• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Mộc Lưu Nam đều khiến mọi người nhíu mày, vết máu của đứa nhỏ này có liên quan gì tới Quân Nhưng?

Vũ Văn Quân Nhưng tiến lên phía trước nói: “Lưu Nam, ý của ngươi là sao?”

Mộc Lưu Nam nghĩ đến việc người yêu của mình bị trọng thương liền lạnh mặt, “Ngươi khí đó hôn mê không biết, Cổ Vương có nói qua, con huyết Cổ trong cơ thể ngươi tuy tương dung cùng với máu, nhưng dù sao cũng là từ bên ngoài truyền vào, huống hồ huyết Cổ này quá trình truyền dẫn, khiến máu của ngươi so với máu của người bình thường khó có thể đông lại nhanh, nói ngươi tận lực tránh việc thụ thương.”

Mộc Lưu Nam nói đến đây liền ngừng lại, tuy không nói tiếp nữa, nhưng mấy người cũng có thể kết luận được từ lời hắn nói ra.

Vũ Văn Quân Quyết trầm giọng hỏi: “Quân Nhưng bị thương là do cổ trùng hút máu?”

Vũ Văn Quân Nhiên khi đó chỉ nói là do trúng Cổ, Vũ Văn Quân Quyết cũng không suy nghĩ nhiều, nếu như là huyết Cổ trong lời nói, bây giờ liên hệ với sự tình này với nhau liền có thể giải thích thân phận của hài tử kia.

Vũ Văn Quân Nhiên gật đầu, cũng xem sự tình phức tạp xảy ra, cau máy nói: “Trước đây chỉ coi là cừu gia lợi dùng huyết Cổ muốn khiến ta vào chỗ chết, không ngờ lấy máu trên người ta lại có công dụng khác.”

Mộ Tử Thư không hiểu mấy thứ này, tuy nghe được mơ màng, nhưng hiểu máu trong cơ thể của tiểu hài tử kia là lấy từ trên người Quân Nhưng, nghe có chút kinh sợ, bất khả tư nghị mở to mắt. Trên thế gian này còn có loại sự tình đáng sợ này sao?

“Nếu máu trong cơ thể hài tử này đúng là lấy từ trên người Quân Nhưng, thì có thể giải thích tại sao lại dung hợp với máu của ta.” Nói đến đây, Vũ Văn Quân Quyết lại nhìn vũng máu kia một chút, nguy hiểm híp mắt nói: “Có thể lấy máu trên người Quân Nhưng, lại còn ẩn giấu tốt bản thân như vậy, xem ra Văn quý phi thật sự không đơn giản a!”

Văn quý phi quả nhiên thâm tàng bất lộ, Mộ Tử Thư trước đây nghe được cuộc đối thoại ở thư viện kia, đó mới là diện mục chân chính của Văn quý phi đi, bọn họ đều bị vẻ ngoài ôn hòa cùng thái độ thong dong của nàng lừa gạt. Quay về nhìn hai tiểu bảo bối ngủ yên trong nôi, Mộ Tử Thư cũng lo lắng nhíu mi. Nếu thật sự là thế, không sớm ngày diệt trừ Văn quý phi, hắn cũng khó mà yên tâm được.

Tuy là trong lòng mọi người đều biết sự việc ngờ vực vô căn cứ nhưng cũng có thể đó chính là chân tướng của mọi chuyện. Nhưng suy đoán thủy chung là xuy đoán, cũng không thể vì máu của đứa bé kia dị thường liền trực tiếp định tội Văn quý phi, vẫn phải tìm chứng cớ.

Mọi người suy tư một hồi, Vũ Văn Quân Quyết mới thấp giọng nói: “Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, nếu muốn biết đứa bé kia tột cùng là có đổi máu hay không, sợ rằng còn phải mời Cổ Vương tới phân biệt.”

Mọi người gật đầu, sự tình này cũng chỉ có Cổ Vương mới có thể thông hiểu, chỉ là mời Cổ Vương cũng không phải chuyện dễ gì.

Mộ Tử Thư nhìn Vũ Văn Quân Quyết, khẽ vuốt cằm cười. Không lâu sau là tiệc rượu trăm ngày của hai tiểu bảo bối, nói chuyện Huyết Cổ cho Lưu Lộng, lại mời hắn tới tham gia tiệc rượu của hai tiểu bảo bối, với tính tình của Lưu Lộng nhất định đòi tới, như vậy, Cổ Vương tất nhiên cũng sẽ tới cùng.

Cái tên tiểu nam sủng ầm ỹ kia cũng đúng là nhiều công dụng, Vũ Văn Quân Quyết nhếch môi, sau đó lại dặn dò: “Chuyện hôm nay tạm thời không thể nói ra, tránh đả thảo kinh xà/”

Tại chỗ ngoại trừ bốn người còn có Tác Tây, Hỏi Lan, Hỏi Mai ở cùng, nhưng cũng đều là người của mình, tất nhiên gật đầu đáp ứng, sẽ không nói ra ngoài.

An bài hết mọi việc, Vũ Văn Quân Quyết lại trầm mặc. Chỉ với Văn quý phi thì làm sao có thể làm được những việc này? Nhất định là có người sau lưng, phải phái ám vệ điều tra rõ ràng mới tốt.

Chớp mắt hai tiểu bảo bối đã lớn thêm hai tháng, dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm vô cùng khiến người ta yêu thích. Mới vào tháng tư, khí trời nắng ấm hợp lòng người, xuân phong ấm áp kéo tới, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cũng cực kỳ ấm áp thư thái. Mộ Tử Thư sai người đem nôi dời đến hậu viện Hoàng Lan Cung, để cho hai tiểu bảo bối phơi nắng.

Tuy ánh nắng mặt trời tháng tư không độc hại, nhưng da của con nít vốn non nớt, sợ phơi nắng nhiều cũng ảnh hưởng tới hài tử, cũng sợ hài tử nằm ngửa hướng về phía mặt trời ảnh hưởng đến mắt, còn cố định một chiếc ô cắm phía trên nôi.

Mộ Tử Thư ngồi trên ghế cạnh chiếc nôi, dựa vào nôi nô đùa cùng bọ họ, sinh phong lúc này cũng thoái mái nằm tại bên chân hắn tắm rửa ánh mặt trời. (thấy dịch là sinh gió “生风” t cũng k biết dịch tn cho phải.. 生风此时也舒服地卧在他脚边沐浴阳光….)

Hai tiểu bảo bối tuy đều tỉnh nhưng một người thì cựa quậy nghịch một người thì an tĩnh nằm. Ca ca Vũ Văn Triều vô cùng an tĩnh nhìn cha mình. Đệ đệ Vũ Văn Mộ ngược lại không yên tĩnh chút nào, vừa nhìn cha một bên cười haha, hai cánh tay nhỏ bé phi thường uy vũ vuốt vuốt vung tới đánh lên mặt ca ca nhà mình cũng không biết.

Mộ Tử Thư thấy vậy trong lòng cũng quýnh lên, vội vã nhẹ cầm tay nhỏ của Mộ nhi không cho bé lộn xộn, một bên kiểm tra mặt của Triều nhi có bị thương hay không.

Vũ Văn Triều lại vô cùng bình tĩnh, cũng không bị đệ đệ đánh khóc, nằm im lặng như trước, con mắt như có như không liếc nhìn đệ đệ, làm một cái cảnh cáo. Thấy cha nhìn mình thì há miệng nhỏ nhắn nở nụ cười.

Mộ Tử Thư nhìn khuôn mặt đáng yêu của hai đứa, trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, một mảnh mềm mại. Không khỏi ôm con cả ôm từ giữa nôi ra, quấn tấm chăn nhỏ lên ôm vào ngực, cười nói chuyện phiếm với hắn, giống như biết hắn có thể nghe hiểu.

“Triều nhi, nhận thức cha sao?”

Vũ Văn Triều toét miệng cười khúc khích, cao hứng nhìn cha mình nhưng không nói gì.

Đúng lúc này, tiểu tử giữa nôi bị xem nhẹ bĩu môi, bỗng nhiên oa oa khóc lớn tiếng.

Mộ Tử Thư cả kinh, vội vàng thả con cả xuống nôi, lại bế tiểu nhi từ lên ôm vào ngực, xác định không phải hắn khóc ra nước mắt, lúc này mới ôn nhu dỗ dành.

Vũ Văn Mộ ủy khuất quyệt miệng, tội nghiệp mở to mắt nhìn cha, vung cánh tay nhỏ bé bò lên người cha. Mộ Tử Thư không thể làm gì khác hơn là làm theo ý nó, ôm nó để cho nó đạp tới đạp lui trên người mình. Đạp đến thoải mái, Văn Văn Mộ cũng ngừng khóc, cười khanh khách tiếp tục bò lên.

Vũ Văn Triều nằm giữa nôi ngẹo đầu nhìn bọn hắn, liếc mắt giống như vô cùng khinh bỉ đệ đệ nhà mình, sau đó lại an tĩnh nằm, không khóc cũng không nháo.

Chuyện phơi nắng sau giờ ngọ đúng là rất thoải mái, hai tiểu bảo bối chơi hoài cũng mệt, song song nằm giữa nôi, đắp chăn nhỏ mơ màng ngủ. Mộ Tử Thư hiền từ cười nhìn bọn chúng, nhẹ nhàng đẩy chiếc nôi dỗ hai đứa nhỏ đi vào giấc ngủ.

Hai tiểu bảo bối mắt nhìn chằm chằm cha mình, cũng chậm rãi lay động dần dần khép lại.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh lớn tuyền tới —

“Tử Thư!!! Tử Thư — ta đến rồi—“

Nghe thấy âm thanh này cũng biết là Lưu Lộng, nhưng lúc này Mộ Tử Thư cũng không phân tâm tiếp đón Lưu Lộng, bởi vì Lưu Lộng lớn tiếng hô to khiến cho hai tiểu bảo bối giữa nôi vừa ngủ cũng bị giật mình, không cam lòng oa oa khóc lớn, tiếng khóc truyền tới cũng lấn át cả tiếng thét của Lưu Lộng.

Mộ Tử Thư bị hai bảo bối dọa sợ, ôm đứa này cũng không tiện, đứa kia cũng không tiện, quả thực khóc không ra nước mắt.

May mắn biết được tin Cổ Vương đến, hai huynh đệ Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộc Lưu Nam cũng đi tới.

Mộc Lưu Nam thấy thế, vội vàng ôm lấy anh lớn vào ngực nhẹ nhàng dỗ dành. Mộ Tử Thư lúc này mới ôm đứa nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ dỗ.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Vũ Văn Quân Nhiên nhìn thấy cảnh tượng cũng tiến về phía trước dỗ dành hai tiểu bảo bối đôi câu. Nói đến chuyện ôm hài tử, hai huynh đệ này đều giống nhau, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, thân thể mềm nhũn nhỏ nhắn như vậy họ đều không dám động đến, rất sợ làm hài tử bị thương.

Lưu Lộng cũng biết mình vừa mới gây họa, im lặng ngẩn người đứng ở một bên, giống như hài tử phạm sai lầm, cầm lấy ống tay áo người yêu nhà mình, ánh mắt lại phiêu đến hai tiêu bảo bối.

“Ta Ta, các bảo bối có phải rất đáng yêu không?”

Khuôn mặt Cổ Vương Mặc Ta (蛊王墨些) không có biểu tình gì, cũng không trả lời Lưu Lộng.

Lưu Lộng giống như đã sớm quen hình thức ở chung này, nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Ta Ta, Tử Thư có thể sinh bảo bảo, ta có thể không?”

Nghe được câu nói này, Mặc Ta nhìn Lưu Lộng, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Còn một người cũng trộm nhìn lại, người này là Mộc Lưu Nam đang ôm hài tử trên tay, thuốc sinh con nói không chừng Cổ Vương có thể có.

Lưu Lộng cũng mong đợi nhìn Mặc Ta, Mộc Lưu Nam cũng làm bộ vô tính len lén nhìn về phía Mặc Ta, chờ câu trả lời của hắn.

Lúc này, chỉ nghe hai nam nhân tức giận nói: “Ngươi chớ hòng mơ tưởng!”

Hai nam nhân này ngoại trừ Mặc Ta, người còn lại dĩ nhiền là Vũ Văn Quân Nhiên nhìn ra ý tưởng của Mộc Lưu Nam.

Tử Thư sinh được là do trời sinh thể chất như vậy rồi, nếu dùng thuốc sinh đẻ cải biến thể chất nghịch thiên của cơ thể là vô cùng hại thân, bọn họ không cam lòng để người yêu hi sinh như vậy!

Nghe được thanh âm của Vũ Văn Quân Nhiên, Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư ngoài dự tính nhìn hắn, mặt của Mộc Lưu Nam trong nháy mắt đỏ bừng lên, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dỗ dành tiểu bảo bối, trong lòng lại không buông được ý niệm này. Cũng được, nếu Quân Nhưng không ngại không có con, hắn cũng không ngại. Huống hồ giống như lời Quân Nhưng nói, hài tử của Tử Thư cùng Hoàng huynh cũng chính là hài tử của bọn họ, còn điều gì tốt hơn nữa.

Mộc Lưu Nam là hoài niệm, còn Lưu Lộng một bên nhìn tiểu báo bối, một bên nhìn người yêu nhà mình, ủy khuất xẹp miệng, thầm nghĩ Ta Ta thật sự không đáng yêu chút nào!

Một lát sau, hai tiểu bảo bối cũng được vỗ yên lặng ngủ, đặt hai tiểu bảo bối vào nôi, đắp chăn nhỏ xong xuôi. Phòng ngừa chúng ngủ không yên giấc, Mộ Tử Thư ngồi trên ghế tiếp tục đẩy nhẹ nôi, Mộc Lưu Nam thì đứng một bên nhìn hắn đẩy nôi.

Bà vú, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng đem tới vài cái ghế để bọn họ ngồi.

Lưu Lộng vội vã nhìn hai tiểu bảo bối, vội vã kéo người yêu nhà mình tới ngồi bên cạnh nôi.

“Ta Ta, ngươi mệt rồi, mau ngồi xuống nào.”

Mặc Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, ngồi xuống ghế theo lời hắn, vị trí đầu nôi, chân của tiểu bảo bốin hướng về phía kia. Lưu Lông cũng kéo một cái ghế khác cướp lấy vị trí đầu này, cao hứng nhìn hai tiểu bảo bối nằm giữa nôi.

Hắn ngồi xuống xong, hai đại nam nhân khác liền đen mặt.

Ngoại trừ Mộ Tử Thư ngồi một bên cùng với bên kia Mộc Lưu Nam ngồi xuống, chiếc nôi bốn phía còn hai mặt lại bị đôi phu phu này chiếm! Nếu như kéo ghế chen tới chỗ Tử Thư cùng Lưu Nam cũng không được! Làm hại phụ hoàng muốn ngồi một bên nôi nhìn hai tiểu khả ái, cùng thúc thúc chỉ có thể đứng nhìn chiếc nôi, đen mặt ở trong gió!

Lưu Lộng thoải mái ngồi ở chỗ kia, hưng phấn nhìn hai tiểu bảo bối giống nhau như đúc, sợ đánh thức bọn họ còn cố ý nhỏ giọng nói với Tử Thư: “Dáng vẻ cũng thật giống nhau, thật kỳ diệu a, ta cũng chưa từng thấy hình dáng của song bào thai nào giống vậy.”

Hai nam nhân đứng hai bên lại một lần nữa đen mặt, không khỏi nhìn nhau, nhìn đối phương rồi sờ sờ mặt mình, bọn họ chẳng lẽ không phải đúng là hình dáng của song bào thai sao?!

“Tử Thư ngươi có nhận sai bọn chúng không a?”

Mộ Tử Thư mỉm cười lắc đầu nói: “Triều nhi lớn hơn Mộ nhi một chút, cũng không nhận sai được.”

Lưu Lộng gật đầu, sau đó lại nói: “Chờ bọn hắn lớn, ngươi phân biệt như thế nào được?”

Thân sinh ra hài tử, Mộ Tử Thư nào không phân biệt được, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Triều nhi cùng Mộ nhi tính cách bất đồng, có thể phân biệt rõ.”

Lưu Lộng lại gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu bọn họ không nói lời nào, ngươi còn có thể phân biệt sao?”

Mộ Tử Thư bị hỏi đến nghẹn, này thật đúng là khó nói.

Lưu Lộng lúc này mới kết thúc đáp án, ha hả nở nụ cười, Mặc Ta cùng Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài.

Hỏi xong vấn đề này, Lưu Lộng lại bắt đầu hỏi Tử Thư linh dược kia dùng thế nào? Không đủ hắn có thể hỏi Ta Ta nhà mình lấy thêm. Mặc Ta bất đắc dĩ trầm mặc một bên.

Hỏi xong lại hỏi tiếp, Lưu Lộng bắt đầu hỏi Tử Thư sao lại truyền tin ít vậy, dùng bồ câu đưa tin nhiều lần thêm… Mọi việc như thế… Vẫn không ngừng hỏi.

Hai huynh đệ mặt đen bên cạnh không nói liếc mắt nhìn Lưu Lộng. Chính sự đâu? Xem ra hôm nay không nói không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhấc cái ghế ngồi vào bên Mộ Tử Thư, một cái ngồi bên Lưu Nam, lặng lẽ gia nhập vào hàng ngũ người nghe.

Còn chính sự… chỉ có thể ngày mai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK