“Các người…?” Hồ Nguyên Ly cất tiếng, như không ngờ rằng hai người chúng ta ở cùng nhau.
Tống ma ma tranh nói trước: “Hồi bẩm tiểu Yến vương, Tần vương lo liệu dọn dẹp ở biệt viện, chúng nô tài và thái tử phi muốn trước khi về tới lăng mộ một chuyến. Vừa nãy lão nô không chú ý, để nha hoàn không hiểu chuyện này mạo phạm vương gia.”
Hồ Nguyên Ly như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hắn nói thẳng: “Đã thế thì ta cũng không làm trễ mọi người nữa.”
Dứt lời hắn buông màn xe, ta khẩn trường nhìn hắn: “Giờ vương gia có việc gì phải làm luôn không? Vì Ngũ gia còn bận việc bên biệt viện, nếu vương gia rảnh, chẳng bằng đi cùng với chúng tôi luôn…”
Hồ Nguyên Ly có thể coi là nhân vật có chút tiếng tăm, đi với hắn tất nhiên có thể giảm bớt một số rủi ro không đáng có.
Tống ma ma âm thầm véo vào người ta, lên tiếng cắt ngang: “Thái tử phi có dẫn thị vệ theo, không phải làm phiền đến vương gia.”
Đôi mắt Hồ Nguyên Ly lướt qua khuôn mặt tràn đầy mong đợi của ta, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Khi ta hãy còn sững sờ thì sắc mặt hắn thoắt cái đã thay đổi, môi khép lại nụ cười, ngay sau đó dứt khoát buông tấm màn xe chả thèm để ý tới chúng ta nữa. Hắn thực sự không đi cùng theo. Bụng dạ Hồ Nguyên Ly đúng là hẹp hòi quá thể đáng, có cần giận ta lâu như vậy không? Với cả ta cũng đâu làm gì đụng chạm tới hắn đâu chứ?
Tống ma ma thôi không đè tay ta nữa, nói giọng đầy khinh thường: “Đừng tưởng là ta không biết ngươi nghĩ gì, một tên nô tài hèn hạ mà dã tâm cũng lớn đấy, người mà ngươi muốn bám vào để leo lên không phải tầm thường đâu. Ấy thế mà ngươi còn mặt dày không quan tâm, ngươi để cho một vương gia khác họ đi cùng với thái tử phi, người khác nhìn vào sẽ đánh giá thế nào đây hả?”
Đầy một bụng tức, ta đốp lại ngay: “Tôi không muốn nói chuyện với bà.”
Tống ma ma tức tới nỗi môi run bần bật, chỉa tay vào ta bảo: “Ngươi… ngươi… nếu ngươi là nô… nô tài trong Đông cung, chống mắt lên coi ta chỉnh đốn ngươi thế nào!”
Chung quy bà ta vẫn kiêng dè việc ta có Cao Yển đứng đằng trước che chở.
Ta nhắm mắt không nhìn bà ta nữa, cả cỗ xe chỉ toàn là tiếng thở dồn dập của Tống ma ma. Thấy bà ta giận run người, trái lại ta trở nên bình tĩnh hơn. Hành vi vừa rồi của ta quả tình có hơi không ổn cho lắm, có điều từ trước tới nay ta luôn chú ý cẩn trọng, việc này vẫn còn nhiều nhân tố chưa sáng tỏ, chỉ hy vọng là ta nghĩ quá nhiều.
Tới nghĩa trang, ta đứng chờ ở lối vào chỗ xe ngựa đậu, Tương Nhã Đồng cùng Tống ma ma và cả nha hoàn Hương Liễu của nàng ta đi vào trong trước. Chắc có lẽ những gì ta làm trên đường đi Tương Nhã Đồng đã chứng kiến hết nên ánh mắt nhìn ta chỉ có vẻ ghét bỏ, ta cũng nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy.
Bọn họ vào nghĩa trang nửa tiếng mới ra, giữa chừng cũng không phát sinh bất thường gì. Như thể sợ ta rước thêm rắc rối, lúc về Tương Nhã Đồng sai ta ngồi chung xe ngựa với nàng ta, thế là cả thảy bốn người ngồi trong một thùng xe đến là chật chội.
“Ngươi không phải nha hoàn Đông cung, bản cung không quản lý được ngươi, đợi lát nữa về bản cung sẽ bảo người báo cáo với Ngũ đệ tất tần tật những gì ngươi đã làm.” Tương Nhã Đồng nghiêm mặt nói với ta.
Ngoài mặt ta khúm núm vâng vâng dạ dạ, trong bụng thì lại thầm bĩu môi khinh khỉnh, chỉ cần không có bất trắc gì xảy ra, để rồi xem nàng ta làm gì được.
Dọc đường đi bầu không khí trong xe lặng ngắt, càng cách gần cổng, chẳng hiểu vì sao cảm giác bất an trong lòng ta càng bành trướng. Nhìn dáng vẻ như gặp quân địch của ta, Tống ma ma xì tiếng dè bỉu. Chưa kịp phản ứng, bất thình lình nghe thấy phía ngoài loáng thoáng có giọng thị vệ trưởng hô hào đuổi theo ai đó. Ta kéo màn lên chừa ra kẽ hở nhỏ, ghé mặt tới nhìn ra ngoài, chỉ thấy đằng trước có trên dưới một trăm người trông tả tơi lam lũ, già trẻ gái trai đều có. Lòng chùng xuống, linh tính chẳng lành trong ta mỗi lúc một nặng trĩu.
Sợ đạp phải người nên tốc độ của xe ngựa rất chậm. Ta thấy những người đang dạt sang hai bên đường kia đều là dân chạy nạn, quần áo rách rưới. Chợt nghe trong đám người có ai nói một câu “Đây là xe ngựa của thái tử phi”. Trái tim ta như rơi vào hố đen sâu hoắm, vội vàng thò đầu ra nói với phu xe: “Đi mau!”
Vẻ mặt phu xe khó xử, lo đâm trúng người nên không dám tăng tốc. Ta bị Tống ma ma kéo giật vào, bà ta cất giọng bực mình: “Ngươi ngồi yên vào, sắp đến cửa thành rồi, sốt mới chả ruột!”
Tiếng người ở ngoài dần dần ầm ĩ hẳn lên: “Thái tử phi của Đông cung? Cái nơi đầu nguồn dịch bệnh đấy hả?”
“Chính là cô ta, vì dịch bệnh này mà hoàng thành bị cấm, nhà của chúng tôi vốn phải dựa vào mấy đồng tiền buôn bán rau dưa chắt chiu sống cho qua ngày. Vậy mà giờ không được vào thành, rau bày đầy đất thối nát hết cả chả làm ăn được gì, chỉ có thể đi ăn xin kiếm sống…”
“Chúng tôi cũng thế, ban đầu chạy nạn đến kinh định nương nhờ người thân họ hàng, kết quả giới nghiêm không cho vào, mà quay về quê cũng không xong, chúng tôi còn đưa cả con cái theo mà cuối cùng phải lăn lóc ngoài thành…”
“Tôi cũng thế…”
“Tôi…”
Những giọng nói nháo nhào cứ to dần to dần, ta bỗng nhớ hình như hôm đó ở Tề vương phủ Cao Hoằng Lãng có nhắc về việc ngoài thành gặp dịch bệnh nên dân chạy nạn rất nhiều, lúc đó không để ý lắm, nào có ngờ lại nhiều người đến như vậy. Sắc mặt ba người chủ tớ đang chăm chăm chỉ trích ta kia cũng bắt đầu trầm xuống.
Dân chạy nạn từ từ tản đi dưới tiếng quát tháo liên hồi của thị vệ. Bấy giờ lại có một đám khác vây tới.
“Chúng tôi ở đây chịu cực chịu khổ thì bọn họ cũng đừng hòng được thoải mái tự tại.”
“Chính xác, huống chi dịch bệnh này cũng vì Đông cung mà ra, tự dưng khi không liên lụy tới biết bao nhiêu người.”
“Mọi thiên tai nhân họa đến cùng đều đổ ập xuống đầu những dân chúng bình thường như chúng ta…”
Lòng dân bị khuấy động, Tương Nhã Đồng tính đi ra nhưng bị ta cản lại, dù sao dân chúng một khi đánh mất lý trí thì không chuyện gì là không làm được, hơn nữa Tương Nhã Đồng đang còn là phụ nữ có thai.
Suy đoán của ta chẳng hề sai, đám người dồn nén căm tức đã lâu, chả biết kẻ nào đều têu mà cả bọn bắt đầu ném bùn về phía xe ngựa. Thị vệ rút kiếm ra ngăn cũng không ăn thua, ngược lại còn đổ thêm dầu vào ngọn lửa phẫn nộ của dân chạy nạn.
“Nhìn đi, những kẻ đó có buồn quan tâm sống chết của chúng ta đâu…”
Thế rồi từ bùn, thứ ném về xe ngựa đã biến thành một đống đá sỏi, đập vào xe kêu tiếng “thùng thùng”. Nếu Tương Nhã Đồng không mang thai thì còn có thể nghĩ cách, nhưng nay vì an toàn nên nàng ta đành phải tránh đi.
Bánh xe ngựa lăn chả khác kiến bò là bao. Đột nhiên con ngựa hí lên một tràng dài, ngay sau đó thùng xe chấn động kịch liệt, ngựa bị cơn mưa đá ồ ạt tấn công làm giật mình, tức khắc nó như nổi điên kéo theo xe phi nước đại. Tống ma ma và nha hoàn liều mình bảo vệ Tương Nhã Đồng sợ nàng ta bị đụng vào đâu. Còn ta sau khi đập người vào vài chỗ thì cuối cùng cũng bám được cửa sổ ngồi chắc lại. Đến tận năm sáu phút sau phu xe mới kiềm chế được con ngựa, sắc mặt Tương Nhã Đồng tái nhợt, nhưng nhìn thì cũng không có gì đáng lo ngại, khuỷu tay Tống ma ma và Hương Liễu ngồi bên bị va đập tới nỗi máu thịt lẫn lộn.
Ta xuống xe trước, bên ngoài là cánh rừng rậm rạp không biết tên, cỏ dại lú nhú mọc thành bụi. Vừa trải qua cơn kinh hoàng trên xe, không biết mình đã chạy đến chỗ nào, thị vệ cùng tới được còn chưa đến hai mươi người.
Tương Nhã Đồng được dìu xuống, nhìn cảnh tượng chung quanh, lông mày nàng ta cau chặt. Có điều đã ở rất gần cổng thành rồi, vẫn nên tự thân vận động mau mau rời đi thì tốt hơn.
Khi đoàn người chúng ta chuẩn bị khởi hành, bỗng từ đâu có tiếng mũi tên xé gió lao đến, một tên thị vệ lanh lẹ chắn trước mặt Tương Nhã Đồng, máu tươi lập tức thấm đẫm lồng ngực anh ta.
“Nhanh, đi nhanh…”
Thị vệ trưởng lớn tiếng quát. Xa xa, ta nhìn thấy có mấy bóng người áo xám vụt lóe qua khu rừng, vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường, mà bọn họ đều chẳng hề… che mặt. Trước gặp nạn dân, sau có truy binh, đây còn có thể coi là ngoài ý muốn nữa không? Dự cảm chết tiệt của ta sao lại chuẩn vậy chứ!
Lên xe ngựa tiếp tục chạy một đường băng băng, mặt Tương Nhã Đồng bợt bạt thấy rõ, Tống ma ma bên cạnh không ngừng xoa dịu an ủi. Lỡ như cả Tương Nhã Đồng và đứa nhỏ trong bụng nàng ta có mệnh hệ gì, e rằng đám nô tài chúng ta sẽ lại bị gán tội danh không bảo vệ chủ chu toàn.
Tuy trông Tương Nhã Đồng rất yếu ớt, nhưng hai tay nàng vẫn luôn vòng ra trước che chở bụng mình, cắn răng không rên một tiếng. Nhìn thoáng qua Tống ma ma người béo phệ và cô nha hoàn cao thô kia, ta hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm vén màn lên nói với thị vệ trưởng: “Anh có thể giữ chân bọn đánh lén này trong bao lâu?”
Thị vệ trưởng trẻ tuổi canh giữ cạnh xe, vẻ mặt nặng nề: “Thuộc hạ không xác định được.”
Ta mở miệng nói không do dự: “Vậy anh dốc hết toàn sức, ngăn bao lâu được bấy lâu, tôi có cách cứu thái tử phi, cần anh phải tranh thủ thời gian cho tôi.”
Thị vệ trưởng sửng sốt, thấy Tương Nhã Đồng không phản đối liền nghe theo lời ta, ra lệnh đám vị vệ xông lên tiếp chiêu. Nhân cơ hội đó, ta dặn phu xe đi theo hướng ngược lại tới một nơi hẻo lánh. Tiếng chém giết đằng sau dần tan biến, có điều mấy kẻ tập kích như đã chuẩn bị từ sớm, nhìn chẳng phải kiểu sát thủ tay ngang, thị vệ nhiều lắm chỉ có thể giữ chân bọn chúng được một lúc.
Trong xe, lúc này Tương Nhã Đồng mở miệng: “Chúng ta không nên nhanh chóng trở lại kinh thành cầu cứu ư? Tại sao phải chạy về hướng ngược lại? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”
“Tôi có âm mưu gì? Thái tử phi, trước đó tôi đã ba lần bốn lượt nhắc nhở người, nếu người nghe tôi một câu thì ba mươi người chúng ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo này.” Tình hình gấp rút, cộng thêm bực bội trong người, thái độ của ta chẳng có tí gì gọi là cung kính.
Tương Nhã Đồng nhìn ta chòng chọc, sắc mặt cực tệ.
“Thái độ của ngươi là sao? Dọc đường đi hành tung của ngươi thậm thà thậm thụt, ta vốn cảm thấy ngươi cứ thấp thỏm bứt rứt, lúc trước chúng ta và thái tử phi cùng đến nghĩa trang mấy lần mà có bao giờ xảy ra tai nạn đâu? Vậy mà hôm nay dẫn ngươi theo lại có chuyện, giờ ngươi còn dám trách cứ thái tử phi?” Tống ma ma tức tối chấn vấn.
Ta kệ bà ta, dứt khoát quay sang nói với Tương Nhã Đồng: “Chuyện hôm nay, đến giờ phút này rồi, thái tử phi không còn cho là tai nạn ngoài ý muốn nữa chứ?”
Tương Nhã Đồng không nói, ta tiếp lời; “Nếu có người gài bẫy thì đường về chắc chắn sẽ trùng trùng nguy hiểm. Nếu chẳng do sức khỏe của thái tử phi thì chúng ta đã xông lên được rồi. Thế nhưng mà cũng chính vì sức khỏe người hiện không thể mạo hiểm, nên trước khi chưa có được an toàn chắc chắn, chạy về một hướng xa lạ thì cơ hội sống sẽ cao hơn một chút. Như thế, Ngũ gia tự khắc nhận ra thời gian thái tử phi rời biệt viện đã quá lâu, ắt sẽ phái người đi tìm. Còn giờ, chúng ta trốn mới là cách tốt nhất.”
Tương Nhã Đồng trầm ngâm, Tống ma ma cũng hiếm khi bình tĩnh lại, vừa rồi lúc ta sai phu xe bọn họ không ngăn cản, chứng minh một điều rằng họ tin tưởng ta, chẳng qua vẫn cứng miệng không chịu buông tha mới kiếm chuyện quở mắng ta vài câu. Đằng sau đã chẳng còn nghe tiếng đánh nhau, đây cũng chỉ là nhất thời thôi, ta không chần chừ cất gọng: “Thái tử phi, thời gian cấp bách, phiền người đổi quần áo với tôi.”
Nghe vậy, ba người trong xe biến sắc, đều là người thông minh, bọn họ hẳn sẽ hiểu ý của ta là gì.
Thấy Tương Nhã Đồng vẫn ngồi im bất động, ta dứt khoát cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng ta: “Đám thị vệ ngăn địch chắc không kiên trì được bao lâu nữa, phiền thái tử phi mau mau một chút.”
Tương Nhã Đồng cầm lấy quần áo của ta với vẻ phức tạp, dưới sự trợ giúp của nha hoàn và Tống ma ma, nhanh chóng cởi áo khoác, xong xuôi mới bảo phu xe dừng lại. Xuống xe tìm chỗ bụi cỏ có thể ẩn nấp, ta kéo Tương Nhã Đồng ấn nàng ta vào trong, nói: “Thái tử phi, đắc tội rồi, xin người cứ ở yên trong này, ngoài kia không có ai cũng không được bước ra, trừ phi nhìn thấy Ngũ gia hoặc cứu binh từ hoàng thành chạy đến.”
Tương Nhã Đồng yên lặng nghe chỉ huy, ta tiện tay rút một món trang sức trên đầu nàng ta xuống gài lên đầu mình. Dáng người chúng ta tương đương nhau, nếu chỉ nhìn từ sau lưng thì khó mà phân biệt ngay được. Ta chỉnh chỉnh bụi cỏ xiên ngang xiên dọc lại để hoàn toàn che khuất Tương Nhã Đồng, không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy có người đang núp.
Nếu bình thường ta dám hành xử to gan kiểu này với Tương Nhã Đồng, bất luận là nàng ta hay người hầu của nàng ta, nhất định sẽ sửng cồ nổi cơn thịnh nộ. Mà lúc bấy giờ, tất cả đều im phăng phắc không một ai lên tiếng.
Vì họ biết rất rõ, ta đang cứu họ.
Quanh xe ngựa còn sót lại bốn năm thị vệ, ta nói: “Mọi người đi theo tôi, đổi đường khác về hoàng thành.”
“Để một mình thái tử phi ở đây sao được?” Tống ma ma không nhịn được bảo, tuy nhiên trong giọng nói đã không còn như của kẻ trên nói với người dưới, mà chỉ toàn là âu lo.
Ta thẳng thừng đáp: “Bà sợ người khác không biết thái tử phi chân chính đang ở đây à mà còn muốn để người lại?”
Tống ma ma nghẹn họng chẳng nói nữa.
Ta xoay gót bước lên xe ngựa với tư thế sẵn sàng lên đường. Lúc lên xe, lòng tha khẽ buông tiếng thở dài, quay đầu nói với ra bụi cỏ: “Thái tử phi, nếu nô tỳ có bất trắc gì thì người đầu tiên nô tỳ ghi hận không phải là đám giặc kia, còn cả cái chết của hơn ba mươi người đồng hành, tất cả đều gian khổ vì sự chấp nhất của thái tử phi ngày hôm nay.”
Trước khi đi ta đã cảnh báo hết lần này đến lần khác, nàng ta thì chẳng thèm đoái hoài tí gì. Ở nơi đây, chủ tử làm sai, nô tài bị phạt; chủ tử bị thương, nô tài ngập tội. Nhưng, ta phải cho nàng ta hiểu rằng, mạng của nô tài cũng là mạng, vì nàng ta lơ là ngoan cố mà hại đến vô số người.
