• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc trâm gài tóc theo cú ngã của ta cứ thế văng ra rồi rơi tõm xuống ao, ta gấp gáp đưa tay bắt lấy nhưng đã không còn kịp. Mặt ao giờ đây chỉ còn vài vòng gợn sóng, trâm gài tóc phút chốc biến mất, nháy mắt đầu óc ta trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Tiếng kêu “An Nhi” đầy lo lắng vang lên bên tai kéo ta trở về với thực tại, cố nén nhịn cơn đau co rút liên hồi ở vai phải, ta phóng mắt xuyên qua khe hở giữa đám người ồn ào vây thành vòng nhìn vào bên trong. Lọt ngay vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ bé tím tái và đôi mắt vẫn nhắm nghiền của đứa nhỏ, người đàn ông mặc áo dài màu bạc ôm thằng bé trong lòng mà lo âu lay gọi, có mấy tên nô tài nhanh tay nhanh tây đã chạy đi mời thầy thuốc.

“Tim An Nhi hình như không đập nữa.”

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn sang Cao Yển, nét mặt Cao Yển càng lúc càng sa sầm.

Tim ta thót lên, một hình bóng đột nhiên hiện lên trong tâm trí trông y hệt đứa nhỏ và dần dần chồng chéo lên gương mặt nó, ta lắc mạnh đầu xua đi dòng tưởng tượng của mình. Ngày hôm nay, từ lúc đặt chân vào ngôi viện này, có lẽ số mệnh của ta và đứa nhỏ đã bị gắn chặt lại với nhau, nếu thằng bé có xảy ra chuyện gì không hay, dám chắc ta cũng sẽ sớm lên đường về chầu ông bà.

Ta nghiến răng chịu đựng cơn đau ở bả vai chống người đứng dậy đi qua bên đó, Hồ Nguyên Ly đứng chắn trước mặt ta, hàng mày nhướng cao và hai con mắt mở trừng trừng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tránh ra.” Vì quá nóng ruột nên ta không hề để ý tới giọng điệu của mình.

Hồ Nguyên Ly sửng sốt, ta lập tức lách qua người hắn. Người đàn ông áo bạc nhấc mắt nhìn ta, trên khuôn mặt tựa nửa vầng trăng sáng ngọc ngà chất chứa bao nỗi ưu sầu chẳng thể che giấu.

“Mạng sống của tiểu chủ tử lâm nguy, nô tỳ có hiểu sơ sơ về cách cứu chữa, làm phiền nhường đường.” Ta mở miệng, bầu không khí chung quanh như bị đình trệ. Tuy không biết thân phận người này nhưng qua nét mặt có thể nhận thấy hắn vẫn chưa vì lời nói của ta mà nổi nóng.

Phía sau lại vang lên giọng nói của Hồ Nguyên Ly: “Thái y sẽ tới ngay bây giờ thôi, tên nô tài nhà ngươi…”

“Ngươi định cứu bằng cách nào?” Cao Yển im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng cắt lời Hồ Nguyên Ly.

“Thay vì cứ ngồi đợi thái y tới thì tạm thời để tôi thử một lần trước, nhất định sẽ tìm được cơ hội sống.” Ta quay đầu nhìn y, gắng sức nhấn rõ từng chữ một. Con người một khi đã sốt ruột thì còn tâm trạng nào để tâm mấy lễ nghi phép tắc rườm rà nữa.

Người đàn ông mặc áo bạc hỏi Cao Yển: “Cô ấy là người ở quý phủ của đệ?”

Đối diện với ánh mắt tràn ngập nguy hiểm của Cao Yển, ta không chút nào dao động, cuối cùng y quay đi chỗ khác nói với người đàn ông kia: “Phải.”

Người đàn ông mặc báo bạc chẳng chút do dự đặt đứa nhỏ nằm xuống đất, hắn nhìn ta, cái nhìn ôn hòa mà kiên định: “Vậy làm phiền… cô nương rồi.”

Không màng những lễ tiết khách sáo ấy, ta vội vàng ngồi xổm xuống nghiêng người qua, đưa ngón tay lại thăm dò thì phát hiện hơi thở của đứa nhỏ đã cực kỳ yếu, ghé đầu sát vào nghe cũng không nghe được tiếng tim đập. Lòng ta chùng xuống, não bật công suất cố gắng nhớ lại động tác hô hấp nhân tạo đã từng được học trong đại học ở thời hiện đại. Hai tay ta đè nhẹ lên ngực đứa nhỏ, bàn tay khẽ dùng lực, nhất thời vai phải lại lên cơn đau thấu gan làm suýt ta chút nữa đã ngất lăn ra đấy, cánh tay không khống chế được phát cơn run nhè nhẹ.

Người đàn ông kia như nhận ra sự khác thường của ta bèn nhíu mày hỏi: “Cô ổn chứ?”

Ta không đáp lời, dồn hết lực vào tay trái, điều chỉnh độ mạnh yếu rồi bắt đầu nhấn xuống, dù sao cũng vừa trải qua một trận vật lộn dưới nước, cơn đau đang từ từ rút kiệt sức hai bên vai ta. Ngay vào lúc ta định hô hấp nhân tạo cho đứa nhỏ mặc kệ tội chém đầu có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, rốt cuộc thằng bé cũng có phản ứng, trong vô thức nó ho “khụ” một tiếng, ta mở cờ trong bụng, lực mỗi lúc một tăng.

Tức khắc đứa nhỏ phun ra ngụm nước đầy ứ, bàn tay đè lên ngực nó của ta đã có thể cảm nhận được nhịp tim đập vào lồng ngực. Tay ta buông lỏng, toàn thân kiệt sức ngồi phịch xuống đất.

Lúc này một mỹ nhân mặc váy hoa dắt theo thái y vội vàng chạy lại, vừa tới đã bổ nhào lên người đứa nhỏ, ta nhân cơ hội xê dịch về sau lùi vào một góc. Sau khi thái y xem xét thấy không còn gì nguy hiểm nữa, mỹ nhân váy áo đỡ đứa nhỏ dậy rồi ôm khư khư nó trong lòng, sống chết không chịu giao cho người khác, đám người chung quanh bảo nhau giải tán. Tuy nhiên lại chẳng nhìn thấy bóng người ta bắt gặp trước khi nhảy xuống nước đâu.

Ta quỳ rạp dưới đất thở hổn hển cả buổi trời thì cơn đau ở bả vai mới giảm bớt, bỗng có đôi ủng đen bước đến trước mặt ta, chưa kịp ngẩng đầu đã thấy có chiếc áo choàng bạc nhẹ nhàng khoác lên người mình.

Là người đàn ông vừa nãy, hắn đứng thẳng dậy, mở miệng nói với tùy tùng bên cạnh: “Cố Dương, đưa vị cô nương này về viện đi.”

Tên tùy tùng nom như quan nội thị kia chắp tay cung kính trả lời: “Dạ, thái tử điện hạ.”

Thái tử điện hạ?

Ta kinh hãi dõi theo tấm lưng người đàn ông vừa xoay gót rời đi.

Hắn là thái tử Cao Giới?

Đứa nhỏ ta vừa cứu… Ta nhớ hình như hắn gọi thằng bé là…

An Nhi.

Nếu ta đoán không lầm, đứa nhỏ đó chính là con trai trưởng của hắn - hoàng trưởng tôn Cao Thừa An.

Ta bàng hoàng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi gương mặt hiền hòa của Cố Dương hiện ra trước mắt, mọi người đã bỏ đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình ta và anh ta.

Cố Dương cất tiếng nói, giọng điệu không chút kiêu căng, tuy chân thành mà lại xa cách: “Cô nương tự đi được không?”

Ta gật gật đầu chật vật đứng dậy, cúi xuống nhìn bộ quần áo ướt sũng nước của mình rồi không kìm được khẽ liếc sang chiếc áo choàng màu bạc.

Về tới khu viện ta ở, Cố Dương dừng ngoài cửa, bảo: “Cô nương vào thay quần áo trước đi rồi lát theo tôi đi thưa lời với các chủ tử.”

Ta giật mình mất một lúc mới phản ứng lại, tuy tính mạng hoàng trưởng tôn đã an toàn nhưng nguyên nhân rơi xuống nước chắc chắn phải được tra hỏi kỹ càng. Nhớ tới bóng người vụt qua cửa viện ban nãy, lòng ta bùng lên nỗi bất an.

Cố Dương nói tiếp: “Còn quần áo của điện hạ, làm phiền cô nương trả lại cho tôi.”

Ta vội cởi áo choàng trên người đưa cho anh ta, nhún gối hành lễ rồi xoay người vào nhà. Phải thôi, dù sao cũng là áo choàng của thái tử, vô duyên vô cớ để ở chỗ một nô tỳ không quen không biết, nghe chẳng xuôi tai tí nào.

Lòng dạ người trong hoàng thất đúng là khó đoán, vừa rồi ta còn tưởng rằng vì xuất phát từ lòng tốt nên thái tử mới sai người đưa ta về, hóa ra sắp sửa sẽ có một hồi phong ba bão táp đợi ta phía trước.

Buồng trong chỉ có một mình Châu Ngọc, cô ấy ngạc nhiên nhìn cả người ta ướt như chuột lột, ta ngượng ngùng cười cười: “Châu Ngọc, tay tôi không giơ lên được, có thể nhờ cô giúp tôi thay quần áo được không? Ngoài kia còn có người đang đợi tôi ra thưa lời.”

Con người Châu Ngọc đơn giản chẳng toan tính, quan hệ giữa ta với cô ấy thực ra không tính là quá tệ, cô ấy nghe xong liền tới giúp ta một tay.

Thay bộ quần áo sạch sẽ xong ta vội vàng bước ra cửa, chịu đựng cơn nhức nhối ở vai theo chân Cố Dương đi thẳng tới sảnh trước.

Có vẻ như khách khứa đã về hết, lúc này sảnh trước chẳng còn bao nhiêu người, ngoại trừ người đàn ông xa lạ có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú thì những người còn lại ta đều đã biết mặt - thái tử Cao Giới,

Đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên khi bọn họ vừa mở lời là ta lập tức xổ hết kịch bản đã dựng đi dựng lại trong đầu:

“Nô tỳ là Đồ Mi làm ở phòng giặt, hôm nay được sai đến bếp sau phụ việc vì không đủ người bưng bê thức ăn, trên đường quay về bếp sau thì bất thình lình nghe thấy động tĩnh ở hồ nước trong viện, thế là bèn đi qua coi có chuyện gì. Bấy giờ mới thấy tiểu chủ tử rơi xuống nước, gọi cả lúc lâu không có ai tới giúp nên nô tỳ chỉ có thể tự nhảy xuống cứu người.”

Ta xén luôn đoạn thoáng nhìn thấy bóng người kia, dù sao khai ra chuyện này, với ta mà nói trăm hại không chút lợi, nô tài mà biết quá nhiều có mấy người được sống sót?

Đại sảnh lặng im như tờ, hồi sau người đàn ông lạ mặt lên tiếng trước: “Thừa An rơi xuống nước thế nào, ngươi có biết không?”

Quả nhiên đứa nhỏ ta cứu là hoàng trưởng tôn Thừa An, tức thì ta đáp chẳng chút chần chừ: “Sau khi nghe thấy tiếng quẫy nước nô tỳ mới chạy tới cạnh ao, lúc đó tiểu chủ tử đã ở dưới nước, xung quanh không có một ai.”

“Ồ? Ngươi thật sự không biết? Hay là đang nói dối?” Dường như hắn ta có thể nhìn thấu lớp vỏ bọc điềm tĩnh của ta, giọng điệu nghiêm trọng tới mức như chuẩn bị kéo ta xuống đánh cho tới chết.

Hai tay ta cuộn chặt cố gắng để lời nói của mình chân thành hết mức có thể: “Những điều nô tỳ nói đều là thật.”

“Được rồi, hoàng huynh.” Cao Giới lên tiếng chặn lại những truy hỏi của người nọ: “Nha hoàn này đúng là không biết gì thật, vả lại cô ấy còn cứu mạng An Nhi, khả năng là do An Nhi lén chạy ra ngoài mới bất cẩn rơi xuống ao, thái y cũng nói không có trở ngại, việc đã qua thì cứ chờ thằng bé tỉnh hẵng hỏi.”

Được vị thái tử đứng ở hàng thứ hai trong số các hoàng tử gọi một tiếng “hoàng huynh”, người đàn ông xa lạ này hẳn là Đại hoàng tử Cao Hoằng Lãng.

Nghe nói hoàng đế đương triều cực kỳ sủng ái Thục phi, đứa con trai cả Tề vương Cao Hoằng Lãng cũng giống hệt bà, khuynh quốc khuynh thành, tài mạo có đủ. Tề vương Cao Hoằng Lãng văn võ song toàn, dẫn đầu và luôn đứng ở thế áp đảo các hoàng tử khác, bình thường hắn ta cũng rất thương yêu hoàng trưởng tôn.

Hôm nay được gặp, quả nhiên như lời đồn. Nếu vừa rồi Cao Giới không cản lại, ta dám chắc hắn ta sẽ lôi ta xuống nghiêm hình tra hỏi ngay và luôn.

Thấy Cao Hoằng Lãng không nói nữa, Cao Giới quay đầu bảo với ta: “Gọi cô tới là để hỏi đã xảy ra chuyện gì, đừng sợ, lát nữa đừng quên tới gặp thái y kiểm tra vết thương đấy.”

Dứt lời Cao Giới miết mắt sang chỗ Hồ Nguyên Ly, vẫn là bộ mặt huênh hoang và lỗ mũi lúc nào cũng hếch tận lên trời chẳng thèm ngó tới ta.

Tính tình thái tử đúng thật y như người ta vẫn hay nói: ôn hòa, lương thiện, hiền hậu, đứng trước một nha hoàn phòng giặt như ta mà không hề phách lối ra vẻ ta đây.

(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK