Thợ săn đại thúc gật mạnh đầu, cũng không sợ dùng sức nhiều có thể làm đầu bị hư hay không, thở gấp lớn tiếng trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư, thực xin lỗi, ta cũng không có cách nào, nếu hôm nay không phải là người một nhà chúng ta phải dựa vào tiền bán đôi thỏ này để mua gạo, ta nhất định sẽ bán đúng giá cho ngươi. Thực xin lỗi." Nói xong, thợ săn đại thúc xấu hổ cúi đầu.
Hàn Mạch Như sau khi nghe xong, đảo mắt nhìn về phía Thương Đông Thần đang nắm tay nàng, hắn híp mắt nhìn nàng cười ngây ngô.
Giờ phút này, Hàn Mạch Như gắt gao nắm tay hắn, hắn thật sự có thể đọc được suy nghĩ của người khác, trong lòng Hàn Mạch Như lúc này không chỉ có khiếp sợ mà lo lắng nhiều hơn, nếu một ngày kia khả năng này của hắn bị người có tâm đen tối biết được, thì hậu quả thật là khó lường được.
Hàn Mạch Như quyết định sau khi về nhà nàng phải giáo dục nam nhân này thật cẩn thận mới được, phải bảo hắn tuyệt đối không được cho ai biết mình có thể biết được suy nghĩ của người khác, tai vách mạch rừng.
"Được rồi, ta sẽ không trách ngươi, chúng ta mua hai con thỏ này”. Hàn Mạch Như nói với thợ săn đại thúc xong thì quay sang Lục nhi, nói: "Lục nhi, chúng ta mua hai con thỏ này, ngươi lấy hai trăm văn trả cho vị đại thúc này đi ."
Lục nhi nhìn hai con thỏ trong lồng, gật đầu với Hàn Mạch Như, lấy hai trăm văn trong túi tiền đưa cho thợ săn đại thúc.
Sau khi trả tiền xong, Lục nhi vội cầm cái lồng đựng hai con thỏ đuổi theo bọn Hàn Mạch Như vừa rời đi.
Bên kia, gã sai vặt chạy từ Hàn phủ về đang đi tìm Ngô Hạo Thiên để báo tin, lại được hạ nhân cho hay Ngô Hạo Thiên đã đi ra ngoài xem xét cửa hàng, lại chạy ra ngoài đến các cửa hàng của Ngô gia mới tìm thấy Ngô Hạo Thiên.
Khi nghe được tin tức này, Ngô Hạo Thiên âm hiểm cười: cơ hội báo thù của hắn đã đến rồi, lập tức bỏ mọi việc đang làm lại, theo gã sai vặt liền đi ra ngoài.
Hai người đi theo ký hiệu gã sai vặt kia để lại, tìm nửa ngày trên đường, rốt cuộc trời không phụ lòng người, bọn họ cũng tìm được tung tích của Hàn Mạch Như.
"Người đâu? Bọn họ ở nơi nào?" Ngô Hạo Thiên tìm được gã sai vặt đang ngồi xổm bên ngoài một tửu lâu, hắn vừa đi tới tay liền chụp mạnh lên đầu gã sai vặt.
Gã sai vặt đi theo sau bọn người Hàn Mạch Như, vuốt vuốt đỉnh đầu bị chụp đau, nhìn lên thấy chủ tử của mình, cũng không dám kêu đau, lập tức đứng dậy cúi người hành lễ: "Thiếu gia, các người rốt cuộc cũng đến, bọn người Hàn gia tiểu thư đang ở trong tửu lâu uống trà, tiểu nhân không có bạc không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhưng thiếu gia người yên tâm, tiểu nhân luôn luôn đứng ở đây chưa rời đi đâu nửa bước, không thấy bọn họ đi ra, bọn họ nhất định đang còn ở trong tửu lâu này."
"Hàn Mạch Như, ta thật muốn nhìn xem ngươi lui hôn với thiếu gia ta đây, làm ta mất hết mặt mũi, hiện tại ta thật muốn nhìn phu quân ngươi tìm xem tốt như thế nào." Ngô Hạo Thiên cắn răng, ánh mắt lạnh như băng nắm chặt nắm tay nói.
Thu lại tức giận, vẻ mặt trở lại như bình thường, Ngô Hạo Thiên nghênh ngang đi vào tửu lâu..
"A, không phải là Ngô đại thiếu gia sao? Ngô đại thiếu gia có muốn lên phòng riêng ngồi không ạ?" Ngô Hạo Thiên vừa tiến đến, chưởng quỹ liền vui vẻ tiến lên đón tiếp khách quen.