• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nha Đam
Từ nhà Chương trở về đã hơn một giờ sáng.
Tô lão gia rất hài lòng với màn trình diễn của Ôn Thành ngày hôm nay.
Đối mặt với nhiều đại cá sấu ở thương giới, anh không kiêu ngọa cũng không nịnh hót, tuy thân phận không thể ra ngoài ánh sáng nhưng cử chỉ rất bình tĩnh, người có tthể đóng giả nhưng tính tình này khó có thể rèn luyện trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, Ôn Thành thực sự còn rất trẻ.
Mặc dù Tô lão gia không muốn thừa nhận, nhưng thực ra trong lòng ông biết rất rõ, ngay cả hai đứa cháu trai ngoan của ông cũng không thể so sánh với khí chất của Ôn Thành.
Nhìn Cố Sanh tung ta tung tăng bên cạnh Ôn Thành, mà thiếu niên kia thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, với ánh mắt dịu dàng khác thường, Tô lão gia đã dần dần chấp nhận đứa cháu rể tương lai này.
Trong tương lai, nếu Ôn Thành có thể được nhà họ Tô trọng dụng, thì sau này nhà họ Tô chắc chắn sẽ còn hùng mạnh hơn nữa.
"E hèm, sắp muộn rồi, A Sanh, cháu nghỉ ngơi sớm đi, A Thành chân vừa với tốt lên, không nên quấy rầy nó." Tô lão gia hận không thể trói Cố Sanh lại, nuôi tiểu cô nương này thật là nhọc lòng chết đi mất. Luôn luôn phải đề phòng cô khiêu khích trêu chọc thiếu niên.
Cho đến nay, kinh nghiệm của Tô Thiến vẫn chưa khiến Tô lão gia yên tâm.
Vì vậy, ngần ấy năm đã đối phó với Cố Trường Phong cả trong tối ngoài sáng, không trực tiếp lộng chết hắn cũng sẽ không làm điều gì quá đáng.
Cố Sanh đang chuẩn bị lên lầu với Ôn Thành thì Tô Chiêu Sơn mặc bộ đồ ngủ đi tới, liếc nhìn Ôn Thành một cái, muốn nói lại thôi, sau đó nói với Tô lão gia: "Ba, xảy ra chuyện rồi, thân thế của Ôn Thành bị người ta phanh phui rồi."
Tô Chiêu Sơn đưa ipad cho Tô lão gia xem tin tức.
Tô lão gia tử cau mày nói với Cố Sanh: "A Sanh, cháu lên lầu trước đi, ông có chuyện muốn nói với A Thành."
Cố Sanh biết rằng thân thế của Ôn Thành sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày, nhưng ... Ai đã làm điều này?
Phải biết rằng, cho dù nhà họ Chương muốn nhận Ôn Thành, lúc đó họ cũng sẽ tìm ra lý do thích hợp, nhất định sẽ không chụp cái mũ con hoang cho Ôn Thành.
Trước khi Ôn Thành hứa hẹn sẽ trở về, Chương gia không thể phá vỡ mọi chuyện.
Người đó là ai?
Cô rất lo lắng.
Tuy nhiên, người có liên quan lại tỏ ra bình thản, như thể chuyện này không liên quan gì đến anh. Anh quá hiểu Cố Sanh. Chỉ việc cô ấy muốn nhúng tay vào, thì không ai có thể quản được, "Nếu không đi ngủ sớm thì ngài mai sẽ không đẹp nữa đâu, mau lên lầu, ngoan. "
Cố Sanh nói "Được rồi" và thành thật rời đi.
Tô lão gia, "..." Vẫn là lời nói của tiểu tình lang có tác dụng.
...
Phòng khách nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Ôn Thành lên tiếng trước, thanh âm của anh rõ ràng, "Cháu đã khiến hai người lo lắng rồi, chuyện của cháu, cháu sẽ xử lý tốt."
Từ khi Tô trưởng lão nhận Ôn Thành, ông không có lý do để cho anh một mình gánh chịu, liền hỏi: "Chính cháu làm lộ chuyện này?"
