• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nha Đam
Khi Ký Vương đang bối rối, Cơ Dạ bất ngờ đến tửu lâu cùng binh mã của mình, dường như hắn ta đã biết mọi chuyện xảy ra trong tửu lâu.
Ký Vương mới là trưởng tử của vua, nhưng Lão Quân Hầu thiên vị Cơ Dạ, ngôi vị Thái tử không rơi vào người hắn ta, vì vậy Ký Vương đã luôn hận Cơ Dạ đến tận xương tủy, hôm nay, nhân dịp này, lại càng không muốn Cơ Dạ bắt bất kỳ cái nhược điểm nào của hắn ta.
Tuy nhiên, Cơ Dạ dường như không coi Ký Vương là đối thủ cạnh tranh, hắn phớt lờ sự tồn tại của Ký Vương mà chỉ nhìn Cố Sanh.
Ký Vương: "..." Lúc nào ta cũng cảm thấy bị người khác phớt lờ.
Lúc này, sắc mặt của Cố Sanh tái nhợt, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, một tay che lại ngực, hoang mang lo sợ lẩm bẩm nói: "Hù chết ta rồi, Tấn Thái tử, ngươi đến đây thật đúng lúc, nhất định phải tìm ra người muốn mưu hại ta! Ta mới đên quý địa này không bao lâu, còn chưa từng đắc tội bất cứ kẻ nào. Ta không có lý do gì để bị kẻ khác sát hại! "
Nói một lời đến đây, Cố Sanh liếc nhìn Ký Vương với một ánh mắt rất sắc bén, như thể nói với mọi người rằng Ký Vương là kẻ tình nghi lớn nhất.
Trái tim của Ký Vương đã không khác gì một đoàn ngựa phi nước đại, một kẻ lưu manh như hắn thế nhưng cũng có một ngày muốn nhảy sông tự sát, lấy cái chết minh oan!
Đôi môi mỏng của Cơ Dạ đang mỉm cười, đôi mắt lặng lẽ khóa chặt Cố Sanh, cố gắng nhìn ra manh mối nhỏ nhất.
Sở Thái tử này thật sâu không thấy đáy!
Không ai trong số những người có mặt ở đây phát hiện được có độc trong đồ uống, nhưng người yếu đuối nhất trong đám người này lại cảnh giác như vậy.
Cơ Dạ vốn đã yếu ớt rồi, dù là dáng người hay giọng nói, bộ dáng của cô ấy cũng đã như một người đàn ông trưởng thành rồi, vô cùng điệu đà. Ánh mắt hắn ta liếc nhìn Bạch Tử Thanh bên cạnh Cố Sanh, nhưng chỉ là thoáng qua, không cần quá để ý, lại bắt gặp ánh mắt vô tội và vô hại của Cố Sanh, hắn ta nhẹ cười: "Sở Thái tử nói có điều, chuyện này ta sẽ tự mình điều tra và giải quyết ".
Nói xong, Cơ Dạ cuối cùng cũng nhìn thoáng qua Ký Vương với biểu cảm đầy ẩn ý trong mắt.
Ký Vương: "..." Thật tức giận! Bọn họ đây là có ý tứ gì?! Thế nhưng lo để lão tử giải thích dù chỉ là một chút!
Cố Sanh lớn lên có nước da trắng nõn, sau một hồi bị dọa sợ, màu da lại càng tái nhợt. Thân hình cô gầy gò và mặc một chiếc áo choàng lớn làm bằng gấm, giống như một đứa trẻ thơ ngây lại bơ vơ.
Nhưng Cơ Dạ không hề thả lỏng cảnh giác, hắn cho rằng Cố Sanh chắc chắn đang ẩn mình, nhất định hắn ta sẽ dùng đại chiêu, mục đích đến thành Tây An lần này chắc chắn không có ý tốt!
"Mà này, Sở Thái tử, làm sao ngươi biết rượu này có độc?" Cơ Dạ cười xấu xa hỏi.
Cố Sanh sao có thể nhìn ra có độc hay không? Cô một tay che ngực, lộ ra vẻ đau đớn, Bạch Tử Thanh dường như biết hết những gì cô nghĩ, Cố Sanh sắp ngã rồi, hắn đã vươn cánh tay ra ôm lấy cô, hành động này vô cùng uyển chuyển, ngay sau đó liền ở bên tai cô nói một câu.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở của hắn chạm vào tai của Cố Sanh, gây ra một cảm giác kỳ lạ.
Cố Sanh lúc này mới đáp lại Cơ Dạ: "Rượu này hơi phiếm xanh, không có độc? Còn có thể là gì nữa? Ta không phải là người mù, tất nhiên là có thể nhìn thấy."
Mọi người: "..." Bọn họ đều không có nhìn thấy, chẳng lẽ đều là mù à!
Cơ Dạ cau mày, sâu thẳm trong lòng hắn, thật sự bài xích một tên Sở Thái tử giống như nữ nhân này làm đối thủ, nhưng sự thật đã chứng minh rằng đối phương quả nhiên không phải vật trong ao, ý hắn là để Đại Tấn điều tra kỹ lưỡng sự việc này, Tại sao chỉ có đồ hắn uống là có độc, còn những người khác thì không ...
Cố Sanh cảm thấy ánh mắt của Cơ Dạ nhìn mình thực sự rất vi diệu, nếu Cơ Dạ sớm ngồi lên ghế quân chủ của Tấn Quốc, thì hắn ta sẽ tra tấn mình đến chết thì thôi.
Thực sự muốn giết hắn ta trước!
Cố Sanh hoàn toàn không đoán được tâm tư loanh quanh lòng vòng của Cơ Dạ, nói: "Vừa nãy Triệu tiên sinh cũng uống rượu, nhưng không sao. Chẳng lẽ chỉ có rượu mà ta uống mới có độc sao? Chẳng lẽ có người cố ý muốn đẩy ta vào chỗ chết? Việc này khiến ta rất bất an, hy vọng Tấn Thái Tử nhất định phải tra ra hung phạm! Cho ta một cái công đạo!"
Cơ Dạ: "..." Quả nhiên như hắn nghĩ! Hắn ta là vì mục đích này!
Nếu là tra không ra kết quả, chuyện này chắc chắn sẽ ồn ào huyên náo, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn ở thành Tây An. Nhưng nếu là tra ra kết quả, sự việc này cũng đã xảy ra ở thành phố Tây An, và thanh danh của Tấn Quốc cũng rất có thể bị tổn hại!
Cố Sanh, thật sự xảo trá!
***
Cố Sanh trở lại phủ của mình mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, Ký Vương sau đó đã gửi rất nhiều quà đến, cố gắng nói với mọi người rằng mối quan hệ giữa hắn ta và Cố Sanh rất hài hòa, đừng nói đến việc bí mật giết cô ấy.
Trên thực tế, với tư cách là con tin, cuộc sống của cô ở Tấn Quốc không được tốt cho lắm, vì vậy Cố Sanh đã đưa tài sản vào tư khố của mình.
Không có người đáng tin cậy xung quanh Cố Sanh, Sở Vương đã gửi Sở Thái tử không được sủng ái này đến Tấn Quốc, chỉ muốn loại bỏ cô qua tay của Tấn Quốc, và đạt được kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim.
Hạ nhân trong phủ của cô bây giờ cũng không thể tin được.
Cố Sanh chỉ tin tưởng Bạch Tử Thanh, thiếu niên nhận ra được điều này, hắn có vẻ rất vui mừng, chỉ cần có chủ nhân ở đó, cho dù bây giờ có vào đầm rồng hang hổ, hắn cũng có thể vào, đối với hắn mà nói, mất đi chủ nhân thật đáng sợ.
Bạch Tử Thanh ở bên cạnh Cố Sanh rất yên tĩnh, cách cô không gần không xa, cô đi một bước, hắn đi theo một bước, hắn lặng lẽ như một cái bóng, phảng phất ở khắp mọi nơi.
Cố Sanh nhìn nét mặt Bạch Tử Thanh cảm thấy có chút quen thuộc, tuy còn trẻ nhưng ngũ quan rất tuấn mỹ, tuổi tác tương đương nhau nhưng Bạch Tử Thanh đã cao hơn Cố Sanh một cái đầu.
Gió thổi qua, ánh sáng che phủ cả đình viện, thiếu niên một tay cầm trường kiếm, đứng thẳng cách Cố Sanh một trượng, giống như một vệ binh thầm lặng.
Cố Sanh hét lên một tiếng với hắn: "Tử Thanh, ngươi mau ngồi đây đọc sách. Ngày thường ở trong phủ không cần câu nệ như vậy."
Để tránh cho nhân vật phản diện bị hắc hóa, Cố Sanh đã yêu cầu hệ thống cho một vài cuốn sách ca tụng đạo đức tốt, cảm hóa vai ác đồng thời, muốn kiên trì không ngừng tẩy não hắn. Thế giới này tươi đẹp như vậy, ngàn vạn lần đừng vì một lời không hợp liền đem nó huỷ hoại.
Thiếu niên mím môi, rõ ràng đã thoải mái hơn lúc đầu, bước lên trước cầm lấy quyển sách mà Cố Sanh đưa cho: "Cám ơn chủ nhân, thuộc hạ sẽ nghe lời."
Chỉ cần cô luôn ở bên cạnh hắn, hắn cái gì cũng đều nghe cô hết.
Chàng trai trẻ gầy nên Cố Sanh đã ra lệnh cho đầu bếp cải thiện món ăn và bổ sung bữa tối cho anh ta vào buổi tối. Tuy nhiên, sau vài ngày, cậu thanh niên không hề có da thịt mà cao hơn hẳn, hầu kết của hắn lộ rõ ​​hơn, giọng nói của hắn ngày càng có từ tính, trầm ấm.
Mỗi đêm, hắn đều nằm ở trên chiếc sập trong góc. Ban ngày, Cố Sanh trầm mê trong thoại bản, không kìm được bản thân, người thanh niên cầm sách đến ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ đọc sách.
Nửa tháng sau, Cơ Dạ vẫn không tìm ra kẻ đã hạ độc Cố Sanh, Lão Tấn Hầu vì "hoan nghênh" các con tin của các quốc gia đã tổ chức yến tiệc trong hoàng cung.
Vào ngày này, lúc hoàng hôn, Cố Sanh đưa Bạch Tử Thanh vào cung, hai người đã bị quân triều đình chặn lại: "Các ngươi không được mang vũ khí vào trong cung, kẻ nào vi phạm sẽ bị chém!"
"Đô —— ký chủ xin hãy chú ý, giá trị hắc hoá của nhân vật phản diện đột nhiên tăng lên tới rồi 20! Cảnh báo khẩn cấp!" Hệ thống hét lên.
Cố Sanh sửng sốt, cô cũng không thích bị Cấm vệ quân mắng mỏ, nhưng ... Bạch Tử Thanh cũng quá khoa trương, giá trị hắc hoá sao lại tăng vọt như vậy? Cô cảm thấy mình có khả năng lại bị dọa sợ rồi. Cô năm nay mười bốn tuổi, lại bị Sở Vương tàn nhẫn gửi đến Vương quốc Tấn để làm con tin, khẳng định là nhát như chuột, lấy một tay che ngực lại: "Ta cũng chỉ cảm thấy an ninh nước Tấn của các người rất tệ, nên ta đã yêu cầu tùy tùng của mình mang thanh kiếm bên người. Tuy nhiên, nếu đây là cung điện, khẳng định sẽ không khiến ta chịu nửa phần tổn thương."
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của Cố Sanh vừa vỗ vào lòng bàn tay lớn của Bạch Tử Thanh: "Đừng sợ Tử Thanh, có ta ở đây, sẽ không có ai có thể thương tổn ngươi."
Hắn cau mày, nhìn xuống chủ nhân của mình, với đôi mắt phức tạp.
Cấm vệ quân: "..." Nghĩa là gì? Chê trị an của Đại Tấn không tốt?
Cố Sanh nói với Bạch Tử Thanh một lần nữa: "Tử Thanh nghe lời, giao thanh kiếm cho xa phu. Chúng ta đây là đi vào hoàng cung, không phải đến địa ngục."
Địa ngục?
Con tin từ một quốc gia khác đi ngang qua: "..." Sở Thái Tử dựa vào cái mồm này cũng có thể sống đến hôm nay, quả thực chính là kỳ tích.
Ngoại trừ Cố Sanh, các con tin của các quốc gia khác đều rất có ý thức và tuân thủ nguyên tắc nói ít, làm ít lỗi hơn, kể cả khi Lão Quân Hầu hỏi rượu tối nay như thế nào, hay vũ công của Tấn Quốc so với mỹ nhân của các quốc gia khác như thế nào, có gì khác biệt, họ sẽ suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời. Những từ nào nên được sử dụng, những chỗ nào nên dùng dấu chấm,p phải dùng ngữ khí như thế nào để nói chuyện, đều thập phần chú ý.
Bạch Tử Thanh im lặng, quay người đưa thanh trường kiếm cho xa phu cất giữ an toàn rồi đi theo Cố Sanh vào cung.
Hệ thống lại nhắc nhở tôi: "Ký chủ, nhân vật phản diện có vẻ rất chán ghét Vương cung của Tấn Quốc. Có một chuyện tôi quên nói với cô. Ký chủ có khả năng có thân phận khác, hơn nữa thân phận này có liên quan đến phương hướng vai ác hắc hóa. Ký chủ tốt nhất nên tìm hiểu càng sớm càng tốt."
Cố Sanh ở trong không gian hướng hệ thống dựng ngón giữa: "Chuyện lớn như vậy, ngươi bây giờ mới nói cho ta? Ngươi không biết tất cả các chi tiết của nhân vật phản diện sao? Ngươi là hệ thống không đủ tiêu chuẩn, mời xem xét lại!"
Hệ thống im lặng vài giây: "Tôi vốn là hệ thống có kinh nghiệm phong phú, bởi vì giá trị kinh nghiệm của ký chủ lần này quá thấp, đã hạ thấp điểm của ta, dẫn đến tôi không thể xem hết thông tin. Nếu cô đánh giá không tốt...Mỗi đêm mỗi ngày tôi đều sẽ quấy rầy cô! "
Cố Sanh: "..." Fuck!
Là thái tử của nước chủ nhà, cung yến trong cung điện hôm nay do Cơ Dạ lo liệu, đã nửa tháng không gặp Cố Sanh. Đêm nay ánh mắt đầu tiên nhìn, Cơ Dạ thấy Cố Sanh không chỉ hồng hào mà còn cao lớn hơn.
Hắn ta thực sự có tâm tư lớn!
Cơ Dạ biết rất rõ kẻ đã ám sát Cố Sanh trong tửu lâu lần trước chắc chắn chỉ nhằm vào một mình hắn, những người đứng phía sau cũng chậm chạp không bắt được nhưng hắn lại cố tình trốn trong phủ trông giữ con tin để ăn uống và vui chơi. Ngoài việc ăn, uống, ngủ nghỉ trong nửa tháng qua, việc Cố Snah làm nhiều nhất là cùng tùy tùng đọc sách, hàng ngày lên giường đi ngủ, đọc sách vào buổi tối.
Cô nhất định muốn nằm gai nếm mật, bề ngoài tuy yếu ớt nhưng ngày ngày chăm chỉ học tập, có thể thấy cô là một Sở Thái Tử có lý tưởng, có hoài bão!
Cô không bỏ lỡ dấu vết của việc che đậy mình, Cơ Dạ gần thiếu chút nữa bắt đầu tin rằng cô thực sự vô tội và vô hại.
Tuy nhiên, Cơ Dạ chỉ có một suy nghĩ thoáng qua, một con tin không được chào đón có thể an toàn từ Sở Quốc đến Thành đô của Tấn Quốc, thật không đơn giản!
Mọi người đã vào chỗ ngồi, cô vũ nữ xúng xính tay áo rộng và múa uyển chuyển, và hương thơm khắp nơi.
Cố Sanh ngồi bên cạnh Cơ Dạ, Cố Sanh phát hiện Cơ Dạ lâu lâu lại nhìn cô, trong lúc tuyệt vọng, Cố Sanh đành phải lịch sự nhìn hắn, rất có thể sau này cô sẽ bị tra tấn đến chết. Cố Sanh không có ấn tượng tốt về người đó, cho dù hắn ta có ngoại hình đẹp, cũng không có ngoại lệ!
Ánh mắt hai người đan vào nhau trong không trung, Cố Sanh nhìn vô hồn và thanh tú: "Tấn Thía Tử, vụ án ám sát ta lần trước thế nào rồi? Mấy ngày gần đây ta rất kinh sợ, không muốn ăn uống, liền e sợ cho kẻ xấu tiếp tục hạ độc thủ với ta!"
Để che đậy thân phận là nữ nhân của mình, nguyên chủ lúc trước ăn cực ít, Cố Sanh đã mười bốn tuổi, nhưng cô vẫn như một đứa trẻ. Cô mỏng manh và yếu ớt trong chiếc áo choàng rộng, cộng với khuôn mặt hồng hào và dịu dàng. Người không biết sự thật sẽ bị cô lừa dối.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Cơ Dạ khẽ nhúc nhích, thực sự rất kinh sợ, không buồn ăn uống!
Là ai trong vòng nửa tháng nau ăn mấy chục con gà con vịt? !
Cơ Dạ ra hiệu cho cung nhân rót rượu cho Cố Sanh, mỉm cười "Ta nhất định sẽ bắt được cái đuôi nhỏ của ngươi" và nói: "Sở Thái Tử, xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ bắt được kẻ sát nhân thực sự ở phía sau bắt về quy án, mặc dù là Sở Thái Tử là con tin, nhưng Đại Tấn ta quốc có quốc pháp gia có gia quy, chắc chắn sẽ không để ngài gặp bất cứ trắc trở gì."
Cố Sanh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, thậm chí đôi mắt cũng ươn ướt vừa phải: "Ta biết Tấn Thái tử là người giữ lời hứa, khẳng định nói chuyện giữ lời, mặc kệ đã gặp phải chuyện gì, hiện tại, và trong tương lai, Tấn Thái Tử chắc chắn sẽ không để ta gặp bất cứ trắc trở gì!" Cô mới không cần bị tra tấn đến chết!
Cơ Dạ: "..." Đầu hắn ta có bệnh sao? Nhất định là giả ngu rồi!
Ngay khi Cố Sanh và Cơ Dạ đang "nói chuyện", con tin của một số quốc gia khác vểnh tai lên và muốn nghe trộm những gì họ đang nói. Phải biết rằng, ngày nay, Tấn Sở là hai quốc gia mạnh nhất, còn những quốc gia khác đã mất hết quyền lực. Liệu mạng sống của các con tin có thể được cứu hay không vẫn chưa được biết.
Đừng nhìn Cố Sanh không được Sở Vương coi trọng, nhưng địa vị Sở Thái Tử của cô ấy khiến các con tin có mặt ở đây phải ghen tị, như thể cô là người giỏi nhất trong số các con tin, và nước Sở một ngày không suy tán thì cuộc sống của cô vẫn sẽ đầy đủ, mỗi ngày đều được đảm bảo. Nhìn xem, thậm chí Tấn Thái Tử cũng đã đích thân truy ra kẻ sát nhân đã cố ám sát cô.
Cuối cùng, Cơ Dạ bị tra tấn đến phát cuồng bởi sự "hồn nhiên" của Cố Sanh, vỗ vào lòng bàn tay của mình, và sau đó năm vị mỹ nhân ngư tiến vào. Năm người đẹp này đều mặc vải tuyn, những chỗ không thể bỏ qua cũng lờ mờ hiện ra, tất cả đều tuyệt mỹ và tươi đẹp.
Trên mu bàn tay Cơ Dạ nổi lên gân xanh, hắn cười đến tàn nhẫn: " Sở Thái Tử, đây là tâm ý của ta, mong rằng ngài vui lòng nhận cho."
Cố Sanh biết, đây là Cơ Dạ muốn sắp xếp người giám sát bên cạnh mình.
Lúc này, giọng nói sắc bén của hệ thống đột nhiên vang lên: "Ký chủ, xin chú ý, giá trị hắc hoá của nhân vật phản diện đã tăng vọt! Ký chủ, bảo bảo thực sự rất đáng thương!"
Cố Sanh: "Hừ, ngươi cũng có hôm nay."
Hệ thống: "..." Ngươi không lo lắng sao?
Nhìn năm vị mỹ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ rình mồi, Cố Sanh đoán rằng Bạch Tử Thanh chắc chắn phải biết mục đích của Cơ Dạ cho nên mới hắc hoá. Cô nói: "Cảm ơn ý tốt của Sở Thái Tử, chỉ là...... cái thân mình này của ta...... Chỉ sợ còn muốn dưỡng thương đến mấy năm mới có thể nhận tâm ý của điện hạ, thứ ta không thể nhận năm vị giai lệ này, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."
Cơ Dạ: "..."
Ngay khi Cố Sanh nói điều này, bốn phương tám hướng nhìn hắn, ánh mắt chế giễu, hoặc là thông cảm.
Ai cũng có thể nhận ra rằng, dáng người và ngoại hình của Cố Sanh tất nhiên là người chưa từng tiếp xúc với da thịt. Ngay cả khi có người đẹp, hắn cũng không biết cách thưởng thức!
Cơ Dạ cười như không cười, chỉ là muốn nhét mấy mật thám vào thôi, sao có thể tặng mỹ nữ cho một thanh niên còn chưa mọc tóc! Đúng như hắn dự đoán, Cố Sanh thực sự từ chối.
Đúng là một tiểu tử gian trá!
Sau khi yến tiệc kết thúc, Cố Sanh đưa Bạch Tử Thanh đi, thiếu niên im lặng một đêm nhíu mày, vừa ra khỏi cửa cung đã nói nhỏ vào tai Cố Sanh: "Chủ nhân, thuộc hạ không thích hắn."
Lúc này trên người thanh niên mơ hồ có sát ý, Cố Sanh có chút lo lắng: "Tử Thanh không thích ai?"
Bạch Tử Thanh im lặng, trong màn đêm mờ mịt, bóng lưng gầy gò của người hắn run lên, trên lưng như mang quá nhiều đồ đạc, nhìn vào mắt Cố Sanh: "Tôi không thích Tấn Thái Tử." Hắn không thích cách chủ tử nói chuyện vui vẻ với hắn ta.
Cố Sanh không hiểu tại sao hắn lại có ác cảm với Cơ Dạ như vậy, nhưng có điều cô cũng không thích, bàn tay nhỏ bé của Cố Sanh đặt lên vai Bạch Tử Thanh trấn an: "Ta và Tử Thanh có chung ý nghĩ."
Đôi mắt của hắn hơi sáng lên, và lông mày của hắn cuối cùng cũng giãn ra.
Trên đường trở về, Ký Vương cưỡi ngựa đuổi theo, hắn đã được phong tước hiệp sĩ và có dinh thự riêng, thằng nhãi này này nóng lòng muốn đến gần Cố Sanh để chứng tỏ rằng hắn ta không phải người đã sát hại Cố Sanh.
Đúng lúc này, một mũi tên lao tới đột ngột, thẳng tắp bắn vào xe ngựa của Cố Sanh. Bạch Tử Thanh từng sống cùng với sói. Hắn ta có đôi tai tuyệt vời và những động tác cực kỳ nhạy bén. Hắn ngay lập tức chặn được một mũi tên, cùng lúc đó, đôi mắt u lãnh của hắn nhìn vào Ký Vương đang phi ngựa ở phía trước.
Ký Vương có chút bối rối, hắn ta chỉ cùng đường với Cố Sanh, chuyện này không liên quan gì đến hắn ta! Tại sao lúc nào Cố Sanh bị ám sát hắn cũng có ở đó?!
(Khổ thân anh suốt ngày phải đổ vỏ 😂)
Ký Vương quyết định cách Cố Sanh càng xa càng tốt!
*******
Về tên của nam chính thế giới 1 này, có bản tớ tìm thì là Bạch Tử Khanh, có bản lại là Bạch Tử Thanh. Tớ thấy tên Tử Thanh đọc thuận miệng hơn nên đã chọn nó làm tên nam chính😙
-25.10.2020-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK