Nếu Mặc Thâm biết thì hắn nhất định sẽ gật đầu đáp phải. Tôi nhìn em chỉ muốn bắt nạt cho em khóc. Biến thái đến thế là cùng.
Dưới sự dẫn dắt của Mặc Thâm cùng lồng đèn trong tay, hai người nhanh chóng đến được gian nhà tắm cách phòng ngủ của họ vài gian. Bên cạnh nhà tắm là một cái giếng nước. Cái giếng này có cài đặt một cái máy bơm nước kiểu cổ chạy bằng dầu cho nên là không cần khổ cực xách nước từ dưới giếng lên dùng. Ở trong thôn Tạ không có chỗ nào có thứ này hết. Cho nên mới nói Mặc gia ở Tạ thôn giàu có thế nào. Mặc Thâm dù bị xa lánh nhưng cuộc sống vẫn đầy đủ như vậy.
Bên trong phòng tắm có đặt một cái thùng gỗ cao tới ngực cậu, bên trong nước vẫn còn nóng vì thiết bị tạo sức nóng và giữ nóng bên dưới thùng gỗ. Mặc gia tuy vẫn còn đầy đủ nét cổ xưa nhưng tiện nghi lại không thiếu chút nào. Người dân bình thường họ mỗi lần tắm đều phải vất vả nấu nước. Đó cũng là nguyên nhân phòng tắm của Mặc gia không đặt luôn trong phòng như người trong thôn Tạ vẫn làm. Như vậy mỗi lần muốn tắm họ đều phải đến nơi này.
"Đợi một chút tôi nấu nước khác cho em."
Mặc Thâm để Tạ Dương ngồi xuống cái ghế đẩu nhỏ trong phòng tắm rồi đi xả nước trong thùng ra. Sau khi xả sạch nước cũ hắn lại xả nước mới vào rồi đến sau bệ tạo nhiệt thêm củi vào lò. Quá trình đốt nóng này tốn chừng mười phút mới khiến nước trong thùng nóng đến bốc hơi, còn tạo bọt nước lăn tăn. Mặc Thâm lúc này sẽ rút củi đang cháy trong bếp ra, chỉ cần để lại lớp than hồng rơi rụng hòng giữ ấm cho nước thôi. Sau đó hắn lại thêm nước vào thùng cho đến khi nhiệt độ thích hợp để tắm.
"Được rồi em vào đi."
Mặc Thâm làm xong một loạt công việc trên trán đều có chút mồ hôi lấm tấm. Vốn dĩ Tạ Dương còn muốn nói cậu có thể làm nhưng cậu lại sợ người này xỉa xói cậu nữa. Lúc nghe hắn nói được rồi cậu mới chậm chạp cởi quần áo trên người xuống. Cởi được đến đồ lót cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.
Tạ Dương ngốc nghếch ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngây thơ lập tức lọt vào trong một đôi mặc mâu thâm thúy chứa đựng cảm xúc khiến cậu trong lòng run rẩy. Đôi mắt đó đang quan sát nhất cử nhất động của cậu, một khắc đều không rời đi, khiến mặt cậu không khỏi dần dần nóng lên. Cậu định nói gì nhưng nghĩ lại thì không nói nữa. Chỉ là thính tai đỏ rực tích máu tiếp tục cởi luôn đồ lót. Cho đến khi chỉ còn mỗi cái khố màu trắng... Tạ Dương cực độ đấu tranh trong lòng. Nhưng bởi vì cậu nhắm tịt cả mắt cho nên không nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt của ai đó.
Mặc Thâm đang nghĩ nếu mà cậu không chịu cởi luôn nó ra thì hắn nên nói thế nào đây. Nhưng không ngờ hắn đã đánh giá sai độ tinh tế của tiểu thê tử mới cưới này. Chỉ mới tiếp xúc một chút thôi cậu đã phần nào hiểu được bản tính của hắn. Mỗi việc làm đều suy xét đến khả năng có thể khiến hắn thỏa mãn hay chọc giận hắn không. Có lẽ đây là yếu tố quan trọng khiến cậu có thể còn sống đến giờ. Biết nhìn sắc mặt, biết thuận theo... Nhưng cậu thức thời quá hắn lại càng muốn chọc cậu thì làm sao?
Tạ Dương toàn thân trần trụi không đến mức trắng bóc vì trên người vẫn còn đầy vết xanh tím chưa kịp tan do ai đó gây ra, khúm núm trèo vào trong thùng tắm. Nhưng cậu đã quên, hành động này đối với tình trạng của cậu hiện tại có tính khiêu chiến cỡ nào.
Ngay lúc miệng vết thương bên dưới bị căng ra một chút Tạ Dương đã vội vàng thả chân xuống đất lại, cả người cũng ngồi thụt xuống, vo tròn như một con tôm.
"Rách ra rồi?"
Ai đó cũng nhất thời quên mất chuyện này vội vàng đi đến cúi xuống nhìn cậu hỏi. Có điều bản thân hắn chỉ mặc mỗi một lớp áo lót phong cách cổ trang lại còn mặc rất lỏng lẻo. Thời điểm hắn cúi xuống khiến cổ áo hở ra một mảng, để lộ một khối cơ ngực không thô tướng nhưng khung xương hoàn mỹ dày rộng đáng tin. Nó cứ thế đập vào mắt Tạ Dương đang ngồi chồm hỏm.
Tạ Dương mặt mày đỏ lựng không biết vì hơi nóng bốc lên từ thùng nước hay vì cái gì. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt né tránh của cậu là Mặc Thâm đã hiểu rồi. Hắn không khỏi nhếch môi nhưng lại mạnh mẽ dùng sức lôi cậu dậy. Ở lúc Tạ Dương không kịp phản ứng cậu đã bị hắn bế lên, đặt vào trong thùng tắm. Kết quả đến trong thùng rồi cậu vẫn không kịp buông tay khỏi cổ hắn bởi vì động tác bất ngờ mới đó.
"Muốn tôi tắm cùng em à?"
"..."
Tạ Dương ngượng ngùng buông cổ ai đó ra. Mặt đã sắp tích máu đến nơi.
"Buổi tối sẽ cho em xem đủ."
"..."
Cậu đã nói gì sao...
Tạ Dương đầu gần như muốn rụt đến trong nước, ánh mắt không dám nhìn người đang đứng bên cạnh chút nào.
"Tắm đi."
Mặc Thâm vò nhẹ cái đầu xù xù lộ lên trên mặt nước của cậu một chút rồi đi đến xe lăn của mình ngồi xuống, đợi cậu.
Bởi vì chiều cao của thùng gỗ mà Tạ Dương không thể nhìn thấy bóng dáng người kia đâu. Vì vậy cậu phải chồm lên khỏi mặt nước, ló đầu trên thành bồn mới có thể nhìn đến hắn.
"Tôi ở đây. Em lo tắm đi, buổi tối lạnh."
Mặc Thâm cảm nhận được ánh mắt thiết tha quyến luyến ỷ lại mười phần của cậu thì nhẹ giọng trấn an. Hắn không có nhìn cậu vì sợ cái tâm ác quỷ nào đó lại trồi lên, lại muốn bắt nạt cậu nữa thì nguy. Ai biểu cậu đáng yêu quá làm chi. Đôi mắt to tròn đen láy kia mỗi lần hắn nhìn vào chỉ muốn khiến cho nó đỏ lên như mắt con thỏ mới thỏa mãn.
Dù hắn đã nói vậy rồi nhưng cứ lâu lâu là hắn lại cảm nhận được ánh mắt của cậu từ thùng tắm dội tới. Trong lòng bất đắc dĩ vạn phần nhưng điểm mềm chạm lại bị cậu khơi lên. Thôi thì kệ cậu. Ai bảo hắn cưới phải một cái tiểu nhút nhát làm chi.
Cho nên hắn không có nhắc nhở cậu nữa, để mặc cho cậu nhìn, đến an ủi nội tâm yếu ớt của cậu mà kiên nhẫn đợi cho cậu tắm xong.
Mười lăm phút sau.
Mặc Thâm đếm đếm ai đó phải lén lút dòm hắn mười lăm lần có hơn... Lần thứ mười sáu là cậu không chỉ nhìn mà còn gọi: "Mặc Thâm..."
"Ừ?"
Mặc Thâm ngẩng đầu lên nhìn người trong thùng gỗ vừa đáp lời. Đôi mắt đen láy của ai đó khẽ chớp chớp vài cái ướt nhẹp nhìn hắn nói: "Em... Em quên cầm quần áo..."
Thật ra cậu còn không biết quần áo mình ở nơi nào nữa. Cậu biết chắc Tạ gia sẽ không chuẩn bị đồ cho cậu. Đồ của Mặc gia chuẩn bị cho cậu cậu lại không biết chúng nằm ở đây. Dù sao cậu chỉ mới ở đây một ngày thôi, còn chưa đi hết được đại viện này ngõ ngách nữa.
Mặc Thâm không có trả lời mà đứng dậy đi đến bên thùng tắm cúi đầu nhìn cậu hỏi: "Tắm xong rồi?"
Tạ Dương gục gật đầu. Đôi mắt long lanh ngước lên nhìn hắn.
"Lên đây."
Tạ Dương nghe lời ngoan ngoãn đứng lên. Ai đó không có nhìn cậu toàn thân ướt sũng lâu hơn hai giây đã luồn tay xuống dưới đầu gối ngập trong nước của cậu. Tạ Dương lập tức dịu ngoan ôm cổ nam nhân cho hắn ôm cậu ra.
Sau khi đặt cậu đứng lên ghế đẩu nhỏ thì hắn cầm lấy một cái khăn giúp cậu lau khô cơ thể, sau đó lại phủ lên người cậu một cái áo choàng tắm phong cách không khác nhiều so với hắn nhưng rõ ràng là ngắn hơn, nhỏ hơn. Lúc này hắn mới đưa dép cho câu mang. Tạ Dương im lặng nhìn hắn làm hết một lượt, dù khuôn mặt ửng hồng ngon miệng vì ngại ngùng nhưng trong lòng lại ngọt còn hơn cả đường mật. Đã có ai chăm sóc cậu như vậy chưa... Cứ nghĩ những ngày ở Mặc gia chính là đổi một cái giường khác thôi... Cho nên một hồi xung hỉ là cậu được lợi sao...
"Nghĩ cái gì vậy?"
"A..."
Tạ Dương theo bản năng đáp lại vừa cúi đầu nhìn nam nhân từ lúc nào đã ngồi trên xe lăn của hắn, còn đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Mặc Thâm không phải lần đầu cảm thấy bất lực với sự khờ khạo của ai đó. Lúc thì rất lanh lẹ, lúc thì ngốc nghếch muốn chết. Hắn không nghĩ nhắc lại lời mới rồi mà khẽ vỗ vỗ đôi bắp đùi thon dài hữu lực của mình mà nhìn cậu ám chỉ.
Tạ Dương nghẹo đầu ngốc một chút. Nhưng trước khi đáy mắt ai đó sâu hơn cậu đã chậm chạp bò đến trên chân hắn, ngoan ngoãn ôm cổ hắn, còn chớp chớp đôi mắt không chút tạp chất nhìn hắn khẽ hé miệng ra cười nhẹ một cái lấy lòng. Mặc Thâm đến là không chịu nổi cậu. Hắn nhịn không được nhéo một cái không nặng không nhẹ lên chỗ nhiều thịt nhất trên người cậu rồi mới thỏa mãn ôm người lái xe lăn trở về phòng. Tạ Dương chỉ biết đỏ mặt xấu hổ chứ biết làm sao được với anh chồng mới hở chút là chiếm tiện nghi của cậu này.
Đèn lòng theo xe lăn lắc lư qua lại dù không có gió, soi đường cho họ trở về trong bóng tối vô tận.
Trận này về Tạ Dương bất ngờ không có sợ hãi như lúc nãy. Có lẽ là do trong lòng cậu toàn là mật do người nào đó đút, nào còn chỗ cho sợ hãi trú chân nữa.
Trên hành lang của Mặc gia đại viện không hề thiếu đèn lòng treo trên cao nên thật ra không hề tối như Tạ Dương nghĩ. Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn có những nơi bị bóng tối nuốt trọn, ánh sáng không chiếu tới được. Cho nên đối với Tạ Dương đã trải qua gần mười tám năm, cậu có một kinh nghiệm xương máu là sẽ không nhìn loạn khắp nơi. Một là sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, hai là sợ tự mình dọa mình. Người nhút nhát như cậu không thiếu chính là sợ bóng sợ gió, nghi thần nghi quỷ, nhìn gà hóa cuốc.