Dù chính bác sĩ Quốc và cả người bác sĩ điều trị cho Huệ Lan ở bệnh viện đã nói nàng đừng bi quan. Vì xác suất gan của Huệ Lan chuyển biến xấu là rất thấp chỉ khoảng 10%. Đúng 10%, chứ không phải 1% hay 0, 1% nên Huệ Lan hiểu sự lo lắng của mẹ nuôi nàng, bà Phụng người đàn bà mạnh mẽ đó đang cố tìm cho ra mẹ ruột, cũng như họ hàng thân thích của nàng để ngộ nhỡ..
Ừ, là ngộ nhỡ. Và bản thân Huệ Lan khi thấy mẹ nuôi lo lắng cho nàng như vậy thì không dưới 1 lần, nàng muốn nói cho bà Phụng nghe chuyện kia..
Cái chuyện sử dụng ADN để tìm thân nhân!
Nén đau để cúi người mở ngăn kéo ở tủ đầu giường. Huệ Lan cầm tờ giấy trả kết quả đó mà lòng nặng trĩu. Đúng rồi! Đã vứt bỏ nàng từ cái lúc nàng còn đỏ hỏn thì mặc nhiên là cha mẹ đã không cần nàng. Vậy thì dù biết Huệ Lan còn sống và cần sự giúp đỡ, thì họ có giúp nàng không?
Hay Huệ Lan nàng sẽ lần nữa làm cuộc sống của cha mẹ ruột bị đảo lộn, và cả mẹ nuôi cũng sẽ hụt hẫng vì đã ôm hi vọng.
Lẩm nhẩm đọc lại đoạn ngày giờ dự kiến mà bên nhà đài sẽ trả kết quả, Huệ Lan cau mày khi đọc phải dòng chữ ghi chú bé xíu nằm cuối trang giấy.
• Kết quả sẽ được trả sớm hơn nếu anh/chị là người đang được tìm kiếm. Kết quả sẽ được thông báo qua điện thoại hoặc gửi đến địa chỉ mà anh/chị đã cho.
1 nụ cười chua chát ẩn hiện trên môi cô gái trẻ. Có lẽ chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra với Huệ Lan nàng. Nhủ thầm, cô gái tội nghiệp cúi người trả tờ kết quả vào lại hộc tủ. Mọi chuyện vừa xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Là Mẫn Nhi. 1 tuần vết thương ở chân của cô gái trẻ đã liền sẹo. Nhưng điều làm Mẫn Nhi thấy khổ tâm là bản thân đã khỏe mạnh, thì cô lại phải chứng kiến người mình yêu quý chịu đau đớn.
Đặt khay thức ăn là 1 tô cháo yến và ly nước cam xuống bàn, Mẫn Nhi không kiềm được tiếng thở dài khi phải nhìn gương mặt gầy nhom của Huệ Lan.
- Cô chủ à, cô ráng ăn nhiều 1 chút. Má tui có nói không ai thương mình bằng cơm với gạo đâu cô Lan à. Với á, ăn nhiều vào thì cái thứ thuốc giảm đau, kháng viêm kia mới không thể làm hại gan của cô được.
- Em cũng muốn vậy lắm chị à.
Huệ Lan cười buồn.
- Nhưng sống chết có số mà chị. Đâu phải cứ muốn mà được đâu.
- Trời ơi! Phỉ phui cái mồm cô nhé cô Lan! Đừng có mở miệng ra là chết này chết nọ như thế nữa đi.
Làm mặt giận dỗi, Mẫn Nhi bưng tô cháo lên toan bón cho Huệ Lan thì chợt dừng lại. Mặt cô gái trẻ bỗng chốc thay đổi.
- Mà này, đã biết gì chưa?
Bị choáng trước cái nháy mắt tinh nghịch của Mẫn Nhi, Huệ Lan lắp bắp.
- Biết gì là biết gì? Nhưng chắc là chuyện vui phải không?
Búng tay 1 cái rõ lớn, Mẫn Nhi cúi người thì thầm vào tai của Huệ Lan. Không biết 2 cô gái trẻ nói chuyện gì, mà ý cười cũng lập tức hiện trên đôi môi của Huệ Lan. Nàng ngây người ra 1 chập thật lâu, rồi mới quét ánh mắt nghi hoặc lên khắp người Mẫn Nhi.
Bên kia bị chủ nhìn ngó dò xét không kiêng dè như vậy nhưng Mẫn Nhi lại không có thấy khớp. Mà ngược lại, khóe môi cô gái trẻ lại càng giương cao hơn. Và cuối cũng khi không còn nhịn được nữa, Mẫn Nhi đã bật cười thành tiếng.
- Trời ơi! Vậy là chị nói thật sao?
Gật đầu 1 cái thật mạnh mẽ để xác nhận, Mẫn Nhi bắt tay vào công việc thường nhật của mình. Nhưng thìa cháo vừa được đưa đến thì bên kia Huệ Lan đã giằng lấy.
- Trời à, em tự ăn được. Chị kể tiếp chuyện của bà Năm đi. Bà Năm có chấp nhận lời tỏ tình của bác sĩ Quốc không?
- Đương nhiên là không rồi. Cô Lan nghĩ 1 người là bác sĩ cao cao tại thượng, 1 người là giúp việc. Dù ông Quốc nói không để ý tới chuyện đó, nhưng bản thân bà Năm thì sao không để ý được. Mà thật, có cho vàng tui cũng không tưởng được chuyện đó nhan. Bà Năm là người yêu cũ của bác sĩ Quốc. Hèn chi mỗi lần bác Quốc đến khám bệnh là y như rằng bà Năm lại trốn trong bếp. Còn không thì cứ cúi thấp đầu như thể cắm luôn cái mặt xuống nền nhà vậy. Hóa ra chuyện gì cũng có nguyên nhân cả.
Tặc lưỡi trước câu nói của Mẫn Nhi, Huệ Lan lại tiếp tục hướng ánh mắt tò mò về phía người đối diện.
- Nhưng bà Năm và bác sĩ Quốc quen nhau thế nào nhỉ? Thấy khoảng cách giữa 2 người nó cứ xa xa kiểu gì đó, phải không chị?
- Thì đúng là dãy thiệt. Nhưng nghe bác sĩ Dương nói thì bà Năm với bác sĩ Quốc là bạn học cấp 3 với nhau. Yêu nhau từ thuở đó kìa, rồi cả 2 cùng thi đậu vào Đại học Y. Cứ nghĩ tình yêu của họ sẽ vững bền qua hết mọi sóng gió thì đùng 1 cái công ty của ba bà Năm bị phá sản. Làm bà Năm phải bỏ học đi làm thuê làm mướn để phụ giúp gia đình trả khoản nợ khổng lồ. Bác sĩ Dương nói khi đó bà Năm sợ làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của bác Quốc nên đã cố ý loan tin bản thân đã lấy chồng Đài Loan. Rồi còn sợ kế đó không thành công nên bà ấy còn thay tên đổi họ luôn.
- Trời ơi!
Che miệng để bản thân không òa khóc, Huệ Lan thấy tim mình đau quặn. Thì ra đằng sau vẻ bất cần, khó chịu của bà Năm là cả 1 câu chuyện đau lòng. Bên kia Mẫn Nhi như cũng hiểu cảm xúc của Huệ Lan, bởi bản thân cô cũng đã đỏ hoe cả mắt.
(Hết chương 22)
Chương 23: Người tiếp theo phải chết (tiếp)
#rangchieu
Buông ra 1 tiếng thở dài ảo não, Mẫn Nhi nói bằng 1 giọng buồn buồn.
- Biết đời thì sẽ mỗi người 1 kiểu, nhưng cái kiểu như bà Năm thì tội quá phải không cô Lan. Nên vì thế khi biết chuyện thì bác sĩ Dương đã tìm đến đây để thuyết phục bà Năm. Thậm chí là còn nhờ tui tác động giùm nữa.
- 1 câu là bác sĩ Dương, 2 câu là bác sĩ Dương.
Huệ Lan nháy nháy mắt trêu chọc.
- Có khi nào sau tin vui của bà Năm thì em sẽ được nghe tiếp tin vui của chị không đây hả chị?
Câu nói không có ý gì là quá đáng nhưng bên kia Mẫn Nhi đã đỏ bừng cả mặt. Nhìn người chị thân thiết cứ vặn vẹo tay chân ra chiều ngại ngùng lắm thì Huệ Lan cũng ngờ ngợ nhận ra được chuyện gì đó.
- Chị Nhi! Chị với bác sĩ Dương..
- Không phải bác sĩ Dương. Tui biết thân biết phận nên không có dám trèo cao đâu. Nhưng là ai thì cô Lan cho tui giữ bí mật nhen. Giờ chưa đâu vào đâu nên.. nhưng tui hứa khi nào mọi chuyện rõ ràng rồi thì người đầu tiên tui báo sẽ là cô đó.
Bên kia Huệ Lan chưa kịp tìm được từ ngữ nào đó để phản đối thì Mẫn Nhi đã tiếp.
- Mà thiệt bữa đó, cái bữa mà cậu Phát đâm cô đó tui sợ muốn đứng tim luôn. Rồi thì còn rút súng ra lia loạn xạ nữa chứ. Nhìn người đạo mạo, đàng hoàng đến cực độ, ai mà ngờ lại là kẻ tham lam đến độ có thể nổ súng để giết người vì của cải, tài sản. Đúng là được 1 phen tỉnh cả người luôn đó.
- Bên công an cũng tin là Hứa Kim Phát đã đưa súng cho dì Út Duyên sao?
- Chớ còn ai vào đây nữa. Mà cái này không phải là tin hoặc không tin nữa đâu cô Lan ơi, là có bằng chứng hẳn hoi nhé. Công an họ đã tìm được những tin nhắn mua súng của Hứa Kim Phát. Thậm chí là trong phòng ngủ của cậu ta công an còn tìm thấy được thêm 2 khẩu s..
- SVN-88.
Huệ Lan đỡ lời.
- Vậy còn vụ của dượng Quyền em thì sao? Công an đã có kết luận là bị giết hoặc tự sát chưa?
- Vụ đó thì..
Vụ đó thì trước mắt chưa có kết luận. Nhưng công an họ đã tìm ra được chủ nhân của con tàu đánh cá, mà dượng Quyền từng ở trước khi bị giết. Và thật sự rất ngạc nhiên khi nó đứng tên Hứa Kim Phát.
Huệ Lan còn nhớ biểu cảm của mình lúc nghe Mẫn Nhi nói: Há hốc miệng và không tin vào tai của mình. Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Hứa Kim Phát thường ngày chỉnh chu, hiểu đạo lý là vậy. Thế nhưng ẩn sâu trong con người anh ta lại chính là 1 con quỷ đội lốt người.
Khi nghe Huệ Lan nói như thế thì Mẫn Nhi đã trầm tư 1 lúc rất lâu. Có lẽ là đang phân vân xem có nên nói ra điều bản thân đã nghĩ. Và rốt cuộc thì cô gái trẻ cũng không chiến thắng được ánh mắt chờ đợi của đối phương. Nhưng Mẫn Nhi vẫn đặc biệt thận trọng, cô nhả từng chữ..
- Đúng là khi cậu Phát bị tình nghi là hung thủ giết ông Quyền thiệt là tui cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng nếu nghĩ lại cái đoạn cậu ấy đạp phá đồ đạc trong phòng cô dạo trước, thì tui thấy cũng thường hà. Cao hơn mét sáu thôi mà đập đá đùng đùng như quái vật, thì chứng tỏ cái máu khùng của cậu ta cũng kinh khủng quá luôn đó chứ.
Kinh khủng! Đúng là quá kinh khủng. Nhưng Kim Phát cao mét 6, còn dượng Quyền lại cao gần mét 8. Khoảng cách hình thể của 2 con người này quả thật là rất lớn. Nhưng nghĩ ông trời cũng quá trêu ngươi đi.
Bởi nhìn xem cùng là anh em trong 1 gia đình nhưng cứ hễ mà là nam thì cao hơn met 6 là cùng. Trong khi nữ là bà Phụng hoặc bà Út Duyên thì lại cao hơn mét 7. Thậm chí đặc điểm kia còn di truyền sang cho cả đời con.
Như Kim Phát hoặc Kim Khanh chỉ cao được trên mét 6 1 tí. Trong khi Ngọc Mi hoặc Ngọc Minh thì cao trên dưới 1m72.
Ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đã được đóng chặt, Mẫn Nhi sau khi làm xong công việc của mình là lo bữa sáng cho Huệ Lan thì đã ra ngoài làm việc khác.
Căn phòng rộng lớn sang trọng bỗng chốc yên tĩnh đến lạ khiến Huệ Lan lại có chút không quen. Có lẽ do 12 năm qua, nàng chưa bao giờ được đối xử ở mức cô chủ như thế này. Được người khác giữ yên tĩnh để nghỉ ngơi khi bị ốm, rồi thì thức ăn được bón tận răng.
*
Huệ Lan nén đau bước từng bước một xuống cầu thang. Vốn cô gái trẻ chẳng phải hành xác như vậy, bởi chú Quang đã có lời muốn bế cô đi xuống như lần trước đã bế. Nhưng Huệ Lan đã kiên quyết từ chối. Cô muốn bản thân phải tự cố gắng, nên thành ra giờ có đau, Huệ Lan cũng không dám kêu.
Đặt bàn chân xuống nền gạch hoa của phòng khách, Huệ Lan những tưởng bản thân sẽ được thả lỏng.. sẽ được tận hưởng những tia nắng mùa hạ đang hắt vào nhà. Nhưng không, với sự xuất hiện của ai kia ngoài cổng làm cô gái trẻ phải nép ngay vào khuôn cửa mà nhìn ra.
Ở cánh cổng sắt cao hơn 2m, mẹ nuôi của Huệ Lan bà Phụng đang trò chuyện với 1 anh chàng shipper. Nói là shipper, là bởi anh chàng kia đang vận 1 cái áo khoác của Giao hàng nhanh và cũng đang giao cho bà Phụng thứ gì đó.
1 bận lo lắng chợt xuất hiện khi Huệ Lan nhớ tới dòng chữ bé xíu trong tờ giấy trả kết quả. Liệu có khi nào.. bởi điện thoại của nàng đã bị vỡ màn hình ngay cái lúc bị Kim Phát.
Nhưng lo lắng của Huệ Lan chỉ tồn tại có 1 lúc. Bởi liền sau đó gia đình của ông Hưng và bà An đã xuất hiện trước cổng. Và bà An mới nhác thấy bà Phụng đã đon đả:
- Chị Hai! Chị mà cũng mua hàng online nữa sao? Vậy mà em nghĩ chị chỉ thích tới những shoop hàng hiệu đắt tiền thôi chứ.
Bên kia, ông Hưng hình như sợ vợ mình mà nói tiếp thì sẽ đắt tội với bà Phụng, nên vội đỡ lời.
- Gì mà mua hàng online chứ? Chị Hai bận tối mắt tối mũi thì làm gì có thời gian để làm ba cái trò đó như mấy mẹ con bà. Chắc là giấy tờ gì của công ty thôi phải không chị?
Và sau khi nhận được cái gật đầu của bà Phụng, ông Hưng đã nói tiếp.
- Đó, em đã bảo mà. Không có người phụ giúp trong chuyện điều hành công ty thì chị sẽ vất vả lắm. Nên em nghĩ rồi. Ngay ngày mai sẽ cho thằng Khanh qua công ty làm thế cái chỗ của thằng Phát. Chị Hai thấy thằng con em nó ham chơi thế thôi nhưng giải quyết công việc thì cứ đâu ra đó đấy chị.
Bà Phụng chưa kịp mở miệng đáp lại là có đồng ý hay không, thì bà An đã đứng cạnh đó đã cong cớn.
- Sao chỉ mình thằng Khanh? Còn con Minh nữa thì sao? Chị Hai à, con Minh nhà em cũng được lắm đó chị. Tiếng Anh thì Ielts 6.5, vi tính thì khỏi nói. Cháu nó đánh Word thì siêu nhanh luôn. Lại còn ngoan, biết nghe lời nữa. 2 đứa nó mà được bố trí vào làm ở công ty thì khác gì cánh tay trái, cánh tay phải của chị. Vững vàng lắm luôn đó!
Ra đây là lí do vợ chồng họ có mặt ở đây vào lúc này. Xin việc cho Kim Khanh và Ngọc Minh! Nhưng quan trọng là phải xin vào được vị trí mà Kim Phát đã từng đảm nhận. Vì lo lắng cho bà Phụng phải điều hành công ty 1 mình vất vả, hoặc là còn lí do nào khác.
Bởi như hôm qua lí do họ tìm tới đây vẫn là muốn bà Phụng cho mình luôn mảnh đất rộng hơn 1000m2 ở ngay mặt đường đối diện với chợ Bàu.
Vẫn đứng chặn ngay ở cổng, bà Phụng vẫn như hôm qua không muốn cho vợ chồng ông Hưng và 2 đứa con vào nhà. Bà cất giọng điềm tĩnh, nhưng cũng rất kiên quyết.
- 2 người với 2 đứa nhỏ về đi. Chuyện đâu còn có đó. Công việc này nọ cho 2 đứa Kim Khanh và Ngọc Minh thì đợi con Lan khỏe rồi chị sẽ bàn với nó đã. Xưa chưa hoàn tất thủ tục nhận con nuôi thì không nói, chứ bây giờ nó là con của chị. Cái sản nghiệp này trước sau gì cũng là của nó nên chị phải hỏi ý kiến nó đã rồi mới quyết được.
- Chị Hai! Chị nói gì vậy hả?
Bà An hét lên rồi lao về phía bà Phụng.
- Chị có tỉnh táo không vậy chị Hai. Con em là cháu ruột của chị, là máu mủ ruột rà của chị mà giờ đến xin việc trong công ty của chị lại phải hỏi ý kiến của nó, 1 đứa bá dơ, 1 đứa cù bơ cù bất.. 1 đứa không rõ cha rõ mẹ sao?
1 cái tát được bà Phụng giáng xuống bên má trái của đứa em dâu vô phép. Nhưng chẳng ngờ nó lại khiến người đàn bà kia càng thêm điên máu. Bà ta gào lên:
- Chị điên rồi! Quá điên rồi!
Sự việc diễn ra quá nhanh. Hay đúng hơn là ông Hưng không thể ngờ vợ mình lại "điên" đến mức đó. Lần nữa sợ bà An sẽ phát ra những ngôn từ phật lòng bà chị ruột giàu có của mình và có lẽ là sợ hơn cả là vợ mình sẽ ăn miếng trả miếng, ông Hưng đã dùng hết sức lực của mình để lao đến, rồi lấy thân mình chắn giữa 2 người phụ nữ.
Nhưng đó là quyết định sai lầm. Không, phải nói là phán đoán của ông Hưng về vợ mình đã cực kỳ chính xác. Cánh tay ngắn tủn, béo tròn được bà An đưa lên giữa không trung đã ngay lập tức bị ông Hưng ngăn lại.
Nhưng cơn tức đang bùng lên như nham thạch thì bà An đã sử dụng cái tay còn lại của mình. Cao hơn vợ gần 20cm nhưng cân nặng lại ngang ngửa khiến ông Hưng phải dùng cả 2 mới giữ được 1 cánh tay của bà An.
Và đến khi thấy tay nọ chuẩn bị xuất kích thì ông Hưng đã phải vội vàng buông cánh tay này để bắt lấy cánh tay kia. Đã máu nóng sôi trào thì chớ, lại còn bị chồng làm kỳ đà cản mũi, bà An điên tiết đem cả 2 tay thúc mạnh vào bụng của ông Hưng khiến 1 tiếng rú đau đơn vang lên từ ông Hưng khiến bà An lập tức dừng động tác.
Nhưng dù vậy thì máu từ đâu đó đã loan khắp phần bụng áo và thậm chí là giọt hẳn xuống sân nhà.
Điều này có nghĩa là vết thương bữa hổm ông Phát bị bắn vẫn chưa có lành. Nhưng sao có thể, bởi chuyện đã xảy ra được gần tháng rồi mà. Hoặc là cậu ấy đã không giữ gìn mà vận động mạnh.
Biểu tình đau đớn đến tột độ của ông Hưng làm bà Phụng chẳng thể nào đứng chặn cửa như lúc trước được. Người đàn bà là người chị ruột của ông Hưng đã vội vàng kêu gọi sự giúp đỡ của chú Quang.
Rồi cùng Kim Khanh, Ngọc Minh và cả bà An nữa khênh ông Hưng vào trong nhà. Đứng nép vào 1 bên để người bên dưới không nhìn thấy mình, nhưng Huệ Lan vẫn nghe thấy được tiếng rên rỉ đau đớn của ông Hưng.
Đúng vậy! Phải rất là đau luôn. Bởi như Huệ Lan đây là vết đâm bằng dao còn đau thấu cả ruột gan. Huống chi là do đạn bắn. Nhưng sao tiếng rên là của ông Hưng lại cứ nhỏ dần và hình như là đã tắt hẳn.
(Hết chương 23)
Chương 24: Người tiếp theo phải chết (tiếp)
#rangchieu
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào trong lập tức làm Vũ Dương phải cau mày. Nhưng người đang gõ cửa kia đâu có biết được chuyện đó. Phan Kiến Văn sau khi gõ cửa cho có lệ thì đường hoàng đẩy cửa mà bước vào trong.
Chẳng ngờ thứ chớ đón anh chàng là cái quắc mắt của người bạn đồng nghiệp. Hốt hoảng giơ 2 cánh tay lên cao, Phan Kiến Văn vội vã phân trần:
- Tôi đã gõ cửa rồi mà. Còn nếu cậu đang bận thì chúng ta gặp sau vậy.
Rõ ràng chàng Đại úy đã sẵn sàng quay đầu đi thẳng ra cửa. Nhưng khoảnh khắc cái đầu cất đi chỗ khác hình như Phan Kiến Văn đã nhìn thấy thứ gì đó, khiến đại não của anh ta đã có những giây bị đứng hình.
- Sao thế?
Chứng kiến bạn đồng nghiệp hành động có chút kì quái, Trịnh Vũ Dương không khỏi tò mò.
- Không phải là đang đi thì nhớ sáng nay mình thả thính nhầm người đó chứ.
- Thả thính nhầm người cái đầu nhà cậu đó.
Quay đầu lại, rồi sau đó là dứ dứ nắm đấm vào mặt của anh chàng pháp y điển trai, Phan Kiến Văn chỉ tay còn lại của mình lên tấm bảng phía sau lưng.
- Cái gì đây hả? Không phải cậu định cướp cơm của tôi đó chứ.
Chỉ khẽ nhếch mép để đáp lại câu hỏi mang đầy hàm ý khiêu khích của Phan Kiến Văn, Vũ Dương tiếp tục dồn sự chú ý vào sơ đồ được tạo nên từ những cái tên. Chàng pháp y có vóc người dong dỏng cao nói với người đối diện, mà như nói với mình.
- Vụ án 1: Dựa vào mối mâu thuẫn giữa ông Hưng và bà Duyên về chuện tranh chấp mảnh đất hơn 1000m2 đối diện chợ Bàu, Hứa Kim Phát đã cung cấp súng cho bà Duyên với mục đích là giết ông Hưng.
- Và bà Duyên sau khi nổ súng bắn anh trai thì đã tự kết liễu bản thân mình. Giống cái kiểu tao không ăn được thì mày cũng đừng hòng hưởng, đúng không?
Trịnh Vũ Dương gật gù. Anh chàng tiếp tục nhìn vào sơ đồ, chỗ có tên ông Quyền mà nói.
- Ngỡ loại được 2 đối thủ, nhưng Hứa Kim Phát không ngờ ông Hưng lại vẫn còn sống. Song song với đó là việc xúi giục bà Duyên tự tử bị đánh hơi, nên hắn đã tìm cách dụ ông Quyền đi ăn cắp tài sản của bà Phụng, rồi sau đó gọi đến thuyền để thủ tiêu. Và để lấy những tài sản kia. Vậy hắn đã giấu chúng ở đâu?
- Chuyện này không phải hỏi trực tiếp hắn thì sẽ dễ hơn sao?
Nhìn nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Phan Kiến Văn làm Vũ Dương phải cau mày, anh chàng miễn cưỡng với tay cầm lấy tập tài liệu mà bạn mình đưa tới.
Bên này cảm giác chiến thắng làm nụ cười trên mặt Phan Kiến Văn càng đậm. Anh chàng xoa xoa đôi bàn tay với nhau và bắt đầu thuyết trình những gì có trong tập tài liệu.
- Đúng như cậu nói là Hứa Kim Phát đã trốn dưới hầm biogas của 1 trại heo đang sửa chữa nhưng vì nghiệp vụ chưa đủ nên chúng tôi đã để hắn ta trốn mất. Nhưng sau đó thì chúng tôi, tổ điều tra trọng án đã lập tức sửa sai. Chúng tôi sau khi rà soát khắp nơi thì đã đoán được hướng di chuyển của tên tội phạm nguy hiểm Hứa Kim Phát.
- Lương Sơn!
Trịnh Vũ Dương cướp lời của Phan Kiến Văn.
- Vẫn chưa tìm thấy địa điểm cụ thể sao?
Đem đầu lắc thật mạnh, Phan Kiến Văn ảo não thở dài.
- Sau khi mất dấu hắn ở Bãi Tiên. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ bật ngược lên núi để ẩn nấp nhưng ai ngờ tên khùng đó lại rất ngang nhiên đi ra biển tắm. Rồi đi dọc bờ biển để ra chợ Lương Sơn.
- Có người nhìn thấy hắn ở chợ Lương Sơn?
Phan Kiến Văn gật đầu xác nhận. Anh chàng day day mi tâm.
- Hắn đã lấy trộm 1 bộ quần áo. Và 2 cái bánh chưng của bà bán bánh dạo. Hành động không thuộc dạng chuyên nghiệp, nên hắn đã lập tức bị người dân phát giác. Và đuổi bắt. Nhưng..
Cái tặc lưỡi bất lực của Phan Kiến Văn làm Vũ Dương cũng có chút cảm thấy ảo não. Nên anh chàng không buồn trêu chọc hay nói khía bạn của mình nữa.
Im lặng ngồi xuống bàn làm việc của mình, Trịnh Vũ Dương chợt nhớ ra điều gì đó. Anh hướng Phan Kiến Văn hỏi:
- Cậu có cho người theo dõi gia đình của Hứa Kim Phát chứ? Có điểm gì khác lạ không?
- Điểm khác lạ? Theo trinh sát báo về thì không có điểm gì khác lạ cả.
Dừng lại tính kết thúc câu nói ở đó, nhưng vì đôi mắt chạm phải ánh nhìn chờ đợi của người đối diện, nên Phan Kiến Văn dù không tình nguyện vẫn phải tiếp.
- Ông Tiến và bà Hòa vẫn đèo nhau đi dạy vào mỗi sáng. Họ cùng là giáo viên Toán của trường THCS Trịnh Phong, ở phường Vạn Thạnh. Còn em gái của tên Phát, là Ngọc Mi thì trước đây 1 tháng có bị gãy chân, đang nằm tĩnh dưỡng ở nhà. Chỉ có dạo này 3 người nhà họ hay đi dạo biển vào chập chiều tối. Nghe bảo là vì muốn cho Ngọc Mi đỡ buồn nên mới thế. Xem nào họ đi dọc bờ biển Hòn Chồng đến cảng cá Vĩnh Lương. Mẹ kiếp!
Hít to lên 1 tiếng, Phan Kiến Văn lao ra khỏi phòng làm việc của Vũ Dương như 1 cơn gió. Hành xử như thế cũng không có gì là lạ. Chép miệng đứng dậy đóng lại cánh cửa phòng. Vũ Dương hơi giật mình khi điện thoại di động của anh đổ chuông.
Là điện thoại của ông Quốc, ba anh. Đôi mày mới giãn ra được 1 chút của Vũ Dương đã lập tức cau lại.
- Ba hả? Gọi con có chuyện gì sao?
Bên kia ông Quốc cất giọng khàn đặc để đáp lời của con trai.
- Hôm nay là ngày thay băng cho Huệ Lan. Con thay ba đến nhà bà Phụng 1 chuyến được không vậy?
- Chuyện này không thành vấn đề.
Vũ Dương trưng ra 1 bộ mặt chán chường, dù bây giờ chỉ có mình anh ở trong phòng.
- Ba có phải tối vừa rồi ba uống bia phải không? Lại còn là bia đã lạnh nữa. Vốn dây thanh quản đã không ổn rồi! Đừng có làm ra cái việc mà bản thân phải hối hận như thế chứ?
- Chưa yêu đương như bây thì sao hiểu ba được hả con? Nói thế nào nhỉ? Chúng ta không cùng đẳng cấp. Đúng! Không cùng đẳng cấp. Bởi giờ có nói với bây cái cảm giác không được người mình yêu đáp lại, nó đau thế nào, thì bây cũng có hiểu đâu.
Nhìn mớ giấy tờ mà Mẫn Nhi vừa đem vào bỏ lên bàn con ở góc phòng Huệ Lan không khỏi kinh ngạc. Gì mà biên lai thu thuế nhà đất. Mà đâu phải là 1 biên lai.. là hàng chục cái mới đúng.
Thấy Huệ Lan hết nhìn mớ biên lai rồi quay sang nhìn mình, Mẫn Nhi chẳng còn cách nào là kể thiệt. Cô gái trẻ tặc lưỡi:
- Thiệt tui không muốn làm phiền cô Lan đâu. Nhưng ở dưới phòng tui, bà Năm bà cứ khóc ư ử khiến tui chẳng thể nào tập trung cho được. Nên cô cho tui ngồi đây ghi chép 1 xí nha. Xong việc là tui đi liền thôi.
Ngừng lại 1 chút để buông ra tiếng thở dài, Mẫn Nhi ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh đó mà chẹp miệng.
- Đúng là dù biết yêu là phải nhào tới, phải giành lấy. Nhưng không hiểu sao tui lại thấy bà Năm hành động không có sai. Bởi cô Lan thấy không? 2 người đó, ông bác sĩ Quốc và bà Năm đó có khoảng cách xã hội xa nhau quá phải không?
Khẽ ờ 1 tiếng để đáp lại lời Mẫn Nhi, Huệ Lan đưa mắt nhìn vào mớ biên lai nằm la liệt trên bàn. Rồi không cố kiềm giữ sự tò mò của mình thêm nữa. Cô gái trẻ nhón tay cầm lên 1 tờ trong mớ biên lai kia mà đọc.
- Người nộp thuế: Hứa Kim Hưng. Số tiền phải nộp là 15 triệu 285 ngàn đồng.
- Là thuế của mảnh đất mà ông Hưng và bà Duyên đều muốn xin bà chủ để làm ăn đó. Mà nghĩ mắc cười hơ cô Lan? Là đất đai, của cải của bà chủ. Vậy mà hết người này muốn xin làm của riêng, đến người kia xin làm của riêng. Trong khi bà Duyên được bà chủ đề nghị cho, thì ông Hưng lại tranh giành kịch liệt. Tham quá tham!
- Vậy nếu chị Nhi có chị gái hoặc anh trai giàu có, mà lại không có gia đình riêng thì chị có tơ tưởng đến khối gia sản đó không?
Khẽ đáp lại câu nói của Mẫn Nhi bằng 1 câu hỏi Huệ Lan mỉm cười hiền dịu nhìn chị giúp việc mà mình yêu quí.
- Âu cũng là chuyện thường thôi. Tranh giành, tham lam vốn là bản tính của con người mà chị. Nếu có trách thì trong trường hợp này nên trách mẹ nuôi của em. Bởi nếu ngay từ đầu bà rõ ràng rành mạch thì hẳn chuyện đã không tới mức này.
- Tui thấy cô Lan nhìn sự việc có chút phiến diện rồi đó. Sao lại đổ hết tội vạ lên đầu bà chủ chứ?
- Vậy thì nên trách ông trời. Tại sao ông trời lại để mẹ nuôi em giàu đến mức người khác phải ganh tị như vậy.
Phải bật cười vì lí lẽ củ chuối của Huệ Lan, Mẫn Nhi hơi gật mình khi cô chủ nhỏ của mình đưa tới trước mặt 1 biên lai thu thuế nhà đất.
Còn định nói là đó chắc cũng chỉ là 1 trong những biên lai thu thế nhà đất của mảnh đất kia, thì bên này Huệ Lan đã đọc to.
- Người nộp thuế Hứa Kim Hưng. Số tiền nộp thuế là 200 ngàn đồng.
(Hết chương 22)