Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, hai vợ chồng dùng ánh mắt thương lượng một chút, cuối cùng hai người không tiếng động quyết định Thương Vô Lăng là người đứng lên nói rõ chuyện này.
Thương Vô Lăng ngồi ở bên cạnh Hàn Thiên Liễu, đầu tiên là rót một ly trà cho Hàn Thiên Liễu, một lát sau mới mở miệng nói, "Hàn đại ca, tiểu đệ hổ thẹn, tiểu đệ kỳ thực có chuyện che giấu ngươi, là chuyện về Thần nhi con ta , hắn, hắn kỳ thực chẳng phải giống như Hàn đại ca vẫn nghĩ là một người trí tuệ, kỳ thực, kỳ thực hiện tại trí óc của hắn mới chỉ như đứa trẻ mười tuổi mà thôi, thực xin lỗi." Thương Vô Lăng nói xong cúi đầu, không dám nhìn xem phản ứng của Hàn Thiên Liễu.
Nghe được chuyện này Hàn Thiên Liễu thật giật mình, miệng mở lớn, qua một lúc lâu, hắn rốt cục lấy lại tinh thần, lắp bắp hỏi Thương Vô Lăng "Không. . . Không là, ngươi. . . . Ngươi đây là có ý tứ gì, ta nghe còn chưa có rõ ràng lắm, Thương lão đệ, ngươi không phải là đang đùa cùng lão ca chứ."
Vô luận hắn nhìn như thế nào thì cũng không nhìn ra nhi tử của Thương gia có điểm nào giống như là chỉ có trí thông minh của đứa trẻ mười tuổi a, khi hắn dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá thì thấy bộ dáng đáng thương của Thương Vô Lăng không giống như là đang nói dối .
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hàn Thiên Liễu biến đổi vô cùng nghiêm túc, hắn đứng lên, trên mặt là nồng đậm tức giận, hỏi "Thương lão đệ, chuyện này kết quả là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng với ta, Hàn gia chúng ta là thật tâm muốn cùng kết thông gia với các ngươi”.
Thương Vô Lăng luôn luôn cúi đầu đáp, "Là, là, là, ta nghe phu nhân ta nói đến đính ước trước kia với Hàn gia, kỳ thực cũng trách chúng ta, trước khi đến đây chúng ta sợ mọi người ghét bỏ bộ dáng ngây ngốc của Thần nhi, cho nên trước khi đến đây chúng ta đã dạy vài lần cho Thần nhi, muốn hắn khi đến Hàn phủ không được nói nhiều, hai vợ chồng chúng ta thật tâm xin lỗi ngươi cùng tẩu tử, đã che dấu chuyện này với hai người." Thương Vô Lăng xấu hổ cúi đầu.
Hàn Thiên Liễu bị chuyện này làm cho thân mình run rẩy thiếu chút ngã xuống, may mắn Hàn Mạch Như quan sát thấy, vội đi đến đỡ lấy hắn quan tâm nói, "Cha, cha ngươi không sao chứ."
Sau khi khôi phục lại Hàn Thiên Liễu vỗ vỗ tay của nữ nhi, vỗ về vài cái rồi buông ra, chậm rãi mở to mắt nhìn nữ nhi đang đứng ở bên cạnh mình, trong ánh mắt có rất sâu xin lỗi, hắn Hàn Thiên Liễu đến cùng là tạo cái gì nghiệt a, lần trước nữ nhi sống chết muốn gả cho Ngô gia, bản thân liều mạng phản đối, đó là bởi vì hắn biết Hàn gia cùng Thương gia đã đính thân, không thể nuốt lời, nói như thế nào thì nhi tử của Thương gia hơn hẳn nhi tử của Ngô gia, nhưng là hiện tại, Hàn Thiên Liễu nghe được Thương gia người ta nói chuyện này, trong lòng hắn hối hận a, sớm biết thế thì để cho nữ nhi gả đến Ngô gia có phải tốt hơn không.
Hàn Thiên Liễu đem giấu nước mắt đang muốn tuôn ra nuốt trở về, thanh âm có chút khàn nói, "Nữ nhi a, cha, nương thực xin lỗi ngươi a, chúng ta đã định việc hôn nhân này cho ngươi, chúng ta, chúng ta" nói xong lời cuối cùng, Hàn Thiên Liễu muốn nói cái gì cũng không nói ra được, đầu cúi thấp, che giấu nét khổ sở.
Hàn Mạch Như đưa tay lên vỗ vỗ lưng phụ thân, an ủi nói, "Cha, ngươi cùng nương không cần phải xin lỗi nữ nhi đâu, thật sự, nữ nhi còn muốn cảm tạ người cùng nương tìm cho nữ nhi mối hôn nhân tốt như vậy, nữ nhi thật thích Thần ca ca. Nữ nhi nguyện ý gả cho hắn."
Hiện tại Hàn Mạch Như cũng bất chấp mình là nữ hài tử chưa xuất giá ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này, nàng chỉ muốn cho cha mẹ bọn họ biết, bản thân không thấy ủy khuất gì trước hôn sự này.