"Thật."
"Ô ô..."
Ai đó nghe hắn đảm bảo thì khóc càng thảm thiết hơn nữa.
Mặc Thâm đầy mặt bất đắc dĩ gì đâu. Dù hắn biết tình cảnh kia đối với tiểu nhút nhát cậu đáng sợ cỡ nào. Nếu hắn đến chậm có lẽ cậu đã bị gặm một miếng... Mặc Thâm không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm cậu vào lòng vỗ vai trấn an. Để cho cậu khóc hết thì sẽ tốt thôi.
Thời điểm nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cậu hắn gần như là phóng từ trong thùng tắm ra ngoài. Trong lúc nhất thời hắn còn quên mất mình đang yếu đuối cỡ nào mà mém chút đâm đầu vào tường. May sao thời điểm ngày đêm giao nhau không chỉ thứ kia mạnh mà bản năng ác quỷ của hắn cũng thức tỉnh. Trong tâm lo lắng cho tiểu thê tử bị hắn bỏ trong phòng mà vội vã chạy đi. Vừa thấy thứ kia hắn đã không chút nghĩ ngợi xem mình là lệ quỷ mà nắm cái thứ kia ném ra khỏi người cậu. May sao mọi thứ đều tốt...
Vừa dỗ dành tiểu thê tử khóc chít chít trong ngực hắn vừa nghĩ đến luồng âm khí đã chui vào trong người mình lúc nãy. Hắn biết giết được quỷ kia là do may mắn, không phải năng lực tự thân cho nên không thể ỷ lại như vậy. Nhưng hắn cảm giác hiện tại có luồng âm khí này hắn có lẽ có thể đối phó được với những ma quỷ khác. Có khi thông qua đó hắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Hắn biết có khả năng nếu luôn tiếp tục như vậy hắn sẽ không còn là người nhưng vậy thì sao. Hắn đâu có quan tâm chuyện này. Làm lệ quỷ là chuyện sớm muộn nhưng trước là hắn chưa chuẩn bị xong, sau hắn còn có vướng bận tiểu thê tử... Vốn hắn còn đang không biết làm sao đối phó được tình huống tương tự như vậy có thể xảy ra sau đó. Hiện tại có tia âm khí ấy, có phương pháp này hắn không chỉ có thể che chở Tạ Dương mà còn có khả năng đối phó với người bên kia, hắn ít nhiều có thể an tâm.
Nhưng việc hắn có thể hấp thu được âm khí lúc này... Nó nhất định là có liên quan đến việc trước kia hắn là lệ quỷ. Cho dù không phải thì cũng chẳng sao, miễn là hắn có năng lực đi bảo vệ những thứ hắn muốn bảo vệ. Nó là thứ gì, nguyên nhân gì đều không quan trọng.
Có vẻ đã khóc đủ, người gần như đang ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn tiếng khóc đã nhỏ dần đi, chỉ còn tiếng thút thít đáng thương. Tự nhiên hắn nghĩ nếu giờ hắn nhắc lại việc lúc nãy sao cậu lại sợ hắn như vậy, có khi nào sẽ lại chọc cậu khóc ầm lên nữa hay không... Mặc Thâm cật lực đè xuống ý nghĩ tà ác trong lòng muốn hù dọa tiểu thê tử nữa. Đôi tay hắn mềm nhẹ không ngừng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người trong lòng, tránh cho bản thân lại có ý định không nên có.
"Mặc Thâm..."
Bỗng nhiên người trong lòng nhỏ yếu ở bên tai hắn mười phần ỷ lại gọi.
"Ừ."
Nghe hắn trầm ổn đáp lại cùng tiếng tim đập gần như giao hòa với nhịp đập trái tim nhỏ bé của mình, Tạ Dương trong lòng mạnh mẽ vứt bỏ những thứ không tốt, chỉ còn lại an tâm vô bờ bến.
"Nãy ức... Nãy anh đi đâu vậy..."
Ngẫm lại cậu vẫn thấy sợ, thật sự rất sợ. Đối với những chuyện đang diễn ra gần đây, hiện tại cậu rõ ràng hiểu được mọi thứ không còn giống như trước nữa. Cho nên dù đối với người mình đang ôm cậu sợ thật, nhưng hắn có thể bảo vệ mình khỏi những thứ đó... Cậu biết, cậu không nên sợ hắn.
Giống như Lưu thẩm đã nói, cho dù hắn là quỷ, hắn vẫn là người chồng làm lễ tam bái với cậu, hắn sẽ không hại cậu. Hắn vừa cứu cậu đó... Cậu cũng biết cậu nhát gan, cậu sẽ cố gắng...
"Tôi đi tắm."
"..."
Thì ra cái hơi ẩm còn lạnh trên người hắn là do... Chứ không phải... Tạ Dương, ngươi đúng là giỏi tự dọa mình. Ngẫm lại thân thể cậu đang ôm quần áo mỏng manh không giống bình thường, bề ngoài cũng không chỉnh chu, rõ ràng là đã chạy vội đến đây.
Cậu nhớ... Lúc nãy cậu đã gọi hắn rất lớn. Vậy mà cậu còn sợ hắn nữa... Nhưng cậu biết làm sao...
"Lần sau... Lần sau anh đi đâu thì cho em đi cùng với..."
Xem, đáng thương biết bao nhiêu. Muốn bắt nạt...
"Muốn tắm chung với tôi à?"
"..."
Tạ Dương bị lời trêu ghẹo của hắn chọc cho xấu hổ muộn màng nhận ra bản thân đã vừa nói lời gì đáng thẹn như vậy. Nhưng mà...
"Em... Em có thể chà lưng cho anh." Như vậy là được phải không...
"Phụt!"
Nhưng ai biết người kia vừa nghe đã cười phun một tiếng. Mặt Tạ Dương đỏ lựng lên vì xấu hổ cũng vì âm thanh trầm thấp quyến rũ kia.
"A Thâm!"
Chỉ là chưa đợi Mặc Thâm có bày tỏ gì ác ôn nữa thì bỗng nhiên lúc này giọng nói gấp gáp cùng tiếng bước chân vội vàng của Hà thúc truyền vào trong tai hai người. Thân ảnh của ông cũng ngay sau đó xuất hiện ở cửa phòng.
"Hai đứa không sao chứ!? Ta ở bên ngoài còn nghe a Dương hét rất lớn..."
Thì ra rước đó Hà thúc đã ra ngoài cho nên ông không có kịp thời chạy đến. Nhưng thời điểm lúc đó ông vừa đến cửa đại viện thôi đã nghe thấy tiếng hét kinh hồn của Tạ Dương chấn động trời xanh, làm ông vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về. Không nghĩ lại nhìn thấy... Vẻ mặt ông lập tức trở nên quái lạ.
Tạ Dương bị sự xuất hiện đột ngột cùng ánh mắt với vài lời không thể nói ra của ông làm giật mình lại bối rối xấu hổ khi kịp thời nhận ra bản thân đang dính một cục với ai đó. Nhưng cậu luyến tiếc rời khỏi hắn... Cuối cùng cậu cứng rắn bỏ qua ngượng ngùng, chỉ rụt tay khỏi cổ hắn chứ không chịu lùi về, vẫn ngồi trên đùi hắn, giống như đang trốn nhưng mặt mày đỏ lựng lí nhí đáp lại ông: "Con... Không sao..."
"Xin lỗi Hà thúc... Làm thúc lo lắng. Con không sao nữa..."
Mặc Thâm nhìn tiểu thê tử đã dính người còn hay ngượng ngùng xấu hổ, cái tâm tà ác không ngừng rụt rịt. Nhưng hiện tại quan trọng vẫn là trấn an Hà thúc trước. May sao tình huống trong phòng không có gì bất thường theo sự tan biến của thứ âm vật kia cho nên lấp liếm một chút ông sẽ không nghi ngờ.
"Em ấy chỉ là bị ác mộng."
"..."
Tạ Dương tuy rằng rất xấu hổ vì lý do hắn bịa ra dù cậu cũng thấy mới nãy không khác gì ác mộng lắm. Nhưng nghĩ đến hắn đây là không nghĩ cho Hà thúc biết cho nên cậu im lặng không có phản bác gì hết. Đó là bí mật nhỏ của cậu với hắn...
Mặc Thâm không biết tiểu thê tử trong lòng chỉ vì chút chuyện như vậy mà ngọt đến chảy mật. Nếu hắn biết thì nhất định sẽ cùng cậu làm chút chuyện chỉ có hai người biết cho cậu đủ bí mật luôn.
"Vậy sao? Nhưng không sao nữa là tốt rồi."
Hà thúc thật sự không có lôi kéo vấn đề này lâu vì dù sao nhìn Tạ Dương thật sự giống như là bị dọa hoảng sợ chứ không còn gì nữa.
"Mới nãy ta có đi mua một ít quần áo cho a Dương. Đợi ta giặt xong là a Dương sẽ có thêm đồ mặc."
Thời điểm Tạ Dương gả tới Mặc gia ngoài bản thân cậu thì Tạ gia chẳng đưa cái gì theo cùng cậu hết. Dù biết rằng Tạ Dương là bị bán đi thì như vậy vẫn thật quá khó coi. May mà trước đó theo tập tục nhà trai có chuẩn bị đồ mới cho cô dâu cho nên Tạ Dương mới có đồ mặc sau đêm tân hôn.
"Con..."
"Cảm ơn thúc."
Trước khi Tạ Dương kịp nói gì Mặc Thâm đã lên tiếng đáp lại.
Tạ Dương nhìn Hà thúc vừa lòng rời đi mà vừa gấp vừa không biết làm sao.
"Có phải em đã quên đau rồi không?"
"..."
Đau?
Đau chứ... Mới nãy hoảng sợ quá không có để ý. Hiện tại nhắc đến cơn đau trên người lập tức ùa về. Còn bởi vì một phen kinh hãi mà toàn thân mệt mỏi rã rời như vừa đi đánh trận. Nhưng mà...
"Em... Em vẫn có thể tự giặt đồ của mình." Cậu không thể ăn không ngồi rồi, không biết đến một lúc nào đó người ta chê cậu làm biếng rồi không cần cậu nữa. Nghĩ đến sẽ bị vứt bỏ, Tạ Dương khổ sở lại không khỏi càng gấp.
Cái tâm này của cậu Mặc Thâm nhìn cái là biết. Hắn đau lòng cậu chịu khổ đến mức tự ti đương nhiên không trách cậu nhưng hắn không thể chiều theo ý cậu. Chưa nói cơ thể cậu hiện tại không thể làm việc nặng...
"Vậy là quên sợ luôn rồi?"
"..."
Tạ Dương đang bi thương luống cuống bị lời này đánh cho bay đi mất. Sao... Sao mà quên được...
Bốp!
Vừa nghĩ như vậy cái mông đã bị đánh khiến cậu vô thức khẽ rụt người né tránh lại thành né đến trong ngực ai đó. Mặc Thâm buồn cười lại bất lực với tiểu thê tử nho nhỏ một đoàn này của mình. Nhưng hắn vẫn nói:
"Khi nào em có khả năng rồi thì tôi sẽ không cản em. Hiện tại mau đi tắm còn ăn cơm bôi thuốc."
Tạ Dương vội vàng từ trong ngực hắn bò ra. Nhưng ai biết vừa mới bò được đến mép giường cậu đã ngừng lại giương đôi mắt đáng thương nhìn hắn. Bởi vì Tạ Dương bỗng nhiên nhận ra không gian xung quanh mình tối tăm không chút ánh sáng. Bóng đêm còn chưa có hoàn toàn xâm lấn đại địa nhưng trong phòng thì đã mờ mịt. Lại thêm vừa mới trải qua một trận hoảng sợ, Tạ Dương lúc này không khác gì chim sợ cành cong, giường còn không dám xuống chứ đừng nói tự mình đi tắm.
"Quỷ nhát gan."
Ai đó mắng nhẹ cậu một câu rồi trước cậu xuống giường, đi thắp đèn lên. Tạ Dương một khắc không rời lập tức bám theo. Đối với cậu chỉ có ở bên cạnh anh chồng cậu mới sẽ không sợ chứ không phải cái giường.
Rất nhanh, ánh sáng từ ngọn đèn đã chiếu sáng cả căn phòng, đồng thời mang đến hơi ấm cho nơi này cũng xoa dịu đi một chút nổi sợ bóng tối của Tạ Dương.
Dù chỉ có một chút...