Ôn Thành lắc đầu, "Không phải."
Tô lão gia lâm vào trầm tư, chẳng lẽ là cáo già nhà họ Chương, để ép Ôn Thành nhận ra người thân, cho nên mới từng bước ép sát? Nhưng ... Không đúng, dù Chương Lão Hổ muốn khiến Ôn Thành nhận tổ quy tông và trở về gia tộc của mình nhưng không thể không cần mặt mũi của mình được, nếu Ôn Thành từ chối nói, vụ bê bối cưỡng bức năm đó rất có thể sẽ bị phanh phui.
Tô Chiêu Sơn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, "Tìm xem ai làm trước đi! Bất quá chuyện này không thể liên lụy đến A Sanh."
Một tiểu tiên nữ đang êm đẹp, nếu yêu đương cùng với một đứa con hoang, cô định sẽ bị người ta chê cười.
Mặc dù Tô Chiêu Sơn không trực tiếp nói rõ, nhưng trong lòng Ôn Thành biết rất rõ, "Trước khi thật sự cùng A Sanh cùng nhau,cháu nhất định sẽ lo liệu mọi chuyện. Xin hai người cứ yên tâm."
Nhìn thấy Ôn Thành trịnh trọng như vậy, lời nói cũng khá thuần thục, Tô Chiêu Sơn cũng tiếp tục nói cái gì không hay.
"A Thanh, ông có thể giúp được cái gì thì ông sẽ giúp? Cháu không phải khách sáo với nhà họ Tô. A Sanh thích cháu một ngày, nhà họ Tô sẽ bảo vệ cháu một ngày." Lão gia tử nói.
Điều này có một chút kỳ lạ.
Hàm ý là khi Cố Sanh không thích Ôn Thành, Tô gia sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Ôn Thành nheo mắt lại, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng không thần sắc, Cố Sanh đời này chỉ có thể thích anh!
Một lúc sau, sắc mặt của Ôn Thành trở lại bình thường, anh nói: "Hai người yên tâm, chuyện này cháu có chừng mực ." Anh tự tin nói.
...
Vào sáng chủ nhật, Cố Sanh nhận được cuộc gọi từ Ôn Lan.
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Ôn Lan đầy lo lắng, sau khi Cố Trường Phong và mẹ con Anna đều đã dọn ra khỏi biệt thự, Cố Sanh vẫn tiếp tục giữ Ôn Lan ở lại chăm sóc nhà để cô có thể chuyển về bất cứ khi nào.
Ôn Lan, "Đại tiểu thư, bây giờ Ôn Thành có còn ở nhà họ Tô không? Nó, nó thế nào rồi? Dì gọi điện thoại cho nó, nhưng nó chưa từng trả lời."
Theo diễn biến tuyến thế giới ban đầu, từ nay về sau sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với nhân vật phản diện, không bao lâu nữa là Ôn Lan sẽ chết, nghĩ đến đây Cố Sanh cảm thấy ngực bọ đè nén.
Ôn Thành chưa bao giờ được hưởng thụ tình cảm gia đình, và cô không thể để anh mất đi người mẹ duy nhất luôn quan tâm đến anh.
Cố Sanh nói: "Dì Ôn, gần đây A Thành ở với cháu, đừng lo lắng, cháu sẽ để ý anh ấy. Còn nữa ... Dì Ôn, mấy ngày nay cháu sẽ nhờ người gửi một ít đồ dùng gia đình đến biệt thự, cô giúp đỡ cháu sắp xếp một chút. Ngoài ra, tất cả hoa cỏ cây cối trong sân đều nên nhổ đi trồng lại, không có việc gì quan trọng thì không cần đi ra ngoài. "
Cố Sanh muốn gài bẫy Ôn Lan trong biệt thự ở Nam Sơn.
Chương gia không thể ngang nhiên hãm hại người khác đúng không?!
Bên kia điện thoại, Ôn Lan cũng không nghi ngờ.
Vốn dĩ Ôn Thành luôn lạnh lùng, cực kỳ độc lập, cho dù không ở cùng Cố Sanh, Ôn Lan cũng rất ít khi nhìn thấy anh.
Thứ hai, Cố Sanh vốn là một người có tính tình kiêu căng như vậy, trước đây cô thích tìm việc cho người ta làm.
Ôn Lan: "Được rồi, lại phiền toái đại tiểu thư chăm sóc A Thành rồi."
Cố Sanh: "Không sao, dì Ôn đừng lo, đây là chức trách của cháu."
Ôn Lan: "..."
Cố Sanh cúp điện thoại, từ trên giường đứng dậy, không có tắm rửa, cô trực tiếp đi tới gõ cửa phòng Ôn Thành, nhưng sau khi cửa được mở ra, bên trong không có ai.
Cố Sanh xuống lầu và hỏi người hầu, mới biết rằng Ôn Thành đã rời đi từ sáng sớm.
Cố Sanh không yên tâm về anh ta, soạn tin nhắn trên wechat và gửi nó qua, 【Anh đang ở đâu? 】
Ôn Thành nhanh chóng đáp: 【 Anh không sao, không cần phải nhớ anh, chăm chỉ học tập. 】
Tin này vừa được gửi đi, Ôn Thành lại gửi thêm một tin nhắn khác, 【Thi đỗ trường đại học B. 】
Cố Sanh: "..." Lúc nào anh vẫn đang nghĩ đến việc để cô thi vào đại học, sau này cô cũng không dựa vào bằng tốt nghiệp của mình để ăn cơm!
...
Đảo mắt đã đến ngày hôm sau, Ôn Thành vẫn không có trở lại.
Cố Sanh đến trường đúng giờ. Thứ hai là ngày công bố điểm kiểm tra hàng tháng của cô. Lần này, cô trở thành tâm điểm khen ngợi của hiệu trưởng. Một trong những học sinh có điểm thấp nhất trường, thế nhưng lại đột phá nhảy vọt một lái lên hạng 98!
Hẳn là do giáo viên của Tứ Trung quá giỏi!
Trường Tứ Trung có một buổi lễ chào cờ hoành tráng vào thứ 2 hàng tuần, và ngày này cũng là ngày để tuyên dương và thông báo công việc sắp tới.
Cố Sanh đứng trong đội ngũ nhưng không tìm thấy bóng dáng của Ôn Thành.
Anh vẫn không đến trường.
Trên sân khấu chào cờ, thầy chủ nhiệm giáo dục đang nói về việc đó, phát huy hết khả năng diễn thuyết của lãnh đạo, từ khoa học kỹ thuật đến xu hướng của kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai.
Bên dưới đã bắt đầu thì thầm.
Cố Sanh cảm thấy bị vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm.
"Ôn Thành đã xin nghỉ phép lâu như vậy rồi. Tôi nói sao ngày nào anh ta cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, giống như cả thế giới nợ anh ta, hóa ra là đứa con ngoài giá thú!"
"Nhà họ Chương là một gia tộc lớn. Cậu nói xem Ôn Thành biến mất một thời gian, có phải chuẩn bị đoạt tài sản của gia tộc không?"
"Đúng là con ngoài giá thú, tôi xem chính là một đứa con hoang! Chuyện này không ai biết chứ tôi rất rõ ràng. hơn mười năm trước mẹ của Ôn Thành thông đồng với Chương tổng, bí mật mang thai một đứa trẻ, sau đó lại bí mật sinh con, chính vì một ngày có đoạt gia sản nhà họ Chương ."
"Hừ, Giang Nam, nhỏ giọng đi. Nhất định đừng để cho tiểu tiên nữ nghe thấy. Để tôi nói cho cậu biết, tối thứ bảy, tiểu tiên nữ đưa Ôn Thành đến nhà họ Chương dự yến tiệc. Chuyện này chính mắt bác của tôi nhìn thấy."
Giang Nam không sợ việc lớn, cái gì mà con hoang, con ngoài giá thú, rắp tâm bất lương... tất cả đều không ngừng nói ra bên ngoài, như thể đã tận mắt chứng kiến ​​mọi chuyện.
Giang Nam và Chương Văn Hào luôn đi rất gần, họ mặc quần giống nhau, nhưng Chương Văn Hào hôm nay rất im lặng.
Giờ phút này, Cố Sanh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quay mặt sang ngang trừng mắt nhìn đám nam sinh, Giang Nam lúc đầu còn lúng túng vài giây, nhưng trước mặt Cố Sanh cũng không được để mất mặt, thân thế của Ôn Thành không có chút thể diện nào như vậy còn không để người ta nói ra được sao?!
Giang Nam cả gan, đưa ngón tay giữa về phía Cố Sanh.
Dường như nó đang truyền tải ý nghĩa này: Việc cô chọn Ôn Thành là một quyết định vô cùng sai lầm!
Giang Nam vừa làm động tác này, còn dùng khẩu hình nhục nhã: "Ôn Thành là một đứa con hoang!"
Cố Sanh đã rất nóng nảy, một giấy bỏ ra rất nhiều tiền để mua kỹ năng Taekwondo trong trung tâm thương mại.
Hệ thống phát ra một tiếng run rẩy, giống như tiếng nấc, "Này, ký chủ, cô định làm gì?"
Cố Sanh: "Tránh ra! Không liên quan gì đến cậu!"
Hệ thống: "Meow——"
Mối quan hệ giữa Cố Sanh và Ôn Thành luôn là một trong những câu chuyện rắc rối phổ biến trong trường Tứ Trung. Sau khi thân thế của Ôn Thành được phơi bày, Cố Sanh tự nhiên thu hút nhiều sự chú ý.
Dưới sự dò hỏi của vô số cặp mắt, Cố Sanh đi về phía Giang Nam, mặc đồng phục học sinh của trường Tứ Trung. Dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp, nhưng cô ấy bước ra một tư thế mà lục thân họ hàng còn không nhận ra.
Giang Nam vừa giơ ngón giữa vừa run rẩy, "Cô, cô, cô làm sao vậy? Tôi nói cho cô biết, tôi không bao giờ đánh con gái — ah!"
Cố Sanh dùng tay đấm vào mặt Giang Nam, Giang Nam trắng trẻo, sạch sẽ, anh ta là một chàng trai giàu có ngốc nghếch điển hình, Cố Sanh ấn anh ta trên mặt đất và đánh anh ta một cách điên cuồng, hận không thể hung hăng đánh anh ta.
Vị chủ nhiệm giáo dục đang khen ngợi sự phát triển toàn diện về tinh thần và thể chất của Cố Sanh: "..." Tôi cảm thấy trên mặt hơi đau → _ →
Chương Văn Hào muốn bước lên ngăn cản, nghĩ nghĩ ... vẫn là quên nó đi. Từ nhỏ anh đã cô đơn, cha mẹ không hòa thuận, ông nội kỷ luật quá nghiêm khắc, anh luôn muốn có một người anh em.
Mặc dù Ôn Thành tính tình cô lãnh, nhưng tốt xấu gì cũng là học bá, đẹp trai và cao ráo, có thể làm nên chuyện.
Giang Nam này quá đáng, hiện tại Nam Thành đều biết thân thế của Ôn Thành, không phải đều là cậu ta hại sao!
Thủ phạm vẫn không biết hối cải, hết lần này đến lần khác vu khống Ôn Thành, chẳng trách tiểu tiên nữ muốn động thủ.
Nhưng mà......
Ai nha!
Tiểu tiên nữ thật tàn bạo!
Chương Văn Hào theo bản năng ôm lấy thân thể yếu đuối và tội nghiệp của mình.
~~~~~
Tiểu tiên nữ thật sự không khiến người ta thất vọng mà ♥
Motif truyện mà tôi thích chính là đây mà bấy lâu nay tôi cứ đi tìm thôi để rồi đến bây giờ phải cong đít lên để chạy hoàn thế giới 3 như này 😭😭
Cứ edit xong một chương lại đăng lên, cả ngày hôm nay đã edit được tận 4 chương rồi này 
😂

Trong khi lúc trước vài tuần thậm chí mấy tháng mình mới ra một chương 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK