• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trời đất xoay chuyển đảo lộn, Lucius phát hiện ra mình không còn ở phủ Malfoy nữa.

Tầm nhìn của y từ từ rõ ràng hơn, đập vào mắt là cảnh tượng xa hoa lộng lẫy không kém gì biệt thự Malfoy nhà y cả.
Lucius không rõ tại sao Voldemort lại tống y đến đây.

Y nhìn quanh nơi lạ hoắc này, muốn tìm lối ra.

Bốn phía đều là vách tường bóng loáng, chỉ có một cánh cửa.

Y đến gần, không ngoài dự kiến, cánh cửa đó bị khóa mất, thử vài thần chú mở khóa đều không được.
Sau y lại phát hiện nơi này cũng không thể độn thổ, Lucius thôi không thử nữa, đến chỗ ghế trường kỷ – dường như chuẩn bị sẵn cho riêng y – ngồi xuống, thờ ơ gõ gõ đũa phép vào lòng bàn tay.
Y đang tự hỏi sao Voldemort lại bắt mình đến chỗ này? Muốn ‘làm’ y sao? Nhưng y đắc tội vị này hồi nào? Lại muốn ‘làm’ bao lâu? Lucius lo lắng nghĩ thầm, dù sao tuần sau y làm lễ đính hôn rồi, nếu lúc đó y không có mặt, cả nhà Malfoy lẫn nhà Black sẽ xấu hổ lắm.
Không biết qua bao lâu, trong không khí đột nhiên vang lên ‘bụp’ một tiếng.


Lucius nghe tiếng này rất quen, là âm thanh khi gia tinh độn thổ.

Y định túm lấy nó hỏi một chút, ai dè nó không hề hiện thân, lại nghe ‘bụp’ một tiếng nữa, Lucius biết nó đã đi mất rồi.
Trước mặt y nhiều ra một phần thức ăn, Lucius mới nhận ra đây là chuẩn bị cho mình.

Y không biết làm thế nào, cuối cùng vẫn ăn hết chỗ ấy.

Rốt cuộc đành chờ Voldemort đến lại hỏi thôi.
Chờ một hồi lại thành ra ba ngày.

Ba ngày này Lucius đều chôn chân ở đây, chỗ này cái gì cũng có, tiện nghi đầy đủ hết.

Trên lầu có phòng ngủ rất rộng, có phòng tắm rất to, cơm nước ngày ba bữa đều đặn do gia tinh đem tới.

Cuộc sống như thế nghe cũng không tệ lắm, nhưng Lucius càng lúc càng bực bội, y thậm chí không thể nói chuyện với ai, Voldemort còn không đến chắc y sẽ bạo phát mất.
Nhưng y chưa kịp bùng nổ, Voldemort liền xuất hiện.
Buổi tối ngày thứ ba, Voldemort rốt cuộc có thời gian đến thăm Lucius.

Trong đại sảnh không có người, hắn nhấc chân bước lên lầu, trong phòng ngủ cũng không có.

Hắn nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười rất đắc ý.
Voldemort nhẹ chân đi về phía ấy.

Có lẽ vì cho rằng ở đây không có ai khác, Lucius ngay cả cửa cũng không đóng, cuối cùng lại làm lợi cho kẻ nào đó vừa thò đầu vào rình coi.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mịt mờ, Lucius ngâm mình trong bồn tắm xa hoa.

Mái tóc bạc lấp lánh ẩm ướt dán trên đầu vai, da thịt trắng ngần như tuyết ửng hồng dưới làn hơi nóng.


Hai mắt y nhắm lại, dường như đang hưởng thụ lắm.

Ngôn Tình Sắc
Lucius thích tắm rửa, nên y còn thích bồn tắm lớn hơn cả cái ở nhà Malfoy này.

Có điều y không để ý chính mình bị người ta vụng trộm nhìn lén hết rồi.
Voldemort im lặng đứng ở cửa, vì Lucius nhắm mắt nên không phát hiện ra hắn.

Hắn thưởng thức cảnh đẹp này không biết bao lâu, đột nhiên cả người nóng lên khô khốc, Voldemort nhận ra nếu cứ nhìn nữa sẽ không nhịn được đem người nào đó ăn sạch không chừa lại xương.
Voldemort tiếc nuối cẩn thận bước ra ngoài, còn hảo tâm đóng cửa lại.

Cùng lúc đó, Lucius cảm thấy đủ rồi lại mở mắt ra, rời khỏi bồn tắm, tùy tiện lau qua rồi khoác áo choàng tắm ra ngoài.
Không thể không nói Voldemort tới thật đúng lúc.

Hai đêm trước Lucius còn rất cẩn thận, không tùy tiện chỉ như vậy đã bước chân ra ngoài, chỉ là y căn bản không ngờ Voldemort sẽ tới mà thôi.
Vì thế hắn lại may mắn được thấy cảnh người đẹp vừa tắm xong: mái tóc còn ẩm ướt chưa được lau khô, bọt nước vương trên xương quai xanh hững hờ chảy xuôi xuống, khuất sau mép áo choàng.

Nhưng áo choàng cũng chỉ khoác hờ mà thôi, cơ bụng săn chắc lẫn đôi chân mịn màng thẳng tắp đều lộ ra hết cả.
Voldemort quả thực không có cách nào dời đi tầm mắt, chỉ tận lực nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Lucius.

Hắn e chính mình sẽ hóa thành lang sói dọa sợ y.

Tuy về sau nhất định sẽ đưa y lên giường, nhưng ít nhất không phải bây giờ.
Lucius có chút kinh ngạc nhìn Voldemort đột nhiên xuất hiện, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.

Y cười cười với hắn, dường như không để ý đến lực sát thương của mình, “Chúa tể, ngài cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.

Tôi còn tưởng ngài muốn nhốt tôi ở đây cả đời cơ.”

Voldemort ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ vì bị nụ cười ấy mê hoặc.

Hắn lại nhìn thoáng qua Lucius, sau đó mới nói, “Lucius, em…em vẫn nên mặc quần áo vào trước đi đã.

Ta ở dưới lầu chờ em.” Nói xong hắn ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lucius có hơi thất vọng cúi đầu, vừa rồi đâu phải y không thấy ánh mắt mang hơi hướm xâm lược của Voldemort, nên mới cố ý đã ăn mặc lấp lửng còn không thèm che đậy thế này, thậm chí để lộ một nụ cười quyến rũ câu hồn, nhưng Voldemort thế mà lại thờ ơ.
Hắn quả nhiên không yêu mình, mình cứ nghĩ cái gì thế nhỉ? Còn chưa đủ tuyệt vọng sao? Rốt cuộc phải làm thế nào mới hết hy vọng hão huyền đây? Lucius không khỏi tự giễu nghĩ thầm.
Voldemort nhìn Lucius đã mặc áo chùng vào cẩn thận, chỉ để lộ ra chút cổ, hắn tiếc nuối cực kỳ, nhưng đương nhiên không biểu hiện ra ngoài.

Hắn hỏi Lucius đang ngồi ngay ngắn đối diện, giọng điệu quan tâm, “Luci, em ở đây thế nào?”
Lucius cười nhạt, ý cười không chạm đến đáy mắt, “Cũng không tệ lắm.” Sau đó đổi chủ đề ngay, “Có điều tôi cảm thấy phủ Malfoy tốt hơn, dù sao ở mãi cũng quen rồi.”
Voldemort không thèm để ý, cười đáp, “Ở đây lâu cũng sẽ quen như thế thôi.”
Lucius nhướn mày, có chút không vui, y không rõ ý Voldemort, đành hỏi, “Chúa tể, ngài rốt cuộc có ý gì?”
Voldemort bật cười thành tiếng, nhìn biểu cảm của Lucius cuối cùng đã thay đổi, hắn bước qua, gần như ôm cả y vào lòng, ghé vào tai y thấp giọng nói, “Phương Đông xa xôi có câu thành ngữ ‘Người đẹp cất lồng son’, không biết Lucius có từng nghe tới hay chưa?”
Lucius không thể tin nổi quay đầu nhìn hắn,nhưng chỉ vừa ngẩng lên, đôi môi lập tức bị đoạt lấy.

Một nụ hôn thật sâu thật dài, để y cảm thấy nhịp tim như ngưng lại.
Y đột nhiên ngỡ mình đang nằm mơ.

Tại sao Voldemort lại hôn y chứ? Trong đầu y là thắc mắc quay cuồng, nhưng y căn bản còn chẳng kịp tự hỏi nữa.
============
Nói thiệt chứ lắm lúc thấy mấy bà tg bên ấy atsm hơi nhiều, rõ là truyện văn phong châu Âu cũng ráng nhét thành ngữ TQ vào được:)))))) vốn câu ‘kim ốc tàng kiều’ nghe cũng hay, chả hiểu sao nhét vào đây ngứa mắt vl, thế nên đổi câu khác đấy:)))).


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK