“Này, đàn anh Malfoy của mày thật là, ờm, như kia, của Chúa tể Hắc ám?” Đây là lần đầu tiên Sirius Black nói chuyện với Severus, cậu ghét người này, không chỉ vì đây là học sinh Slytherin, càng bởi vì cậu ta là con nuôi của Voldemort.
Nhưng lúc này đây cậu vẫn gạt hiềm khích mà lại gần bắt chuyện, vì cậu vẫn còn quan tâm tới hôn sự của người chị họ Narcissa.
Tuy không thích nhà Malfoy, nhưng hình như chị rất thích con công Lucius đó.
Nghĩ như vậy, cậu mới tới Rừng Cấm chặn đường Severus vừa từ đó bước ra.
Trời lúc này đã khuya, Severus mỗi cuối tuần sẽ vào Rừng Cấm tìm dược liệu, cậu luôn tự tin mình đã che giấu rất tốt, không ngờ hôm nay lại bị người ta phát hiện.
Đột nhiên bị người khác chặn đường, ai cũng đều giật mình kinh hãi.
Severus quả thực cũng hoảng sợ, nhưng chờ tới khi nhìn rõ người nọ, cậu liền tỏ vẻ khinh bỉ.
“Mắc mớ gì tới mày?”
Sirius bị ánh mắt kia chọc cho điên tiết, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Cái con cô –, cái tên Malfoy kia là vị hôn phu của chị họ tao, đương nhiên tao có liên quan.”
Severus ngược lại không ngờ tên này còn biết quan tâm Narcissa.
“Thế à? Nhưng đây không phải chuyện mày quản được đâu.
Còn nữa, có lòng nhắc nhở mày đây, tốt nhất đừng nên ăn nói lung tung.”
Cậu có xem Nhật báo Tiên tri, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng việc này cậu không có cách nào hỏi đến cũng không muốn hỏi.
Để tránh rước họa vào thân, xưa nay cậu luôn sống lặng lẽ kín đáo như vậy.
Coi như mình hảo tâm nhắc nhở Black, Severus rời đi ngay sau đó, áo chùng đen như hòa vào làm một với màn đêm, để Sirius một mình đứng đó đầy bụng khó chịu.
“Đồ Slytherin chết bầm!” Sirius nghiến răng nghiến lợi hậm hực.
Buổi tối Rừng Cấm rất đáng sợ, Sirius đột nhiên thất rét cả người, lại bị một tia sáng chợt nhá lên bắt lấy sự chú ý.
Cậu bất giác đi vào rừng, ánh sáng nọ không ngừng chớp tắt, cậu cứ thế vô thức đi sâu vào trong.
Đợi đến lúc kịp phản ứng thì đột nhiên có người mặc toàn đồ đen xuất hiện ngay trước mặt.
Sirius chỉ thấy đầu đau nhói lên một cái, sau đó bất tỉnh.
Severus trở lại phòng ngủ, cảm thấy có chút bất an.
Dù sao Lucius vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu, nên cuối cùng cậu vẫn quyết định viết một bức thư hỏi thăm.
Tử Thần Thực Tử gần đây rất bận, vừa phải truy tìm kẻ dám bắt cóc Draco, vừa chuẩn bị thâu tóm tòa soạn Nhật báo Tiên tri, lại phải vội vàng giao hảo với bên Đức, vân vân mây mây.
Mà Chúa tể của bọn họ lại mặc kệ tất thảy, thường xuyên mất tích không thấy tăm hơi.
Tử Thần Thực Tử khổ không thể tả, mà Voldemort đi đâu? Đương nhiên là tìm cách giải lời nguyền.
Sở Bảo mật có tư liệu về nguyền rủa cực kỳ phong phú, nên khoảng thời gian gần đây hắn thường xuyên qua lại chỗ này.
Voldemort buồn bực nghĩ, sau khi trọng sinh đường tình duyên của hắn đúng là long đong lận đận.
Hơn nữa Lucius cũng chẳng có dấu hiệu gì là nhớ tới hắn, thật đúng là khiến người ta căm tức mà.
“Tới sớm nhỉ.” Byrd thấy Voldemort lại xuất hiện thì cười một cách xấu xa, không ngờ người chỉ số EQ thấp như hắn lại thành ra như vậy.
Voldemort chỉ gật đầu theo lễ tiết, liền chui vào văn phòng.
Byrd cũng đi theo, tựa bên tường nói, “Sao không tìm manh mối ở người kia?”
Bàn tay đang lật sách của Voldemort khựng lại, nghe Byrd nói tiếp.
“Nói không chừng nếu y khôi phục ký ức thì có thể giúp đó.
Tôi cảm thấy vẫn nên tìm cách phục hồi trí nhớ cho y trước đi.”
Voldemort đen mặt, vấn đề là không có cách khôi phục đó!
“Hay là, mấy người lại lập hôn ước lần nữa?” Byrd bắt đầu phát biểu linh tinh.
Voldemort tiếp tục lật sách, không để ý đến tên kia nữa.
Byrd bĩu môi, nhìn người đang vùi đầu vào sách vở kia một lúc rồi đi ra ngoài.
Hắn chăm chú quá, thực nhàm chán, đi tìm Croaker chơi vậy.
Voldemort dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, bắt đầu lo nghĩ có nên tìm cách khôi phục ký ức cho Lucius trước hay không, dù sao lâu vậy rồi cũng không tìm được manh mối.
Hơn nữa, Lucius tất cung tất kính với hắn như hiện tại rất không quen!
Giờ này khắc này, Lucius Malfoy đang ở biệt phủ Slytherin lại không hề biết Voldemort đang phiền não, mà bắt đầu tự hỏi về mối quan hệ giữa hắn và mình.
Con cũng lớn vậy rồi, tại sao Voldemort ngoài ôm y ra lại không có hành động nào khác, ví dụ như hôn một chút, hoặc thân mật hơn một tầng nữa? Chẳng lẽ giữa hai người, y mới là bên chủ động? Lucius bị chính ý nghĩ này dọa sợ.
Nhưng nếu không phải, sao Voldemort không thân thiết với y bao giờ? Này không bình thường chút nào, Lucius bối rối nghĩ.
Được rồi, chờ buổi tối hắn về y chủ động là tốt rồi.
Quyết định xong Lucius lại cười lên, Voldemort tính ra cũng là người đẹp đó ~
Draco vất vả trèo vào lòng papa, muốn hôn trộm một cái, nhưng sao papa lại cười như vậy? Đáng sợ quá!
“Chúa tể, ngài đã về rồi!” Lucius tiến lại gần, ân cần tiếp lấy áo khoác trong tay Voldemort, còn nhanh nhẹn rót trà cho cho hắn.
Voldemort bị một loạt động tác trên làm cho không hiểu ra sao.
Lucius chưa bao giờ đối đãi với hắn kiểu này, ngay cả lúc bọn họ thân mật nhất cũng không.
Voldemort vừa kinh sợ vừa nghi hoặc.
“Ừm, Luci, có chuyện gì sao?” Hắn cứ có cảm giác y như có việc muốn nhờ.
“Đương nhiên không có.” Lucius ra vẻ vô tội, tay đặt trên người Voldemort lại bắt đầu lộn xộn.
Trời biết lúc này y căng thẳng cỡ nào.
Rốt cuộc, tay y đặt lên vai Voldemort, Lucius đánh bạo sấn tới, dán môi mình lên môi hắn.
Mà Voldemort đã sớm hóa đá, này không bình thường, rất không bình thường! Nhưng khi môi Lucius chạm vào môi hắn, hắn giật mình hồi thần.
Đôi môi như cánh hoa khẽ run vì khẩn trương của Lucius, và cả đôi mắt màu lam trong vắt ướt át đang khép hờ làm Voldemort khô cả miệng, bất giác làm sâu thêm nụ hôn này.
Nó hoàn toàn châm lên dục vọng giữa hai người.
Chẳng biết từ lúc nào Lucius đã bị Voldemort đặt dưới thân, áo quần xốc xếch lộn xộn.
Không biết bao lâu sau, khi Lucius cũng cảm thấy như mình không thở nổi, mới được giải phóng khỏi nụ hôn này.
Y thở hổn hển, nhận ra mình đã quá ngây thơ, xem thế công của Voldemort, mình tuyệt đối không thể nào là phía chủ động được!
Voldemort nhìn Lucius nằm bên dưới mình quần áo không chỉnh, hai má ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, cảm thấy chính hắn cũng không suy nghĩ nổi nữa, nguyện vọng duy nhất là đem người trước mặt hung hăng làm một lần.
Hắn áp xuống, chuẩn bị tiếp tục, lần này phải làm cho đến cùng, ai bảo người này châm lửa làm chi.
Đôi mắt ướt át của Lucius thực sự có thể khiến người bùng lên ham muốn bạo ngược, nhưng chính y lại không hề hay biết.
Y vẫn dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm Voldemort, không ngờ mình đang trong vòng nguy hiểm.
Bụng y chợt thấy lạnh, lúc này Lucius mới phát hiện quần áo mình chẳng biết bị Voldemort lột mất từ khi nào, mà bàn tay lành lạnh của hắn đang đặt trên vùng bụng bằng phẳng mềm mại của y.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, lại có tiếng động vang lên làm Voldemort suýt nữa bùng nổ, nhưng lại làm Lucius thở phào nhẹ nhõm.
“Papa.” Theo tiếng nhìn lại, là Draco không biết khi nào đã bò đến mép cầu thang.
Bé Draco vừa mới tỉnh ngủ đã không thấy papa đâu, vì thế bé mới đi tìm.
Nhưng bé còn chưa biết đi, cầu thang lại rất nguy hiểm, bé mới kêu lên thành tiếng.
Bé chỉ biết gọi ‘papa’, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lucius vội đứng lên từ ghế salon, sửa sang lại quần áo, chạy lên lầu ôm lấy Draco, mặt mũi vẫn còn hồng rực.
Y cũng không thèm nhìn Voldemort, mà ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ của bé và y luôn.
Hai tròng mắt Voldemort long lên như muốn phun ra lửa, bé con chết tiệt, nhất định phải đem nó gửi đi! Cùng lúc đó, một con cú bay vào, Voldemort nhận ra là cú của Severus liền lấy thư ra xem.
Hắn đọc thoáng qua lại càng thêm buồn bực.
Trong thư chỉ nói mấy câu, rõ là gửi cho Lucius.
Ý tứ đại khái là hỏi hôn sự với Narcissa định làm thế nào, với lại cùng Voldemort tiến triển tới đâu rồi.
Voldemort quyết định ngày mai phải bảo Abraxas từ hôn, còn nữa, đem Narcissa gả ra ngoài!.
Danh Sách Chương: