên, hất tay Vũ Văn Quân Quyết, sắc mặt không tốt nói: “Ngươi đã nói sẽ không lưu tình đối với hung thủ! Toàn phi trở về Mặc Kỳ còn có thể bị trừng phạt sao?”

Vũ Văn Quân Quyết biết ý tứ hắn, cũng hiểu tâm tình hắn, kiên nhẫn ôm người vào ngực, trầm giọng nói: “Ta sao lại nhẹ tay tha cho kẻ hại chết Hoàng nhi chúng ta được, ta dẽ gửu thư báo trục xuất Toàn phi cho nước Mặc Kỳ, để hắn phái người hộ tống. Một khi vào địa phận Mặc Kỳ, trên đường đi, có chuyện ngoài ý muốn hay không không còn là chuyện của ta rồi.”

Mộ Tử Thư tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết rũ mắt, hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhẹ gật đầu, chỉ cần Toàn phi đền mạng cho Hoàng nhi của hắn, như thế nào cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK