Đám công lão bên trong nhà tổ đã cho phép họ đến đại trạch rồi. Cho nên lúc này họ đang trên đường đến đó.
"Ngồi im."
Mặc Thâm vỗ mạnh một cái lên mông cậu, trực tiếp đánh đến mặt cậu đỏ lựng lên vì xấu hổ. Sao người này cứ thích đánh chỗ đó... Dù cậu cha không yêu mẹ không thương nhưng từ nhỏ đến lớn không ai đánh mông cậu hết. Đến đây mới có hoàn chỉnh một ngày, tính thêm nữa ngày hôm kết hôn và nữa ngày hôm nay thì chỉ có hai ngày thôi... Nhưng tính tính hắn đã đánh cậu...
"Để em tự đi đi... Hà thúc đang nhìn mà..."
Tạ Dương trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại khốn khổ lí nhí bày tỏ. Ai biết lại rước lấy tiếng cười của Hà thúc khiến đầu cậu đều muốn dúi vào trong cổ mình trốn luôn.
"Chúng ta cần phải đến đại trạch Mặc gia nhanh còn trở về ăn trưa. Con đi rất chậm cho nên cứ để a Thâm mang con theo. Như vậy sẽ không cản trở thời gian. Con cũng không cần quan tâm đến ta đâu."
Hà thúc nhẹ giọng nói. Nhưng lúc nhắc đến đại trạch hai chữ này nụ cười của ông lại tắt đi, bên trong giọng nói còn mang theo chút cảm xúc khiến Tạ Dương không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ông. Cậu không phải chưa hề cảm thấy chuyến đi này của họ có tầm quan trọng không nhỏ đối với hai người còn lại nhưng cậu lại không biết do đâu. Có điều biết họ coi trọng như vậy cậu cũng bất giác quên mất xấu hổ, ngoan ngoãn ngồi đó, thật sự không nghĩ cản trở sự tình họ muốn làm nữa.
Tiểu thê tử nghĩ gì Mặc Thâm không rõ. Nhưng mà thấy cậu cũng bị ảnh hưởng mà trở nên hiểu chuyện như vậy trong lòng hắn không khỏi lần nữa cảm thấy một lần trùng sinh về xuất hiện Tạ Dương là ông trời đối hắn bồi thường cùng trấn an.
Trong lúc họ trên đường đến đại trạch, bên trong đại viện của Mặc nhị lão gia Mặc Phong Thanh, nơi thư phòng của Mặc đại công tử Mặc Huyền lúc này đang diễn ra một cuộc viếng thăm đến chủ nhân còn bất ngờ.
Mặc Dận ngồi trên ghế biểu tình có phần muốn nói lại thôi, trong lòng càng là không ngừng loạn chuyển. Tuy hắn đã đến đây rồi nhưng lại vẫn không biết quyết định như vậy có đúng hay không. Lỡ như Mặc Huyền không tin hắn lại cho rằng hắn nói nhăng nói cuội thì hắn phải làm sao. Quan trọng nhất là bại lộ chuyện này có thể mang đến rủi ro thế nào.
Mặc Huyền vừa nói chuyện với cha mình trong lòng không mấy dễ chịu dù ngoài mặt vẫn là một bộ phong thái ôn nhuận ôn thuận. Ai biết cái tên hắn không có mấy ấn tượng này từ lúc đến đây cứ chần chừ mãi không nói gì, hắn sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi. Nhưng ở lúc hắn nghĩ lên tiếng đuổi người thì Mặc Dận lại dè dặt nói một câu mà khiến cho hắn trong nhất thời mém chút không giữ được biểu tình bình thường của mình. Mặc Dận là nói: "Tôi vô tình phát hiện ra một chuyện, Mặc Thâm là bị người nguyền rủa mới bạo bệnh triền miên hai mươi mấy năm nay."
Mặc Huyền đáy mắt sâu thẳm khó lường nhưng Mặc Dần đang cúi đầu cho nên không có nhận ra. Cho dù như vậy thì thiết nghĩ Mặc Dận vẫn là đoán được ít nhiều.
Lần đầu Mặc Huyền buộc lòng phải cẩn thận quan sát Mặc Dận người này. Mặc Dận thân thế trông không hề khác gì nhiều Mặc Thâm. Cha mẹ hắn mất từ khi hắn còn nhỏ, ở trong Mặc gia đại trạch cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Hắn so với Mặc Thâm nhỏ hơn năm tuổi. Thời điểm hắn ra đời Mặc Thâm đã bị bệnh, càng là chuyển ra ngoài sinh sống. Cho nên hắn không có khả năng biết cú chuyển biến lớn này trong cuộc đời của Mặc Thâm mới đúng. Cho dù là Mặc Huyền hắn đều là sau này vô tình nghe cha hắn nói chuyện với quản gia bên người mới biết. Mặc Dận lại là từ chỗ nào thông?
Vốn không hề coi trọng gì Mặc Dận sẽ có lời đáng nghe, ai biết đối phương lại... Thật sự là không thể không khiến cho hắn phải cẩn thận đối đãi lại. Sự tình Mặc Thâm bị nguyền rủa càng là không thể truyền ra ngoài.
Mặc Dận giống như cảm nhận được một đạo ánh mắt thâm trầm mang theo ác liệt của Mặc Huyền thì trong lòng không khỏi đánh cái giật thót. Hắn tuy không phải rất sợ nhưng lại rất may mắn bởi vì bản thân cúi đầu mà không khiến cho Mặc Huyền phát hiện ra biểu tình của mình. Có điều hắn là không thể không tiếp tục nói, tránh cho Mặc Huyền có hành động khác.
"Mặc Huyền thiếu gia, tôi biết anh sẽ có hoài nghi vì lời này của tôi, càng muốn biết làm sao tôi biết. Hôm nay tôi đánh bạo đến đây là đã suy nghĩ rất nhiều. Ở trong Mặc gia này người có thể để tôi nương nhờ chỉ có anh."
Vốn hắn còn nghĩ, nếu đúng ra thì hắn nên tạo lập quan hệ hữu hảo với người sẽ thành lệ quỷ kia mới phải. Bởi vì Mặc Dần chết sau khi Mặc Thâm bị trấn áp, hắn chỉ biết Mặc Thâm mạnh vô cùng, mặc cho họ làm bao nhiêu cách đều không chống lại được hắn. Mặc gia người dần dần chết đi. Mặc Dần cũng là chết trong tay Mặc Thâm trong cuộc thảm sát kia. Cho nên hắn mới mãi không vượt qua được nổi ám ảnh đó để chủ động tiếp cận lệ quỷ đã từng tự tay đâm xuyên qua ngực hắn, kết thúc tính mạng của hắn. Chính vì vậy hắn chỉ đành đi nương nhờ Mặc Huyền, người hắn cho rằng nếu có sự chỉ đường của hắn, họ là có thể lật kèo. Hắn sẽ không phải chết trong tương lai không xa.
"Tại sao?"
Mặc Huyền im lặng một chút thì vẫn dùng giọng điệu trước đây ngờ vực hỏi: "Tại sao cậu lại có vẻ được ăn cả ngã về không như vậy? Đối với lời cậu nói tôi lại nữa tin nữa ngờ. Bao nhiêu năm nay chẳng ai nghĩ Mặc Thâm bị bệnh gì mà chữa mãi không khỏi, cậu lại nói Mặc Thâm bị nguyền rủa. Nếu hắn thật bị nguyền rủa sao cậu lại không đi nói cho nhà tổ bên kia lại tìm tôi?"
Mặc Dận biết trước sau gì Mặc Huyền cũng sẽ giả bộ với hắn. Hắn lại không muốn xé rách bộ mặt hắn ta đang mang. Hắn chỉ muốn một đảm bảo, không quan tâm Mặc Huyền muốn giở trò gì.
"Chẳng lẽ anh không muốn vị trí gia chủ?"
Mặc Dận đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn Mặc Huyền, vừa vào đã nói đến hai chữ gia chủ. Nhưng chưa đợi Mặc Huyền có phản ứng gì hắn đã nói tiếp: "Nói với nhà tổ bên kia chưa chắc đã thay đổi được gì, tôi cũng chẳng được lợi lộc. Nói với anh tôi nghĩ anh sẽ vui lòng nghe. Cả Mặc gia này không có ai ngoại lệ đều không muốn nhìn thấy Mặc Thâm ngồi lên cái vị trí kia. Hắn bệnh hoạn như vậy càng không phải đúng ý mọi người? Nhưng cố tình một cái nguyền rủa lại vẫn không khiến hắn chết đi, đủ thấy mệnh hắn cứng cỡ nào. Chẳng ai muốn nhìn thấy hắn khỏe lại. Quan trọng nhất là..."
"Quan trọng nhất là nếu làm không tốt, cả Mặc gia sẽ gặp tai ương."
"Cậu nói vậy là sao?"
Mặc Huyền bị biểu tình hoảng sợ của Mặc Dận chọc cho không thể không ngay lập tức lên tiếng hỏi thăm. Nhưng như vậy lại đúng với thiết lập tính cách của hắn. Chưa nói người thường nghe thấy đều sẽ phản ứng như vậy, Mặc Huyền còn luôn một bộ chính nghĩa. Nghe nói Mặc gia sẽ chịu tai ương hắn đương nhiên là lo lắng hỏi han.
Mặc Dận không quan tâm Mặc Huyền diễn thế nào, hắn tiếp tục nói: "Bởi vì nguyền rủa kia mà sau đó Mặc Thâm vẫn chết."
Mặc Dận nhạy bén bắt được một tia biến hóa trong mắt người kia khi nghe hắn nói vậy. Hắn càng không khỏi chắc chắn những việc hắn đã trải qua trước đây đều là thật, không phải mơ hay ảo giác. Quan trọng nhất là hắn đã có thêm chút phán đoán mới. Cũng may sự chán ghét của Mặc Huyền với Mặc Thâm đủ sâu cho nên mới để hắn bắt được một tia biến hóa kia.
"Nhưng sau khi hắn chết thì lại hóa thành lệ quỷ cực kỳ hung tàn trở về trả thù Mặc gia. Tôi chết, rất nhiều người đều chết. Tuy tôi không biết cuối cùng Mặc gia thế nào nhưng tôi lại không muốn lại chết lần nữa. Hắn nói sẽ không chừa một người nào trong Mặc gia... Đặc biệt là những người đã hại hắn ra nông nổi đó..."
Mặc Huyền thời điểm nghe thấy câu cuối cũng không khỏi kinh hãi nhưng biểu tình nhìn Mặc Dận lại giống như nhìn một người điên đang nói nhăng nói cuội. Mặc Dận trong lòng không khỏi nói hắn khó đối phó, nhưng niềm tin đối với tương lai lại nhiều hơn.
"Anh không tin chứ gì. Tôi cũng không muốn tin. Nhưng nhanh thôi, Mặc Thâm sẽ bị ép phải chết. Hắn là bị ép đến chết cho nên mới càng hận Mặc gia. Người ép hắn là Mặc Thịnh... Mặc Thịnh không biết tại sao lại nổi điên hại chết Hà thúc, còn sỉ nhục Mặc Thâm... Cuối cùng..."
Mặc Dận nói đến đây thì Mặc Huyền dù không biểu hiện ra nhưng hắn đã thật sự tin những lời Mặc Dận nói rồi. Bởi vì mới đây thôi hắn còn đang bày mưu tính kế với cha mình làm sao hại chết Mặc Thâm. Nhưng làm sao Mặc Dận lại biết những chuyện này...