Năm thứ nhất Lucius rời đi, Voldemort tập trung hết mình vào việc nghiên cứu Sở Bảo mật.
Năm thứ hai Lucius rời đi, Voldemort đã ổn thỏa giữa giới quý tộc.
Năm thứ ba Lucius rời đi, Voldemort đã biết hơn phân nửa sự thật về Sở Bảo mật.
Năm thứ tư Lucius rời đi, Voldemort đã là lãnh đạo cao nhất của giới thuần huyết.
Năm thứ năm Lucius rời đi, cái tên Chúa tể Voldemort ở giới phù thủy nước Anh không ai không biết nữa.
Năm năm lặng lẽ thoi đưa, ngày Giáng sinh cũng sắp đến gần.
Voldemort đi dọc theo Sở Bảo mật, nhìn kỹ nơi này – nơi tràn ngập sức mạnh kỳ bí, lần cuối cùng.
Hắn chuẩn bị rời đi, làm ở đây đã năm năm, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin, nhưng vẫn có những thứ ở đây hắn chưa rõ được, như cánh cửa không thể mở kia, cánh cửa chứa một sức mạnh kỳ bí to lớn.
“Chúa tể…” Từ phòng Chết đột nhiên có tiếng vang.
Voldemort nhìn quanh bốn phía, ở đây không một bóng người.
“Chúa tể, cầu xin ngài….đừng…Chúa tể…”
Giọng nói thều thào đứt quãng, Voldemort bỗng cảm thấy nó rất quen tai.
Hắn theo dấu đến chỗ cái cổng tò vò, nhưng đằng sau nó trống rỗng chẳng có gì cả, nhưng âm thanh kia vẫn không tan đi.
Voldemort rốt cuộc nhớ ra đó là giọng Lucius, là giọng lúc y đã lớn rồi.
Thanh âm kia đau đớn khốn khổ, bàn tay cầm đũa phép của Voldemort siết lại càng chặt hơn.
Hắn lục lọi ký ức trong đầu, là Lucius quỳ rục cầu xin hắn, là Lucius bị tra tấn cắn môi bật máu vẫn không hé răng, là Lucius bị đoạt mất đũa phép vẫn giữ bình tĩnh…
“Cậu cũng nghe thấy à?” Dòng suy nghĩ của Voldemort bị đánh gãy, hắn quay đầu lại, Byrd đã đứng cạnh cửa từ bao giờ.
“Nghe thấy cái gì?” Voldemort nghi hoặc hỏi lại anh ta.
“Giọng nói sau tấm mạng đó.” Byrd đến gần tấm mạng như muốn chạm vào nó, nhưng lại buông tay, “Nhớ nhung tha thiết có thể khiến mình nghe thấy tiếng người mình nhớ mong, tôi đoán vậy.” Anh ta cười cười, tiếp tục, “Croaker lại nói cái cổng tò vò này nối với một thế giới khác, tiếng mà ta nghe thấy là giọng của người khác từ cái thế giới song song đó mà thôi.”
Voldemort nhìn chăm chú vào tấm mạng rách rưới lẫn vách tường trống rỗng phía sau, lặng im suy nghĩ.
Nhớ nhung tha thiết hoặc một thế giới khác ư?
“Mà nghe Croaker nói mai cậu không đến nữa?” Byrd chợt đổi đề tài.
Voldemort gật đầu, khách sáo nói, “Nên đây có thể là lần cuối gặp nhau rồi.”
Byrd cười đầy ý vị, “Một lời trước lúc chia tay đây Tom, quá mức chấp nhất cũng không phải chuyện tốt.
Thế đi, hẹn gặp lại.”
Anh ta vỗ vỗ vai Voldemort rồi rời đi.
“Quá mức chấp nhất ư?” Voldemort lẩm bẩm, lắc lắc đầu, rời khỏi Sở Bảo mật.
Đêm trước ngày Giáng sinh, Abraxas mời Voldemort đến Phủ Malfoy làm khách, đương nhiên là có tiệc tại gia rồi.
Đến đó thì cũng không còn sớm nữa, Voldemort lại vì nghe chuyện ở Sở Bảo mật mà cảm thấy mỏi mệt, nhưng vừa nhìn thấy người đứng trước cửa kia, có bao nhiêu cũng không cánh mà bay hết.
Lucius Malfoy không giống đứa trẻ mũm mĩm tròn trịa trong trí nhớ nữa, tuy vẫn còn nhỏ, nhưng cậu bé tám tuổi cứ vậy đột ngột xuất hiện trước mắt Voldemort, mái tóc bạch kim ngắn cụt nay đã dài tới vai.
Sáu năm học tập khiến đứa bé thông minh lanh lợi này hiểu được rất nhiều thứ, không còn ngây ngô khờ dại nữa.
Bé con ưa làm nũng với mình đã không còn, trước mặt hắn chỉ có mỉm cười thân thiết mà cung kính, cúi đầu góc độ vừa chuẩn, ngay cả một tiếng “Chúa tể” kia cũng mang âm điệu đậm chất Malfoy.
Trái tim Voldemort cứ như bị siết mạnh một cái, nhanh đến nỗi hắn không phát hiện được.
Nguyên bản bàn tay vươn ra muốn dắt bé con đi cũng buông thõng xuống, hắn đi theo Lucius vào phòng khách, lời muốn nói đều nghẹn trong lòng.
Lucius như vậy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn chợt phát hiện mình mong Lucius hãy giống như sáu năm trước biết bao, ít nhất khi đó Lucius tin tưởng và ỷ lại hắn vô cùng.
Cả một buổi tối, Voldemort không có cách nào để mình đừng chú ý Lucius.
Hình ảnh Lucius cử chỉ tao nhã, nói chuyện khéo léo của bây giờ và người xinh đẹp từng trải trong trí nhớ cứ chồng điệp lên nhau, Voldemort rốt cuộc mỉm cười, dù có thế nào, Lucius vẫn là Lucius, đây là điều vĩnh viễn không thay đổi.
Abraxas đương nhiên chú ý tới sự khác thường của Voldemort, y mừng vì hắn coi trọng Lucius, nhưng cũng lo lắng lỡ đâu mối quan hệ này tiếp tục phát triển hơn thì sao.
Cơ mà Lucius còn nhỏ như vậy, có lẽ y nghĩ nhiều rồi.
================
Nghĩ nhiều hông thừa đâu chú êi.
Danh Sách Chương: