• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mạch Như đứng xa xa nhìn nam nhân kia giống như là một tiên nhân không giống người phàm, khinh hô, "Thần ca ca, ngươi đang làm gì ở kia thế?”.

Xa xa, Thương Đông Thần đang ngồi nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen tuyền, trong suốt nhìn sang hướng Hàn Mạch Như đang đi đến, thời điểm nhìn sang thấy là Hàn Mạch Như người mà mình thích, trên mặt tươi cười thật xán lạn hô, "Như Nhi muội muội."

Hàn Mạch Như mỉm cười nhìn hướng về phía nam nhân, vẫy vẫy tay, ánh mắt thập phần ôn nhu.

Giờ phút này, Lục Nhi luôn đứng ở bên cạnh Hàn Mạch Như, như nhìn ra cái gì, miệng nàng giương thật to, ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin biểu cảm kích động nhìn lại sang phía Hàn Mạch Như, hô, "Tiểu thư, Thương công tử hắn, hắn... ."

Khi Lục Nhi chưa có nói xong câu đó, Hàn Mạch Như đã nhìn sang, nàng dùng ánh mắt cảnh cáo với Lục Nhi, nói: "Lục nhi, về chuyện của Thương công tử, tiểu thư ta muốn cầu ngươi, không cần nói lại chuyện này với cha mẹ ta, đã biết chưa?”.

"Tiểu thư, đây là vì sao?" Theo bản năng , Lục Nhi chưa kịp suy nghĩ đã đem nghi vấn này nói ra, hoàn toàn quên mất quy củ bản thân là nô tỳ, tiểu thư là chủ.

Hàn Mạch Như cũng không có lộ ra tức giận khi Lục Nhi không hiểu quy củ, lúc này ánh mắt của nàng tràn đầy nhu tình nhìn sang Thương Đông Thần đang ngồi bên kia vẽ cái gì, thấy hắn bất chợt nhìn bản thân cười, tâm tình của nàng cũng tốt theo, đứng lên đi qua.

Chậm rãi, nàng đem ánh mắt thu hồi, mở miệng cùng Lục nhi nói, "Bởi vì hắn là tướng công tương lai của ta, mặc kệ hắn là thông minh cũng thế, mà ngốc cũng thế, chỉ cần là ta Hàn Mạch Như nhận định, đời này ta đều sẽ chiếu cố hắn cả đời."

"Tiểu thư..." Lục nhi ánh mắt cảm động nhìn về phía Hàn Mạch Như, thời điểm nàng thấy tiểu thư nói những lời này, trong ánh mắt cất giấu bi thương thật sâu, giống như tiểu thư chịu qua thương đau rất lớn, dường như bản thân mình chưa trải qua đau thương nên không thể hiểu hết được.

Hàn Mạch Như thu lại cảm xúc của bản thân, nhìn về phía Lục nhi, hướng nàng yêu cầu nói, "Lục nhi, ngươi phải đáp ứng tiểu thư, chuyện này ngàn vạn không cần cùng cha cùng nương nói lại, ta sợ bọn họ nếu biết, bọn họ sẽ không chấp nhận hôn sự này cùng với Thương gia, ngươi hiểu chưa? Tiểu thư ngươi đã lui một mối hôn sự, mối hôn sự của Thương gia này không thể lại lui, ngươi nếu muốn tốt cho tiểu thư ta, liền giúp ta giấu diếm chuyện này với cha mẹ."

Lục nhi cau mày, suy nghĩ không bao lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, một đôi ánh mắt kiên định , "Tiểu thư, người yên tâm, Lục nhi đáp ứng người, chuyện này Lục nhi sẽ không nói ." Nói xong câu đó, Lục nhi còn lấy tay làm động tác che miệng.

Hàn Mạch Như nghe được những lời cam đoan này của nàng, vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm, cám ơn ngươi, Lục nhi." Nói xong, nàng đem ánh mắt nhìn phía nam nhân đang ngồi vẽ, khẽ cười một tiếng, nhấc làn váy khẽ đi qua.

Thương Đông Thần một lát ngẩng đầu nhìn phía hoa sen trong tiểu hồ, một lát lại cúi đầu cầm nhánh cây trên mặt đất vẽ.

Làm Hàn Mạch Như đi tới từ hướng kia trông thấy trên mặt đất là mấy nụ hoa phóng đại, ở nơi đó có vài bông hoa sen và lá sen trông rất sống động, bên cạnh còn có hai ba con chuồn chuồn đang bay .

Này vừa mới nhìn qua thật giống như cảnh sắc thật, làm cho Hàn Mạch Như cả kinh, nàng từ nhỏ ở nhà, chính là bị cha mẹ bắt chẳng những phải học thuộc nữ giới, đọc qua các loại sách, mà còn muốn cầm kỳ thư họa, tú kỹ (cái này chắc là thêu thùa may vá) mọi thứ tinh thông.

Sống hai đời, nhưng vẽ được đẹp và sống động đến như vậy thì nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, mang theo mãnh liệt trấn kinh, thời điểm nàng nhìn hướng Thương Đông Thần, lóe khiếp sợ cùng nồng đậm tình yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK