Thật sự là quá nhiều món ăn và mỗi món khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Thấy Huệ Lan hết ngắm nghía lại chuyển sang suýt xoa, thì bà Năm mới chép miệng.
- Mất cả buổi chiều của già này đấy. Mà cô Lan, tui cũng phục cô thiệt. Nhà người ta đang lời qua tiếng lại như vậy mà cô lại cứ đứng đơ ra. Phải lo chuồn đi chỗ khác chứ. Ở đó lỡ lạc đạn thì mình lại chết oan đấy cô.
- Thím Năm nói đúng đó cô Lan.
Mẫn Nhi vừa vào hùa, vừa đưa mắt nháy nhẹ.
Huệ Lan không hiểu ý tứ của cái nháy mắt kia nhưng nàng vẫn khẽ dạ nhỏ. Rồi vờ theo sau Mẫn Nhi.
- Chị Nhi! Có chuyện gì em có thể giúp không?
- Có đó cô Lan. Cô phụ tui lặt với rửa mớ rau xà lách này đi. Tối nay có món bò lúc lắc mà cô thích đó.
Nói thật to cho bà Năm nghe, Mẫn Nhi cúi đầu vào mớ xà lách trong bồn rửa. Và đến khi xác định là Huệ Lan đã tới gần sát mình thì Mẫn Nhi mới nói tiếp bằng giọng thật nhỏ.
- Đừng có trợn mắt vậy. Thím Năm không biết chuyện mảnh giấy đâu.
- Em tưởng chị kể cho thím ấy nghe rồi chớ.
Định trả lời là đâu có, nhưng Mẫn Nhi đã không nói được vì từ chỗ cửa bếp chú Quang đã lù lù xuất hiện.
- Nhà có tiền cũng phiền quá mọi người hơ. Bên này tranh, bên kia giành rồi cạnh khóe nhau. Mình người ngoài nhìn vào còn thấy toát mồ hôi hột.
Người đàn ông chợt dừng lại vì cái phất tay của bà Năm. Rồi khi kéo được chú Quang vào trong rồi, người đà bà luống tuổi ấy mới nhỏ giọng trách cứ.
Chuyện này đâu phải lần đầu cậu thấy đâu mà bàn tán kiểu đó. Cũng may là lúc cậu nói không có ai nghe thấy đó, nếu không thì..
Chú Quang nghe bà Năm thì vội vàng bịt chặt miệng, rồi lo lắng nhìn quanh. Bà Năm bên này thấy biểu tình kia của chú Quang thì hừ lạnh. Bà tiếp:
- Mọi người lo cãi nhau rồi. Không ai nghe thấy cậu cằn nhằn đâu. Mà tui nhớ là nãy nghe bà chủ bảo cậu đi chở bác sĩ Quốc mà. Sao giờ còn ở đây?
- Bác sĩ Quốc có ca mổ. Đến điện thoại là cũng do con trai của ông ấy nhận mà.
- Con trai? Có phải cái anh đẹp trai thật đẹp trai, lần trước theo bác sĩ Quốc đến thăm bệnh cho bà chủ không? Tên gì nhỉ? Trịnh Vũ Dương.. Trời ơi! Đẹp trai muốn xỉu ngang xỉu dọc luôn đó.
Nghe Mẫn Nhi nói mà Huệ Lan hơi ngạc nhiên, nàng hướng Mẫn Nhi hỏi:
- Ủa, anh ta đến khi nào mà em không biết. Cũng không nghe chị kể luôn.
Mẫn Nhi cúi người rửa nốt cái lá xà lách còn sót lại. Vẩy ráo nước xong xuôi cô gái mới hướng Huệ Lan chun mũi trêu chọc.
- Đó, cứ nghĩ là trò ngoan không thèm quan tâm đến bọn con trai. Ấy thế mà nghe trai đẹp thì đã xoắn tít lên. Cậu ấy tới đây vào sáng thứ hai, lúc cô chủ đi học thì sao cô biết được. Mà ngoài chuyện khám cái bệnh huyết áp cao cho bà chủ thì cũng là để test côvid cho bà Duyên với ông Quyền thì phải.
- Chứ còn gì nữa. Người giàu mà, muốn cái gì thì người ta bỏ chút tiền ra là người khác đáp ứng hết. Đâu có phải như người nghèo mình. Bệnh tật này nọ thì cứ phải vác xác đến bệnh viện chờ đợi tới cả tiếng đồng hồ mới được thăm khám.
Không khí trong phòng bếp chợt lắm xuống. Mẫn Nhi thấy Huệ Lan cứ chốc chốc lại nhìn lén bà Năm thì mới vươn tay kéo kéo cô gái.
- Nhìn gì thế?
- Em nhìn thím Năm. Không lẽ thím Năm bị bệnh gì hả chị Nhi. Nghe giọng điệu..
Thể hiện một sự bất mãn tột độ. Mẫn Nhi bên này cũng len lén đưa mắt nhìn bà Năm Lửng. Sau khi xác định chắc chắn người đàn bà đó không chú ý đến mình thì Mẫn Nhi mới ghé sát Huệ Lan mà nói.
- Thím Năm cũng bị huyết áp cao như bà chủ vậy. Nhưng nặng hơn. Hôm trước bà ấy té ngã trong bếp nè. Lúc đó nhà chỉ có mỗi tui với bà chủ thôi. Tui gợi ý là xin bà chủ gọi bác sĩ Quốc tới khám cho thím Năm, nhưng bà chủ nhất quyết không chịu. Đến cuối cùng thì ông Hưng tới, rồi ổng tốt bụng gọi taxi đưa thím Năm đi viện đó.
Câu chuyện của Mẫn Nhi bị ngắt ngang bởi tiếng nói ở ngoài phòng khách. Là tiếng của Kim Phát. Anh chàng nói khá to.
- Ôi! Cô Út rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi kìa. Đẹp hơn trong hình luôn đó nha.
Tiếp theo là những tiếng chào mà Huệ Lan đoán là của Kim Khanh và Ngọc Minh.
- Con chào cô Út!
- Con chào cô Út!
Sau đó là tiếng của bà Phụng, nhưng bà nói gì thì Huệ Lan lại không nghe được. Có lẽ là do bà đứng xa phòng bếp, cũng là do bà nói nhỏ nữa. Nhưng sao không nghe ông Hưng hoặc bà An nói gì? Rồi cả dì Duyên nữa? Thắc mắc của Huệ Lan phải dừng lại bởi cái mâm đầy ấp thức ăn đang được đưa lên trước mặt của nàng. Bà Năm Lửng nhìn Huệ Lan rồi nhìn xuống cái mâm.
- Bưng lên đi cô Lan! Coi như là ghi điểm với bà Duyên.
Gật đầu ra hiệu đã hiểu, Huệ Lan khom người đón lấy cái mâm mà bà Năm đưa tới. Đang tính xoay người bước đi thì Huệ Lan còn thấy thêm Mẫn Nhi cũng đang khệ nệ bê một mâm đồ ăn đầy nhóc như nàng.
Bà Năm đứng bên ân cần dặn dò.
- Cẩn thận không được làm nghiêng mâm nha. Bà chủ ghét là thấy nước trong món ăn bị đổ trên bàn đó.
- Tụi nhỏ bưng hết đồ rồi thì tui làm gì hả chị Năm.
Chú Quang hỏi.
- Thì cậu đi theo tụi nó phụ bưng đồ ăn ra bỏ lên bàn chớ gì. Rồi sau đó là châm lửa cho 2 cái bếp cồn. Chả trách bà chủ cứ than phiền là cậu chậm tiêu.
Chú Quang liếc xéo bà Năm Lửng rồi lục tục chạy theo bọn Mẫn Nhi và Huệ Lan. Bên ngoài phong khách bà Duyên cũng đã đi tới bậc thang cuối cùng. Nhưng trái với thái độ vui vẻ của những người chào đón mình, gương mặt của bà Duyên đanh lại.
Rồi sau đó người đàn bà ấy đã ném một ánh mắt tức giận về phía tất cả những người có mặt trong phòng khách lúc đó. Một ánh mắt hung dữ đến mức đáng sợ khiến Kim Phát đang đứng gần chân cầu thang phải sợ hãi lùi lại.
- Kìa, cô Út. Cô sao vậy? Có phải là không khỏe ở chỗ nào không?
- Không khỏe. Có phải tất cả mọi người đều muốn tôi không khỏe? Đều muốn hoặc tôi mắc Covid tử vong, hoặc bị đột quỵ rồi chết không? Mấy người.. tôi hiểu mấy người quá mà. Kim Phát, nếu cháu không thích cô thì không cần phải đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ để mua bánh kem cho cô. Rồi Ngọc Minh, Kim Khanh, nếu hai cháu ghét cô thì đừng có miễn cưỡng nghe lời của cô Hai mà tới đây. Rồi chị An, không phải chị ghét em lắm hả? Việc em về đây thì cơ hội sở hữu mảnh đất ở trung tâm của anh chị ngày càng thấp mà.
Một tràng những lời nói trách cứ, rồi thì vạch trần được bà Duyên tuôn ra làm ai nấy có mặt trong phòng phải thảng thốt. Đầu óc đơn giản, non nớt của Huệ Lan bất chợt nhớ đến tờ giấy nhắn kia. Trời đất! Bà Duyên ghét Huệ Lan tới mức viết giấy bảo nàng đừng xuất hiện.
Ấy thế mà nàng vẫn lì lợm xuất hiện ở đây. Vậy thì sau khi trách cứ, cạnh khóe những người kia thì chắc chắn bà Duyên sẽ chĩa mũi dùi về phía Huệ Lan. Đúng rồi! Dì Duyên sẽ chê bai cái quá khứ mồ côi của nàng, sẽ xoáy sâu vào chuyện cha mẹ nàng máu lạnh mới bỏ rơi nàng. Cái gen thì chả lẫn đi đâu. Điều này Huệ Lan đã nghe dì ấy nói với cậu Hưng một lần rồi. Là cái lúc mà Huệ Lan đi theo mẹ nuôi đón dì ấy trở về.
(Hết chương 3)