Bụi cỏ không một động tĩnh, thị vệ trưởng cạnh xe dường như cực sốc khi nghe những lời điên rồ của ta, chả dám thở mạnh, anh ta nhìn ta như mới gặp lần đầu. Tống ma ma há hốc mồm, tuy nhiên cũng chẳng đốp chát lại như mọi khi.
Theo một con đường khác, xe ngựa lao như điên, vì trên xe đã không còn phụ nữ có thai nên tốc độ tăng rất nhiều, cũng không sợ xe xóc nảy. Có luồng áp lực vô hình đè nén xuống vai của mỗi người, trong không khí trầm mặc là ngột ngạt đến khó thở. Nếu có thể thuận lợi trốn về hoàng thành thì chính là kết quả tốt nhất. Đáng tiếc, việc này không dễ dàng như thế.
Vừa đi được một đoạn thì bỗng xe ngựa dừng, ngoài cửa sổ truyền đến giọng lo lắng của thị vệ trưởng: “Cô nương, đường này cũng có mai phục.”
“Xông qua luôn được không?” Ta hỏi.
“Xe ngựa quá lớn, sợ là khó thoát khỏi vòng vây.” Tiếng thị vệ lần nữa vang lên.
Đôi mắt hai người trong xe dán chặt vào người ta như đang chờ ta tìm cách. Hơn nữa bốn phu xe và một con ngựa kéo bốn người chúng ta đi, quả thực khó lòng chạy thoát.
Tức thì ta hạ quyết tâm, xốc màn xe lên xõa tóc che nửa bên mặt, vươn tay nói với thị vệ trưởng đang chạy song song: “Anh dẫn tôi đi.”
Thi vệ trưởng hiểu ý ta liền, hơi do dự rồi cũng nắm cổ tay ta, thấp giọng nói: “Đắc tội.”
Ta mượn lực đùi nhảy từ đầu xe ngựa sang ngựa của anh ta, sau khi ngồi vững vàng, chợt nghe trong thùng xe có người gọi. Quay qua thì thấy Tống ma ma đã quỳ xuống nơi đầu xe ngựa, mặt hướng về ta hành đại lễ: “Ngày xưa lão nô có chỗ không phải với cô nương, ngày sau cô nương muốn đánh muốn phạt lão nô không một câu oán hờn, những mong cô nương nhất định phải bình an về được thành.”
Nếu ta bình an về được thành là có thể báo tin cho người đi đón Tương Nhã Đồng, đồng nghĩa chỗ trốn của Tương Nhã Đồng cũng sẽ không bị phát hiện. Tống ma ma bình thường chanh chua nhưng cũng một lòng một dạ thành tâm vì chủ, thế là ta gật gật đầu.
Thị vệ trưởng ghìm dây cương, mấy tên thị vệ còn lại phối hợp tiến lên xé rách “bức tường người” áo xám vây quanh. Con ngựa như tên bắn khỏi cung đâm đầu phi thẳng về trước. Tiếng đao kiếm đối chọi vang không ngớt, ngoại trừ thị vệ trưởng, tất cả mọi người đều ở lại chống địch.
Vì phòng bị kẻ khác thấy mặt, ta tóm lấy vạt áo thị vệ trường giấu mặt vào ngực anh ta. Rốt cuộc thì người đằng sau yếu không đánh được mạnh, hơn nữa ta và thị vệ trưởng cùng cưỡi một con ngựa, tốc độ hiển nhiên không bằng được giặc cưỡi một mình. Truy binh càng ngày càng gần, dường như muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Bất ngờ thị vệ trưởng duỗi tay kéo thẳng người ta lại rồi nhét dây cương vào tay ta. Ta nghiêng đầu thì thấy gương mặt nghiêm nghị của anh ta gần trong gang tấc, ánh mắt còn chất chứa sự khích lệ bi hùng: “Cô nương chạy thẳng về trước là nhìn thấy cửa thành, ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ thời gian.”
“Tôi không biết cưỡi… ngựa…”
(còn tiếp)